Chương 51
Khương Diệp là lần đầu ghi hình chương trình tống nghệ, Hùng Úc vẫn là không yên lòng nên cũng theo cô đến địa điểm ghi hình.
Địa điểm ghi hình lầ ở W, một thôn vùng ngoại ô thành phố, Khương Diệp thì kéo va li hành lý đi ở phía trước, Hùng Úc đi ở phía sau mãi cho đến cửa thôn thì bị đạo diễn cản lại.
Hùng Úc chỉ có thể theo cô đến cửa thôn sau đó phải tách ra, chị thấp giọng dặn dò: "Em ở trong đó đừng xung đột với mọi người, nói chuyện cẩn thận một chút."
Khương Diệp gật đầu: "Vâng."
Đường trong thôn rải đá, bánh xe của va li ma sát với mặt đường tạo nên những âm thanh lớn, hành lý của Khương Diệp cũng không nặng lắm, cô dứt khoát xách lên đi đến địa điểm chỉ định.
Cô đã tính toán thời gian để đến sớm, nhưng lúc đẩy cửa vào thì đã có khách mời bên trong chờ ở đó rồi, một nam một nữ đứng ở trong sân nói chuyện, nghe thấy âm thanh mở cửa liền quay đầu nhìn lại.
Trong đó có một người mặc một bộ quần áo thể thao trắng trẻ tuổi, Khương Diệp nhận ra đó là nữ chính 'Hạc' Tô Khinh Y. Mà người bên cạnh cô ấy Khương Diệp hoàn toàn chưa thấy qua.
"Khương Diệp." Tô Khinh Y liền vội vàng đi lên "Tôi xách giúp cô."
Khương Diệp lùi về sau một bước nói "Không cần, tôi tự làm được."
"Khương Diệp, là hoa khôi trong 'Thanh quả' đang bùng nổ dạo gần đây." Tô Khinh Y quay đầu giới thiệu "Còn đây là Hạ Chấn, quán quân nhóm nhạc nam."
Ba người ở trong sân giới thiệu xong, Tô Khinh Y dẫn Khương Diệp đi về phòng của các cô.
Quay chương trình thực tế không giống với quay phim có máy quay cố định, quay chương trình thực tế mỗi thành viên đều có một camera riêng đi theo. Không chỉ như thế ở trong phòng cũng đặt máy quay 360 độ, mọi hành động của từng thành viên đều bị quay lại.
"Tổng cộng có hai gian phòng lớn, nữ ở một gian, nam ở một gian." Tô Khinh Y ánh mắt hoạt bát chớp chớp nhìn Khương Diệp "Cho nên thành viên tham gia cuối cùng kia chắc chắn là nam."
"Ừm." Ánh mắt Khương Diệp quét mắt nhìn bài trí trong phòng một lần, nhớ kỹ những vị trí đặt máy quay.
Hạ Chấn vừa đi vào thì nghe được lời Tô Khinh Y nói, anh ta nói tiếp: "Cô Tô vì trước đó có tham gia 'Di sản văn hóa' nên năng lực suy đoán hiện tại đã mạnh lên rất nhiều rồi."
Tô Khinh Y cười lắc đầu: "Hạ Chấn, anh vẫn là gọi tên tôi đi, gọi cô giáo quá nghiêm túc."
Tổ tiết mục hiện tại chưa có giải thích bất kỳ điều gì, đoán chừng là vẫn đang đợi thành viên cuối cùng kia.
Ba người lại trở lại trong sân, cái sân này vừa lớn vừa rộng, chỉ có một cái giếng ở giữa.
Ở đây hiện tại người nổi tiếng nhất là Tô Khinh Y, Hạ Chấn cũng mơ hồ coi Tô Khinh Y là người cầm đầu. Tô Khinh Y tùy ý ngồi ở thềm đá trước cửa, nhường chỗ còn lại cho hai người cùng ngồi xuống.
"Mọi người có phát hiện ra không khí ở đây mang theo vị cỏ ngọt không?" Tô Khinh Y hai tay chống ra phía sau, không chút để ý cát đá trên bậc thềm, thích thú hít sâu một hơi.
Hạ Chấn cũng học theo cô ta yên tĩnh lại: "Bình thường làm việc ở trong thành phố rất ít có cơ hội để được tiếp xúc với thiên nhiên như thế này, thật cảm ơn chương trình đã cho chúng ta cơ hội này."
Khương Diệp ngồi bên cạnh Tô Khinh Y không nói lời nào.
Có phải đang diễn hay không Khương Diệp nhìn qua là có thể nhận ra, Tô Khinh Y vừa rồi theo bản năng hai chân cong lại, rõ ràng không phải là thật sự thả lỏng.
Khương Diệp ngẩng đầu nhìn máy quay, phía đối diện đặt một đống máy quay phim, phía sau máy quay cũng có không ít người đứng, nhưng trong sân thật an tĩnh giống như chỉ có ba người bọn họ.
Cho nên hiện tại đã bắt đầu ghi hình rồi sao?
"Khương Diệp, cô đoán xem vị khách mời cuối cùng sẽ là ai?" Tô Khinh Y chống tay lên má hỏi.
"Tôi cũng không biết." Khương Diệp nhất thời không có thích ứng được với những câu thoại này, nhất là với những người không quen thuộc, lời nói ra cũng có chút lạnh lùng. Vì để bản thân có thể thích ứng được cô ở trong lòng yên lặng nghĩ hiện tại coi như mình đang ở trường quay quay phim.
"Tôi đây sẽ ước lớn một lần." Hạ Chấn thu tay lại, đặt ở trên đầu gối "Nếu Chung thần có thể đến tham gia thì quá tốt rồi."
Tô Khinh Y cười nhẹ một tiếng: "Chung thần? Chắc là không có khả năng đó đâu, trước đó anh ấy có nói muốn chuẩn bị concert, nửa năm nay cũng không có tham gia chương trình tống nghệ gì cả."
Hạ Chấn 'Oa' một tiếng: "Khinh Y, cô nhất định rất thân với Chung thần."
Tô Khinh Y có chút không được tự nhiên cúi đầu, muốn dùng tay vuốt lại sợi tóc trên vai, nhưng lại nhớ ra tay mình không được sạch nên lại hạ xuống "Không có, anh ấy rất bận."
Hạ Chấn ở bên cạnh nhờ vả: "Khinh Y, cô có thể giúp tôi xin chữ ký của Chung thần không? Trước đó vì có thể gặp được anh ấy mà tôi gia nhập Hạo Thiên, kết quả là Chung thần lại tách ra mở phòng làm việc riêng."
"Lần sau gặp anh ấy tôi sẽ xin chữ ký giúp anh." Tô Khinh Y mím môi nhận lời.
Khương Diệp trầm mặc nhìn mấy con kiến đang đi qua đi lại trên mặt đất, không có tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người, cô có chút không hiểu Tô Khinh Y rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Đoạn nói chuyện vừa rồi cảm giác diễn quá rõ ràng, Khương Diệp trong nháy mắt có chút hoài nghi hai người bọn họ là có được phát kịch bản, còn bản thân mình thì bị quên.
Mang theo quá nhiều cảm xúc nghi vấn, cô căn bản là không có nhập diễn được.
Trong lúc Khương Diệp còn đang suy nghĩ Tô Khinh Y có thật là nhận được kịch bản hay không thì bên ngoài truyền đến âm thanh bánh xe va li ma sát với mặt đường, nhưng chỉ vang lên vài tiếng sau đó lại biến mất.
"Khách mời cuối cùng cũng đã tới." Hạ Chấn vui vẻ đứng dậy đi nhanh tới cửa, tò mò muốn biết người đến là ai.
Vừa vươn đầu ra nhìn trộm một chút Hạ Chấn liền trừng lớn mắt quay đầu lại, mặt đầy kích động đến nỗi nói không ra lời, ngón tay chỉ vào cổng môi run run.
Chung Trì Tân xách theo một cái va li màu trắng bạc đi vào, nhìn thấy ba người đang ở trong sân thì gật đầu chào.
"Thầy Chung!" Hạ Chấn kích động hô to một tiếng "Vừa rồi bọn em còn đang nói chuyện về thầy còn đang nói nếu thầy có thể đến thì quá tốt, không ngờ tới.."
Tô Khinh Y khôi phục lại bình tĩnh, cô ta ngẩng đầu nhìn người đối diện: "Trước đó không phải anh nói phải chuẩn bị cho concert sao, tại sao lại nhận lời tham gia vậy?"
"Hiện tại tôi có thời gian rảnh."
Chung Trì Tân và Tô Khinh Y đều rất nổi tiếng, đài Hỏa Lê trước đó sẽ tiết lộ một ít thông tin, bọn họ biết ai là người tham gia thì cũng không có gì kỳ quái, Chung Trì Tân cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Tô Khinh Y lại lần nữa làm người chủ trì giới thiệu cho Chung Trì Tân những người bên cạnh là ai.
Hạ Chấn bắt tay Chung Trì Tân thì tâm tình kích động giống như sắp ngất đi đến nơi: "Thầy Chung, lát nữa thầy có thể ký tên giúp em không?"
Tô Khinh Y ở bên cạnh cười lắc đầu: "Hạ Chấn, cậu còn ghi hình với Chung thần khoảng thời gian rất dài nữa, bình tĩnh một chút nào."
"Đây là Khương Diệp, gần đây sắm vai hoa khôi trong 'Thanh quả'." Tô Khinh Y nghiêng người chỉ vào Khương Diệp nói.
"Thời gian tới.. xin giúp đỡ nhiều hơn." Chung Trì Tân nhìn vào mắt Khương Diệp nói, vươn bàn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, bộ dáng không giống như là bắt tay mà lại giống cầm tay hơn.
Khương Diệp giấu đi ánh mắt kinh ngạc, đem ngón tay để lên lòng bàn tay của Chung Trì Tân, rất nhanh cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay đối phương, Chung Trì Tân chạm nhẹ một chút rồi thả ra.
"Thầy Chung, em giúp anh cầm hành lý nhé?" Hạ Chấn bày ra một bộ dáng hâm mộ si mê.
Chung Trì Tân kéo va li ra tránh được tay của Hạ Chấn nói: "Không cần, tôi tự mình cầm cũng được."
"Phía bên kia là chỗ ở của nam." Tô Khinh Y chỉ chỉ về gian phòng phía bên phải "Trước tiên đem hành lý cất đi đã."
Chờ bốn người quay trở lại sân đạo diễn mới xuất hiện phổ biến quy tắc của chương trình cho bọn họ.
Chương trình tống nghệ này là trở về cuộc sống sinh hoạt thường ngày, ở thôn quê không có sự xô bồ vội vã của chốn thành thị và bọn họ phải tự lao động, tự hưởng thụ thành quả lao động của mình làm ra. Phía sau ngôi nhà có một ngọn núi, mảnh đất dọc theo con đường từ cổng thôn vào đến nhà cũng thuộc quyền sử dụng của bọn họ, không có tiền, không có phòng bếp, không có bất kỳ nguyên liệu nấu ăn nào, chỉ có hai gian phòng ngủ và một phòng kho chứa đồ có đầy đủ các loại dụng cụ.
"Tối hôm nay chúng ta đã bắt đầu ghi hình rồi sao?" Hạ Chấn tỉnh táo lại "Muốn chúng tôi tự đi tìm đồ ăn sao?"
"Cách cổng thôn năm trăm mét có một cửa hàng tiện lợi, đi thêm hai dặm lại có một cái chợ." Đạo diễn đứng sau máy quay phim nói một câu.
"Nhưng bây giờ trời đã tối, buổi chiều chợ chắc là đã thu dọn hết rồi." Tô Khinh Y nhíu mày quay đầu nhìn về phía Chung Trì Tân "Cơm tối phải làm sao bây giờ?"
Chung Trì Tân mặc nhận cửa hàng tiện lợi gần cổng thôn mà đạo diễn nói quy mô giống cửa hàng tiện lợi ở tiểu khu Khê Địa: "Đi cửa hàng tiện lợi mua."
"Tiền ở đâu?" Khương Diệp đứng ở phía sau bổ sung "Đi cửa hàng tiện lợi cần tiền, đạo diễn, có thể cho chúng tôi mượn tiền được không?"
Một đám người ở phía đối diện không ai lên tiếng, mãi lâu sau đạo diễn mới mở miệng: "Không được."
Không có tiền thì làm sao đi cửa hàng tiện lợi được, Khương Diệp trầm mặc xoay người đi đến phòng kho để dụng cụ, một gian phòng rất lớn, các loại dụng cụ làm nông cơ bản đều có, lại nhìn thấy một đống gạch lớn cạnh cổng, hiển nhiên là muốn bọn họ tự xây dựng bếp nấu.
Tối hôm nay thì không có khả năng rồi, chỉ có thể tìm ít đồ để lấp đầy bụng.
"Đi ra phía ruộng." Khương Diệp quay trở lại nói với ba người "Phía bên đó có đồ có thể ăn được."
Giờ phút này trời đã tối đen, toàn bộ sân thậm chí cũng không có đèn, chị có máy quay ở phía đối diện phát ra ánh sáng yếu ớt.
Tô Khinh Y do dự nói: "Buổi tối đi ra ruộng làm cái gì?"
Bình thường không phải là ban ngày mới có thể ra đồng sao?
Khương Diệp gật đầu: "Phía ruộng bên kia có nhiều thứ, cơm tối có thể dùng những thứ đó để làm."
"Ăn rau sao? Nhưng chúng ta đến cái bếp nhóm lửa cũng không có." Thời điểm Hạ Chấn đi đến cũng nhìn thấy mảnh ruộng kia, một màu xanh mướt.
"Phía ruộng bên kia có khoai lang, củ cải, khoai tây.. còn có bắp ngô nữa."
Dường như trong nháy mắt quyền chủ động đã chuyển đến tay Khương Diệp.
Ba người theo Khương Diệp đi ra sân, ánh trăng trên bầu trời chiếu trên mặt đất không tính là quá sáng, có thể nhìn thấy cái bóng dài mơ hồ.
Chung Trì Tân từ trong túi lấy ra điện thoại di động bật đèn pin lên, bước nhanh lên phía trước vài bước chiếu về phía Khương Diệp.
Khương Diệp quay đầu nhìn thoáng qua anh, nếu thật sự quay chương trình sinh hoạt điền viên cô có thể sẽ đối phó được khá tốt, ngược lại là ngôi sao ca nhạc đi bên cạnh này, đến ăn lẩu cũng không được mấy lần, đến tham gia chương trình này chắc chắn sẽ phải chịu khổ không ít.
"Khoai tây với khoang lang.. ở chỗ nào vậy?" Chung Trì Tân thấp giọng tò mò hỏi Khương Diệp "Trên đường đến tôi không thấy."
Phía sau truyền đến giọng nói của Tô Khinh Y: "Củ thì ở dưới đất, những thứ trông giống như rau xanh xanh ở trên là lá của nó."
"Khinh Y, cô cũng biết những thứ này?" Hạ Chấn trong tay cũng cầm di động bật đèn pin lên, hỏi lại.
Tô Khinh Y có chút xấu hổ: "Đều là kiến thức bình thường thôi, chẳng qua lúc đi đến đây không có chú ý tới chúng."
"May mắn là có hai người là nữ không thì tôi với thầy Chung đoán chừng ngay tập mở đầu đã chết đói mất rồi." Hạ Chấn vỗ vỗ ngực nói.
Từ lúc hai người ở phía sau lên tiếng Chung Trì Tân liền an tĩnh lại đi về phía trước, bốn người dường như phân làm hai đội.
Tới mảnh ruộng kia, Tô Khinh Y dẫn đầu đi vào một mảnh đất rồi xoay người nói với ba người kia: "Chúng ta buổi tối nay ăn chút khoai tây cùng với bắp ngô được không?"
"Tôi cái gì cũng được, chỉ cần có đồ ăn là được." Hạ Chấn hoàn toàn đồng ý.
Tô Khinh Y chỉ vào cây ngô: "Thầy Chung, anh với tôi đi hái bắp ngô nhé, anh cao lúc hái sẽ thuận lợi hơn."
Chung Trì Tân ngước mắt: "Người cao thì dễ bẻ, tôi cùng Khương Diệp sẽ qua đó."
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Khinh Y cao một mét sáu mươi lăm nhìn Khương Diệp cao một mét bảy mươi sáu..