Chương 49 : Kết cục
Tác Giả : Đình Băng
Trans : Rin_026
Edit : Miu
Bởi vì Trương Hàm không có mang theo chờ mong, cho nên cũng không có gì thất vọng.
Ngay tại lúc màn ảnh bắt đầu, một biển hoa xuất hiện, khiến tất cả mọi người đều kinh diễm, trong đó cũng bao gồm cả Trương Hàm. Hắn nhịn không được âm thầm gật đầu, phần mở màn của bộ phim không tồi. Ngay sau đó là Lương Kiến Văn sắm vai Phong Hành Vân lên sân khấu.
Từng đạo quang kiếm vô ảnh, như mây trôi nước chảy dưới hàng vạn cánh hoa đang bay múa, hình thành nên một bức hoạ hoàn mỹ.
Kiếm pháp rất tốt, kỹ thuật diễn của Lương Kiến Văn cũng không tệ chút nào, trong lòng của Trương Hàm không khỏi khen ngợi. Mơ hồ nghe được một vài thiếu niên thiếu nữ ngồi bên cạnh linh tinh cảm thán "Lương ảnh đế thật đẹp trai", "Hình ảnh thực xuất sắc."
Rất mau, màn ảnh lại chuyển sang cảnh khác, dưới vô vàn cánh hoa, một người đạp lên hư không mà đến, giống như thần tiên giáng thế khiến cho tất cả mọi người trong rạp đều xôn xao. Đợi đến khi người kia ngoái đầu nhìn lại, chỉ trong nháy mắt đã làm người xem hít một ngụm khí lạnh.
Bạch y trắng như tuyết, vạt áo phiêu phiêu, gương mặt như hoạ, da thịt trắng nõn, cho dù y đứng ở nơi nào cũng trở thành hình ảnh đẹp nhất, người này dường như trời sinh đã có được hào quang!
Ngay cả Trương Hàm mang theo mâu thuẫn đến đây cũng bị khoảnh khắc Âu Dương Thiên Nhiên xuất hiện làm cho kinh diễm mất rồi. Không thể không nói, phương thức lên sân khấu này được hậu kì xử lý vô cùng xuất sắc khiến cho mọi người đều ngạc nhiên đến nỗi khó có thể quên được hình ảnh này.
"A a a... Đẹp trai quá đi! Nhị thiếu xuất hiện rồi..."
"Trời ạ! Tui giống như bị điện giật vậy. Đôi mắt ấy sao lại có thể hút hồn như vậy, Nhị thiếu sao lại có thể đẹp trai như vậy? Tim tui đập nhanh quá làm sao bây giờ?"
Diễn viên kia là ai vậy? Trông thật đẹp trai, kỹ thuật diễn hình như cũng rất tốt nha. Nếu không phải biết đây chỉ là một bộ phim, tôi còn tưởng đang nhìn thấy tiên nhân."
"Ngũ quan thực tinh xảo, khí chất cũng vô cùng xuất trần, ban đầu còn cho rằng Lương Kiến Văn đã rất đẹp rồi, không ngờ sư phụ của anh ấy còn đẹp hơn. Làm sao đây? Tao hình như nhất kiến chung tình rồi."
"Mẹ ơi! Mém tí nữa đã chói mù mắt tui rồi, có ai biết đây là diễn viên nào không? Tui nhất định phải trở thành fans của cậu ấy, phương thức lên sân khấu quá mức kinh người mà, đẹp trai quá..."
"Nhị thiếu đó... Đó là Nhị thiếu của tui..."
-----
Nghe âm thanh nghị luận sôi nổi ở bốn phía, Trương Hàm hơi hơi nhíu mày. Tuy rằng cảm thấy những thiếu nam thiếu nữ đó khen ngợi có chút khoa trương, có điều hắn không thể không thừa nhận, hình ảnh vừa rồi quả thực rất đẹp. Ngay sau đó, cốt truyện chậm rãi bắt đầu.
Nam chính Phong Hành Vân sau khi luyện tập kiếm pháp nhuần nhuyễn liền xuống núi. Lúc này, hắn gặp được nữ chính là con gái của minh chủ võ lâm đang giả nam trang. Hai người về sau vẫn luôn cãi nhau ầm ĩ, nháo ra không ít chê cười, mọi người ở hiện trường cũng xem đến vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng còn phá lên cười.
Nhìn đến phần này, trong lòng Trương Hàm âm thầm đề cao bộ phim điện ảnh 《 Giang Hồ 》 này lên một ít. Xem ra, Ngô Quốc Đống vẫn có vài phần năng lực, cũng không bị ảnh hưởng bởi tính thương nghiệp hoá của điện ảnh mà phá huỷ chất võ hiệp vốn có của phim. Ít nhất đối với Trương Hàm, ở một số phương diện, bộ phim 《 Giang Hồ 》 này còn quay chụp tốt hơn so với bộ điện ảnh lớn là 《 Võ Công 》 .
Chẳng qua vẫn còn một vấn đề a, tuy rằng vừa mới bắt đầu, phần mở màn của Phong Lăng quả thực vô cùng xuất sắc, nhưng chỉ một cảnh kia thôi vẫn chưa đủ để thể hiện hoàn toàn kỹ thuật diễn của Âu Dương Thiên Nhiên kia. Là sư phụ của nam chính, về sau Phong Lăng nhất định sẽ có không ít cảnh diễn, một khi kỹ thuật diễn của diễn viên không tốt, quả thực sẽ có khả năng hủy hoại toàn bộ bộ phim.
Dù sao đi nữa, cốt truyện vẫn tiếp diễn. Nam chính Phong Hành Vân sử dụng một ít kỹ xảo nhỏ, không ngờ lại đánh bại được đối thủ, lấy được chức minh chủ võ lâm. Có điều, các đại môn phái lại không chấp nhận việc này. Là sư phụ của Phong Hành Vân, Phong Lăng một lần nữa lại lên sân khấu, sau đó vẫn như lần đầu đưa đến không ít tiếng thét và cảm thán.
Phong Lăng đối mặt với các đại môn phái võ lâm, không hề có ý thoái nhượng, thậm chí dựa vào võ công cao cường của mình, đánh bại các đại môn phái, đem đồ đệ của mình là Phong Hành Vân, đưa lên chiếc ghế minh chủ võ lâm. Mà trong một khắc kia, Phong Hành Vân lại nói với Phong Lăng, hắn muốn cưới con gái của minh chủ võ lâm tiền nhiệm làm vợ, do đó đã bị Phong Lăng kịch liệt phản đối.
Phân đoạn đỉnh cao của bộ phim bắt đầu, nam chính vì muốn có được sự đồng ý của sư phụ mình, cùng nữ chính về đến Thần Y Cốc, thỉnh cầu sư phụ hắn chấp thuận. Phong Lăng đối với Phong Hành Vân mà nói, chính là một người cha, hắn đương nhiên muốn có được sự chúc phúc từ Phong Lăng.
Ở cảnh này, Âu Dương Thiên Nhiên sẽ biểu hiện như thế nào đây? Trương Hàm ngồi thẳng lưng, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào màn ảnh lớn phía trước.
"Ngươi quyết định?"
Phong Lăng đưa lưng về phía người xem, nhìn thẳng về thác nước đang ầm ầm đổ xuống từ ba nghìn thước trước mặt, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra bất kì cảm xúc nào.
Phong Hành Vân nắm chặt tay nữ chính quỳ trên mặt đất, hai ngườiời đau khổ mà cầu xin, hy vọng có thể có được sự tán thành của Phong Lăng. Không ngờ Phong Lăng lại thật sự đồng ý, nhưng đổi lại phải hủy đi võ công bấy lâu của hắn, đồng thời đuổi hắn ra khỏi Thần Y Cốc.
Tất cả mọi ngườiời trong rạp chiếu phim đều vô cùng khẩn trương, Phong Hành Vân rốt cuộc có bị hủy đi võ công hay không? Phong Lăng thực sự có thể hạ thủ được sao?
Kết quả, Phong Lăng thực sự xuống tay. Trong lúc tất cả mọi ngườiời vẫn chưa phản ứng lại kịp, y đã động thủ, hủy đi võ công của Phong Hành Vân, một chút cũng không hề do dự. Đối với chất vấn của nữ chính, Phong Lăng vẫn như cũ thanh lãnh, biểu tình trong ánh mắt không chút nào thay đổi. Nhìn Tiểu Như cương quyết rời khỏi Thần Y Cốc, Phong Lăng lại xuất hiện ở chỗ cũ, y nhìn vào mảnh đất đã bị máu tươi nhuộm đỏ một mảnh, thật lâu không nói, trong mắt bình tĩnh đến đáng sợ, giống như là bình yên trước giông bão.
"Hu hu! Sao lại có thể làm như vậy? Phong Hành Vân cũng đâu làm sai điều gì? Tại sao lại không thể cho bọn họ ở bên nhau chứ?"
"Đùng vậy đúng vậy. Phong Hành Vân nói không sai, rõ ràng là ân oán của đời trước, tại sao lại phải đem bọn họ lôi vào cơ chứ? Phong Lăng đúng là đến chết vẫn cổ hủ, nhất quyết không thay đổi chủ ý. Hiện tại phải làm sao đây chứ? Võ công của Phong Hành Vân bị phế rồi, nếu muốn tu luyện lại, nhất định cũng phải mất mười mấy năm. Phong Lăng ngay cả xuống tay cũng không hề do dự, cũng quá độc ác rồi đi."
"Quả thực có chút quá đáng. Hai ngườiời họ yêu nhau thì có gì sai? Tại sao lại không thể thành toàn cho bọn họ?"
"Rốt cuộc Phong Lăng đang suy nghĩ cái gì vậy chứ? Tuy rằng Tiểu Như là con gái của minh chủ võ lâm tiền nhiệm, nhưng mà cô ấy vẫn rất thiên chân thiện lương, kết đôi với nam chính không phải rất tốt hay sao?"
"Nhất định Phong Hành Vân sẽ rất thương tâm. Không ngờ mình lại bị chính sư phụ của mình không chút do dự phế bỏ võ công, việc này có ao nhiêu đau đớn a."
-----
Thanh âm bốn phía đều là vì bênh vực cho Phong Hành Vân và Tiểu Như, nhưng Trương Hàm lại không cho rằng như vậy. Bởi vì theo hắn, Phong Lăng không có sai. Nếu Phong Hành vẫn không biết thân phận của nữ chính, nhất quyết muốn cùng nữ chính ở bên nhau còn có thể lý giải được. Nhưng rõ ràng sau khi biết được nữ chính là con gái của môn phái đối địch với Thần Y Cốc, hắn vẫn cương quyết muốn kết đôi với cô ta, hơn nữa còn bất chấp tất cả, như vậy nam chính đã sai. Trong ba ngườiời, ngườiời thực ra bị tổn thương nhiều nhất là Phong Lăng mới đúng.
Quả nhiên, sau khi Phong Hành Vân tỉnh lại, lần nữa trở về Thần Y Cốc. Hắn như trở nên điên cuồng, không tin rằng sư phụ lại có thể đối xử với mình như vậy, hắn chất vấn, hắn muốn có được đáp án từ sư phụ mình. Kết quả, đáp án kia lại khiến cho nam chính vô cùng thương tâm, hắn nhìn sư phụ của mình tuyệt tình, hơn nữa còn quay lưng rời đi không chút chần chừ, lập tức phun ra một ngụm máu sau đó ngã xuống trong lòng nữ chính, hôn mê bất tỉnh.
Thì ra sư phụ đã thực sự từ bỏ hắn, chẳng những phế đi võ công của hắn, còn thu hồi tất cả bí tịch võ công, như vậy vị trí minh chủ kia hắn khẳng định phải chắp tay nhường người. Cho nên, hai người vì muốn khôi phục võ công liền khắp nơi bôn ba. Rốt cuộc, trời cao không phụ lòng người, hai người bị các môn phái khác muốn cướp vị trí minh chủ võ lâm đuổi gϊếŧ, rơi vào một hang động, sau đó tìm được một quyển bí tịch võ công và một viên đan dược.
Sau khi Phong Hành Vân ăn viên đan dược kia, không những khôi phục võ công vốn có, thậm chí nội lực càng tăng gấp bội.
Quyển bí tịch võ công kia giống như sinh ra vốn dành cho hắn. Sau khi tu luyện hoàn chỉnh bí tịch, võ công của hắn tiến bộ nhanh chóng, không đến một năm thời gian, liền trở thành đệ nhất cao thủ trong giang hồ. Cũng từ đó, chức minh chủ võ lâm liền danh xứng với thực.
Sau đoạn thời gian đó, Phong Hành Vân một lần nữa quay lại Thân Y Cốc, chẳng qua Thần Y Cốc đã bị phong lại, hắn không thể vào được. Trừ bỏ hoài niệm, Phong Hành Vân đối với Thần Y Cốc đã không còn lưu luyến gì nữa. Cuối cùng, hắn cùng nữ chủ, hai người cưỡi ngựa lưu lạc giang hồ. Sau đó, màn hình tối đen.
Chẳng lẽ bộ phim này đã kết thúc rồi sao? Tất cả mọi người trong rạp chiếu phim đều cảm thấy dường như thiếu thiếu cái gì đó. Trương Hàm nhấp miệng, nếu bộ phim này có một kết cục như vậy, khẳng định bộ phim này sẽ phế. Bởi vì bộ phim này còn có rất nhiều chi tiết vẫn chưa được chứng thực, tỷ như cuốn bí tịch võ công và viên đan dược kia từ đâu có, là ai để lại. Tỷ như tại sao Phong Lăng lại muốn phong cốc, chẳng lẽ thật sự là không muốn người khác quấy rầy? Kết cục của Phong Lăng rốt cuộc là như thế nào?
Chẳng lẽ bộ phim 《 Giang Hồ 》 này thật sự sẽ giống như đại điện ảnh 《 Võ Công 》 đầu voi đuôi chuột hay sao?
Ngay lúc tất cả mọi người đều cảm thấy thất vọng, màn hình một lần nữa lại sáng lên, sau đó tất cả mọi người đều bất ngờ.
Dưới vô vàn cánh hoa bay tán loạn, ngay tại gốc cây anh đào mỹ lệ dị thường, một người mặc bạch y quỳ gối trước một cái mộ bia. Dung nhan của y vẫn như cũ tuấn dật nhất thế gian, khí chất của y vẫn như cũ không vướng bụi trần, nhưng tóc của y, lông mày của y lại tựa hồ chỉ trong một đêm đã trở nên trắng bệch.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Lúc này, người mặc bạch y đẹp như trích tiên kia chậm rãi mở miệng, thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn khàn.
"Sư phụ! Đồ nhi không phụ sự kỳ vọng của sư phụ, luyện chế ra được nội đan trăm năm, hơn nữa viên nội đan ấy còn có hiệu quả như trong thượng thư ghi lại, trong nháy mắt có thể chữa trị tĩnh mạch, tăng cao võ công, tu vi nội lực nâng cao. Lại phối hợp với bí tịch võ công, lập tức có thể trở thành đệ nhất cao thủ trong giang hồ."
"Đáng tiếc, nội đan trăm năm lại phải yêu cầu một người có võ công cao thâm dùng một nữa tinh huyết và toàn bộ nội lực để luyện chế, đồ nhi cả đời cũng chỉ có thể luyện chế ra được một viên duy nhất. Hơn nữa, còn đem viên đan dược đó..."
"Chuyện này hết thảy đều là do đồ nhi sai. Sư phụ yên tâm, đợi đồ nhi xử lý tốt mọi chuyện trong cốc, tìm được một truyền nhân thích hợp, sau đó sẽ xuống dưới thỉnh tội với sư phụ, khụ khụ..."
Cuối cùng, màn ảnh dừng lại trong căn nhà trúc, một trận gió nhẹ thổi đến, thổi bay một bức họa rừng trúc thủy mặc, chỉ tấy bức họa kia bay xuống ở một góc giá sách cuối cùng. Giữa vô vàn bí tịch trên kệ, vừa vặn lại rơi xuống ở một quyển bí tịch.
Ngay khi ba chữ này xuất hiện, mọi người mới kịp phản ứng lại, một vài cô gái dễ xúc động đã bưng kín miệng mình, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Thì ra là thế! Thì ra tất cả bọn họ đều hiểu lầm Phong Lăng!
Phong Lăng chẳng những không phải là một người máu lạnh, y vốn là một người vô cùng thiện lương. Tuy rằng y đã phế đi võ công của Phong Hành Vân, nhưng đến cuối cùng, y cũng chính là người giúp Phong Hành Vân nâng cao võ công, thậm chí còn trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ. Mà điều này lại lấy đi một nửa tinh huyết và toàn bộ nội lực của Phong Lăng.
Một mái tóc bạc trắng kia là chứng cứ thiết thực nhất, cũng trở thành nỗi bi ai cuối cùng.
Bởi vì sau tất cả mọi việc, Phong Hành Vân vẫn không biết được người đã cứu hắn, người đã làm cho hắn trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ chính là sư phụ của hắn. Cho dù Phong Hành Vân phản bội sư môn, cho dù Phong Hành Vân vì một cô gái mà ruồng bỏ người đã nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, sư phụ của hắn vẫn không hề từ bỏ hắn.
Nếu lúc trước, tất cả mọi người đều chất vấn Phong Lăng, cảm thấy y máu lạnh vô tình, thì đến cuối cùng, rất nhiều người lại vì y mà khóc. Vì y như vậy không đáng giá, cũng vì y mà ai thán. Y là vì muốn không để cho Phong Hành Vân biết mới làm như vậy, mới phong lại Thần Y Cốc.
Bộ phim 《 Giang Hồ 》 dưới vô vàn cảm xúc bi thương của khán giả mà hạ màn.
-----
Editor :
SR đã đăng trễ nhe, dạo này nhiều việc quá.
Tặng TruyenHD