Chương 52
Đoạn đối thoại logic trước sau không một lỗ hổng, chẳng qua muốn so chiều cao thì Hạ Chấn ở bên cạnh lên tiếng: "Thầy Chung, hai chúng ta so với hai cô ấy vẫn là cao hơn, để chúng ta đi hái bắp ngô đi." Hai người cùng cao, cậu ta với thầy Chung đi hái bắp ngô cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Chung Trì Tân cũng cảm thấy mình như bị vả mặt vậy: "..."
Thấy anh trầm mặc không nói rõ ràng là đang mất hứng, Khương Diệp mở miệng nói: "Tôi cùng đi với Chung thần, anh ấy đi học hái bắp ngô, Hạ Chấn cậu đi học đào khoai tây."
Hạ Chấn nghĩ cũng đúng, mấy người nam giới bọn họ chưa thấy qua những thứ này bao giờ, chỉ có hai bạn chơi nữ là có kinh nghiệm, một nam một nữ phối hợp là tốt nhất. Hơn nữa.. bất luận là ở cùng Chung Trì Tân hay Tô Khinh Y thì thời gian lên hình sẽ không thiếu, ngược lại đi cùng Khương Diệp là một người mới, đến lúc biên tập hậu kỳ khẳng định sẽ chịu thiệt.
"Tôi với Khinh Y đi đào khoai tây, sau đó chúng ta tập hợp ở đây nhé." Hạ Chấn xoay người ý bảo Tô Khinh Y cùng đi.
Tô Khinh Y nhẹ nhàng nhìn lướt qua Khương Diệp ở phía đối diện, cảm thấy có chút giễu cợt, trong lòng nghĩ, nhiều năm như vậy cô có ý với Chung Trì Tân cũng không được đáp lại, Khương Diệp chẳng lẽ chỉ dựa vào khuôn mặt kia có thể bám lên con thuyền lớn Chung gia?
Bốn người chia làm hai đội đi làm nhiệm vụ, tổ tiết mục đem những thứ lương thực này chôn xuống dưới, có rất nhiều loại.
Khương Diệp cùng với Chung Trì Tân đi vào ruộng ngô, chỗ này cây ngô đúng là khá cao, nhưng bắp ngô không có mọc ở trên ngọn cây, ở giữa cũng có, cho nên không tồn tại việc người cao thì hái bắp ngô sẽ thuận tiện hơn.
Hai người đều không nhắc lại chuyện vừa rồi, trong tay Khương Diệp cầm một cái sọt nhỏ, là lúc ở trong nhà kho thuận tay cầm theo, cũng đưa một cái như thế cho nhóm Tô Khinh Y.
"Hái như thế nào vậy? Trực tiếp kéo cây xuống sao?" Chung Trì Tân nhỏ giọng hỏi.
"Như thế này, đỡ lấy thân cây, dùng lực vặn bắp ngô." Khương Diệp xoay người làm mẫu, dễ dàng bẻ được bắp ngô, ném vào cái sọt dưới chân.
Chung Trì Tân 'Ừ' một tiếng, cũng học theo động tác của cô, nhưng không có học được, từ đầu đến cuối đều bẻ không được, đang muốn sử dụng nhiều lực bị Khương Diệp ngăn lại.
"Nhìn lại một lần nữa nhé." Khương Diệp kiên nhẫn làm chậm lại, làm mẫu ở bên cạnh một lần nữa.
Người nào đó là sinh ra đã ngậm thìa vàng, đến cửa hàng tiện lợi cũng mới chỉ đi qua vài lần, chuyện ruộng đồng thì càng miễn bàn. Nếu không phải là tới đây ghi hình chương trình, đời này khả năng sẽ không biết cây ngô hình dạng như thế nào, hạt ngô kia không chừng sẽ nghĩ là bắp ngô, căn bản là không phân biệt được.
Khương Diệp thực sự là bị động tác ngốc nghếch của anh làm cho bật cười, lắc đầu tiến lên, đè tay Chung Trì Tân lại: "Nhìn kỹ nhé." Nói xong cầm tay anh bẻ bắp ngô ở phía bên phải, nháy mắt bắp ngô đã rơi ra.
Thu tay lại Khương Diệp hỏi: "Hiện tại đã học được chưa?"
Chung Trì Tân khom lưng bỏ bắp ngô vào sọt, chân thành nói: "Để tôi thử lại."
Vẫn là không nắm bắt được điểm mấu chốt, động tác so với lúc nãy thậm chí còn loạn hơn.
Khương Diệp đứng ở bên cạnh ngô cũng không có bẻ, chỉ đạo anh một lần, hai lần, nhưng tay Chung Trì Tân giống như hoàn toàn không nghe theo sự điều của bộ não.
"Cô sẽ dạy tôi một lần nữa sao?" Chung Trì Tân quay đầu nhìn Khương Diệp, đuôi mắt có chút rủ xuống, giống như hoàn toàn bất lực với đối thủ này.
Khương Diệp học cái gì cũng nhanh, ở trường học tiếp xúc cũng là những người đứng đầu, muốn dạy bảo một người thì kiên nhẫn cũng không có nhiều. Mỗi người đều có một nhược điểm, lại nhớ tới bản thân mình đối với âm nhạc cũng là dốt đặc cán mai, Chung Trì Tân không học được thì cũng là điều dễ hiểu.
Cô lại một lần nữa đè lại tay của Chung Trì Tân, đầu ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy tay của đối phương chỉ bảo anh đặt tay như thế nào, cầm bắp ngô làm sao, cuối cùng là dùng lực thế nào.
"Đã nhớ được chưa?"
Thấy Chung Trì Tân gật đầu, Khương Diệp cầm tay anh bẻ xuống, bắp ngô liều rơi ra.
"Thử lại xem." Khương Diệp không có lui về phía sau, mà đứng ở bên cạnh Chung Trì Tân nhìn anh làm.
Mượn bóng đêm che dấu Chung Trì Tân mới không lộ ra vành tai đỏ bừng của mình, vừa rồi là anh nói dối.
Chung Trì Tân rũ mắt, nghiêm túc đi bẻ bắp ngô, rốt cuộc cũng thuận lợi làm được.
"Anh làm nhiều lần xem, sẽ tìm được cảm giác." Khương Diệp cũng không có làm tiếp, buổi tối không ăn được quá nhiều ngô, huống hồ còn có khoai tây nữa.
Hai người bẻ mười hai cái bắp ngô, cái sọt nhỏ đựng được gần đầy thì đứng dậy đi về.
Khương Diệp và Chung Trì Tân mỗi người xách một quai sọt, chậm rãi đi về hướng đường cái, hai người Tô Khinh Y đã chờ ở đó, cũng có một nửa sọt khoai tây.
Lá khoai đã ngả vàng đội Tô Khinh Y chỉ cần đào vài cái là có thể thấy khoai rồi.
"Khoai tây và bắp ngô làm như thế nào để ăn?" Trên đường trở về Hạ Chấn hỏi "Cái nhà chúng ta ở hình như không có phòng bếp, phải ăn sống sao?"
"Nhóm được lửa thì sẽ nướng được." Đi đến cổng nhà, Tô Khinh Y chỉ vào đống củi phía ngoài cửa "Hôm nay thì không kịp trước tiên làm một cái giá để nhóm lửa bên ngoài đã."
Cô ta quay người đi làm, ôm mấy cành củi vào nói: "Tôi đi nhóm lửa."
Hạ Chấn thấy Tô Khinh Y động tác thuần thục, cảm thán nói: "Khinh Y, không nghĩ đến cô cũng biết làm những cái này, tôi cảm thấy chúng ta giống như đi ghi hình chương trình dã ngoại sinh tồn ấy."
Tô Khinh Y cười nhẹ một tiếng: "Hồi học đại học vẫn luôn muốn tham gia những hoạt động, thời gian sau đó bận không ít việc, nhưng cũng tham gia được một câu lạc bộ cắm trại, đã học qua những thứ này."
"Oa, cô có còn là nữ sinh nữa không vậy?" Hạ Chấn ngồi ở bên cạnh hỗ trợ cử lửa "Có sợ hay không?"
Tô Khinh Y rất nhanh làm xong một cái giá hình tam giác, tùy tiện lau chút mồ hôi trên trán, muốn đem nó cố định lại, cô ta nhìn về phía Chung Trì Tân: "Thầy Chung, có thể.."
Lời còn chưa nói xong, Khương Diệp từ trong nhà kho mang nồi niêu xoong chảo đi ra, nhìn lướt qua ba người đang dựng cái giá, lấy ra một cái dây thừng đưa cho Tô Khinh Y.
"Tôi đi rửa đồ, đợi chút nữa có thể dùng luôn." Khương Diệp đưa dây thừng xong liền đi về hướng giếng nước.
Chung Trì Tân cũng cầm sọt khoai tây ở bên chân lên đi tới cái giếng kia.
Tô Khinh Y buộc giá gỗ, nói với Hạ Chấn: "Cậu có thể giúp bóc vỏ bắp ngô ra được không?"
Hạ Chấn một lời đáp ứng, ngồi xổm bên cạnh bóc, sau đó đứng lên nói: "Khinh Y những cái vỏ ngoài này có thể làm đồ đun được không?"
"Không được, nó vẫn còn tươi, rất khó để cháy được."
"Khinh Y cô hiểu biết thật nhiều, không giống như thế hệ trẻ như chúng tôi có rất nhiều việc cũng không biết." Hạ Chấn khen ngợi Tô Khinh Y, giống như lấy lòng vậy.
Tô Khinh Y không nói gì chỉ chăm chú làm giá nhóm lửa, ánh mắt lại quét về phía hai người đang ở bên kia.
Nhìn xem nước sông sẽ không phạm nước giếng, mình chỉ làm việc của mình. Cũng là.. Chung thiếu gia từ trước đến giờ mắt đều cao hơn đầu, nói đi rửa khoai tây thì sẽ thật sự là rửa khoai tây, sẽ không để ý đến người bên cạnh là Khương Diệp, anh ấy chỉ là đang tập trung ghi hình chương trình mà thôi.
Nghĩ đến đây Tô Khinh Y thoáng yên tâm, vùi đầu cố định thật chặt giá lửa.
Bên cạnh giếng.
"Nước còn cần nữa không?" Chung Trì Tân đứng bên cạnh giếng mới múc được một thùng nước, hỏi Khương Diệp đang ngồi xổm bên cạnh rửa nồi.
"Không cần, rửa qua hai lần là được rồi." Khương Diệp để nồi với bát đã rửa sạch rồi ở một bên, đem khoai tây đổ vào trong chậu "Anh đổ nước vào đây.'
Chung Trì Tân nghe lời đổ nước vào trong chậu, Khương Diệp ngồi xổm ở chỗ kia rửa khoai tây, anh thì đứng ở bên cạnh múc nước.
Khương Diệp cần thêm nước thì anh sẽ múc nước. Rửa ba lần mới tính là xong.
Ở phía bên kia Tô Khinh Y cũng đã nhóm được lửa, Hạ Chấn bưng một giỏ bắp ngô đã bóc vỏ xong:" Bắp ngô cũng phải rửa sao? "
" Mang đi rửa đi, tôi đi lấy nước luộc khoai tây. "Tô Khinh Y lấy khoai tây từ trong tay Chung Trì Tân, cười nói với bọn họ:" Tuy rằng tay nghề của tôi không quá tốt, nhưng cơ bản vẫn làm được. "
Sau khi nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị đủ, là đến bước xử lý những thứ này, ba người ngồi vây quanh giá lửa, Tô Khinh Y đứng lên xem xét đồ nấu trong nồi.
" Lại có thể ở bên ngoài nhóm lửa nấu ăn, cũng thật thần kỳ đi. "Hạ Chấn cảm thán nói.
Chung Trì Tân trong mắt cũng lộ ra sự tò mò, hôm nay có quá nhiều đồ vật anh là lần đầu tiên nhìn thấy.
" Cái này chỉ có thể tạm thời dùng một lần, ngày mai chúng ta còn phải cần một cái bếp để nấu. "Tô Khinh Y thở dài" Cái gì quan trọng thì làm đầu tiên, trong sân trống rỗng, tôi còn muốn làm một cái đình nghỉ mát ở trong sân nữa. "
" Bếp nấu ăn của chúng ta sao? "Hạ Chấn phảng phất như nghe được như truyện trên trời" Phải làm như thế nào vậy? "
" Không vấn đề gì, dùng điện thoại lên mạng tìm hiểu một chút chắc là có thể làm được, ở ngoài sân có nhiều gạch như vậy chắc là chuẩn bị cho chúng ta làm bếp nấu đó. "
Khương Diệp nhìn chằm chằm cái giá lửa đến ngẩn người, lại nhìn về phía Chung Trì Tân vẫn đang gãi tay, liền hỏi:" Anh làm sao vậy? "
Chung Trì Tân không biết vì sao cánh tay tự nhiên rất ngứa, mu bàn tay cũng thấy được một mảnh đỏ bừng.
Tô Khinh Y nghe thấy thế thì ngồi xổm xuống cầm tay Chung Trì Tân, sốt ruột hỏi:" Có phải bị dị ứng không? "
Cô ta quay đầu về phía đạo diễn nói:" Đạo diễn, đi mời bác sĩ lại đây đi. "
Chung Trì Tân nhíu mày rút tay ra:" Không sao, chỉ là có chút ngứa mà thôi. "
Tô Khinh Y sắc mặt khó coi:" Vậy anh về phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi báo bác sĩ tới khám xem sao. "
Tổ sản xuất bên kia cũng hoang mang, nghệ sĩ tham gia ghi hình tiết mục gặp chuyện không may thật sự là một điều đại kỵ, đối phương lại là Chung Trì Tân nữa chứ.
Khương Diệp nhờ ánh lửa đánh giá mảnh đỏ trên tay anh một chút:" Có khả năng lúc đi bẻ ngô bị lông của lá ngô cọ vào. "Có những người có làn da nhạy cảm, đυ.ng tới những loại cây có lông này dễ bị ngứa đỏ lên.
Biết được địa điểm ghi hình lần này là một thôn làng, Khương Diệp có mang theo một ít thuốc chữa ngứa, cô đứng lên:" Tôi đi lấy thuốc cho anh bôi. "
" Xin lỗi. "Sau khi Khương Diệp rời đi, Tô Khinh Y mặt đầy áy náy nói với Chung Trì Tân" Lúc đó tôi không nên nói để anh đi hái bắp ngô, đạo diễn phía bên kia cũng sẽ mời được bác sĩ đến nhanh thôi. "
Chung Trì Tân lắc đầu không nói chuyện, rũ mắt ngồi tại chỗ chờ Khương Diệp cầm thuốc đến.
Đạo diễn đã phái người đi đón bác sĩ lại đây, một bên cùng thầy thuốc nói chuyện qua điện thoại, lại ngồi xổm trước mặt Chung Trì Tân miêu tả bệnh cho bác sĩ.
" Trì Tân, cậu có dị ứng phấn hoa không? "
Đạo diễn thấy Chung Trì Tân lắc đầu lại nói với bác sĩ ở đầu kia điện thoại:" Chẳng qua cậu ấy có đi hái ngôi, đúng, đỏ một vùng. Người tỉnh táo, chỉ có đỏ và ngứa. "
" Vâng. "Đạo diễn cúp điện thoại, thở dài nhẹ nhõm một hơi" Bác sĩ nói không phải vấn đề gì lớn cả, chỉ cần bôi thuốc ngứa là khỏi. Để đề phòng bất trắc bác sĩ vẫn sẽ tới. "
Khương Diệp đã cầm thuốc đi qua, đạo diễn thấy vậy liền vội vàng tránh ra nhường vị trí.
Vừa mở nắp, mùi thuốc đặc trưng theo hương gió thổi vào trong sân. Khương Diệp một tay cầm thuốc mỡ, một tay ra hiệu ý bảo Chung Trì Tân vén tay áo lên.
Khương Diệp cầm tay Chung Trì Tân, đầu ngón tay lấy một ít thuốc mỡ chậm rãi chấm lên mu bàn tay sau đó thoa đều.
Thuốc mỡ man mát lành lạnh được thoa đều lên, Chung Trì Tân chỉ cảm thấy mu bàn tay đang bị ngứa lập tức ngừng lại, anh nhìn xuống ngón tay trắng trẻo sạch sẽ của Khương Diệp với thuốc mỡ xanh xanh đang di chuyển chập rãi trên mu bàn tay mình.
Cảm giác ngứa ngáy trên da thị đã không còn nhưng sâu thẳm trong trái tim lại có chút ngứa ngáy, hầu kết Chung Trì Tân giật giật, ánh mắt miễn cưỡng dời đi, nhìn chằm chằm cái nồi treo trước mặt, dời đi lực chú ý của mình.
" Có đỡ hơn chút nào không? "Khương Diệp giúp anh bôi thuốc xong thu tay lại hỏi.
" Ừm."Chung Trì Tân không có nhìn vào Khương Diệp, tùy ý lên tiếng trả lời.