Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 31​

Chương 31

Khương Diệp sáng sớm đã ngồi ở phòng khách phân cải bẹ.

Bởi vì lúc trước cô không có ở thủ đô, cho nên mấy ngày trước Tiền Quý mới gửi cải bẹ tới, hôm nay nhân viên chuyển phát vừa giao tới cửa, ánh mắt nhìn Khương Diệp đều mang chút oán khí.

Bốn thùng lớn, chồng lên còn cao hơn so với Khương Diệp.

Khương Diệp vào wechat hỏi đạo diễn Lưu Ích Dương, nói mình có cải bẹ muối, ông có muốn ăn hay không, thuận tiện chụp một tấm ảnh thùng cải muối, nói có hương vị mới.

Lưu Ích Dương trả lời rất nhanh, hẳn là không phải quay phim.

[Vì cái gì gửi cho cô nhiều như vậy mà bạn của cô còn chưa có bán ra thị trường? Khẩu vị cũ và mới tôi đều muốn.]

Từ lần trước được thưởng thức cải bẹ muối của Khương Diệp cho, Lưu Ích Dương luôn cảm thấy những loại khác nếu không phải quá ngọt thì chính là quá mềm, không có giòn.

Khương Diệp hỏi Lưu Ích Dương địa chỉ giao hàng sau đó chọn ra mỗi vị năm hộp đóng gói lại mang xuống lầu gửi đi.

Ngày thứ hai Lưu Ích Dương nhận được hàng, liền đem mỗi vị đổ vào trong cái bát trắng, bên cạnh là một bát cháo trắng, chụp một tấm hình đăng lên vòng bạn bè: "Cải bẹ muối này ăn đặc biệt ngon, cùng với những loại khác trên thị trường đúng là không giống nhau."

Sáng sớm một câu nói kia có ngữ khí rất đáng ăn đòn, nhưng không thể không nói Lưu Ích Dương bày trí cải bẹ rất đẹp mắt, vẫn là mười phần hấp dẫn.

Rất nhanh phần bình luận bên dưới có người hỏi mua ở đâu, mình cũng muốn mua.

[ Còn chưa tung ra thị trường, một người bạn làm ra, hương vị ăn ngon hơn nhiều so với các loại khác trên thị trường.]

Lập tức có đạo diễn nhắn lại muốn đến nhà Lưu Ích Dương ăn ké.

[ Lão Hồ, tôi cũng không có nhiều, có mấy hộp thôi, muốn ăn tìm tiểu Khương đi.]

[ Tiểu Khương? Khương Diệp tặng cho ông ăn? Cô ấy làm sao không tặng cho chúng tôi, tôi cũng muốn.]

Lưu Ích Dương đắc ý ở nhà ăn cháo hoa với cải bẹ muối, ông còn có mười mấy hộp nữa cơ, nhưng đem toàn bộ vấn đề đẩy cho Khương Diệp.

Rất nhanh, trước đó Khương Diệp có được liên lạc wechat của tất cả các đạo diễn đều nhao nhao chất vấn cô vì sao chỉ tặng mỗi Lưu Ích Dương, không tặng cho bọn họ. Đến mười một giờ đêm, thậm chí Tào Khôn cũng gửi một tin nhắn tới hỏi, cải bẹ gì mà ăn ngon như vậy.

Khương Diệp: "..."

Cuối cùng cô chỉ có thể hỏi địa chỉ của từng vị đạo diễn một, đồng ý gửi cải bẹ qua, thấy được mấy vị đạo diễn kia phát trạng thái trên vòng bạn bè, dẫn đến trong vòng coi cải bẹ này đây là vật phẩm giá trên trời, chuyện này cũng là để sau nói.

Tóm lại bốn thùng lớn cải bẹ muối chỉ còn thừa lại không đáng kể.

Khương Diệp để lại cho mình một hộp, còn lại để ở bên trong một túi khác, cô trước đó có nói với Chung Trì Tân sẽ cho anh.

Vốn là muốn cùng lúc gửi đi, chờ đến lúc điền vận đơn chuyển phát mới phát hiện ra mình không biết địa chỉ nhà của anh, Khương Diệp ở wechat nói nguyên nhân sau đó hỏi địa chỉ nhà của anh.

Qua một lúc, Chung Trì Tân chưa có trả lời, Khương Diệp chỉ có thể mang cải bẹ về.

Đến tối đối phương mới gửi một địa chỉ tới.

Khương Diệp nhìn chằm chằm địa chỉ phía trên hồi lâu, hỏi thêm một câu: [ anh ở nhà một mình? ]

Đối phương nửa ngày mới trả lời: [ Ừ]

Khương Diệp trực tiếp gọi điện thoại qua: "Anh làm sao vậy?"

Một đoạn tin nhắn này có gõ sai mấy chữ, gõ chữ nửa ngày cũng chỉ được một chữ, cũng là gõ sai.

"Làm sao vậy?" Chung Trì Tân âm thanh nồng đậm giọng mũi thì thào trả lời lại Khương Diệp, hô hấp cũng rất nặng nề.

Khương Diệp: "..."

Quả nhiên xảy ra chuyện hẳn là sinh bệnh rồi, còn không có tỉnh táo lắm.

"Trợ lý của anh đâu? Có nhớ số điện thoại của anh ta không?" Khương Diệp nghe thấy âm thanh của người bên kia điện thoại giống như đang xoay người, thở dài hỏi.

"1322.." Chỉ nói được mấy số đầu, những số về sau thì yên lặng không nói nữa, chỉ có tiếng hít thở truyền đến để Khương Diệp có thể xác định là điện thoại không có ngắt.

Khương Diệp bất đắc dĩ chỉ có thể xuống lầu đi ra ngoài, lái xe đi tiểu khu Khê Địa.

Nửa đường nhắn cho hội trưởng câu lạc bộ một cái tin, hỏi có thể thông báo cho bảo vệ để cô đi vào hay không, cô có chút việc cần đến tiểu khu Khê Địa.

Hội trưởng cũng không có hỏi cô tìm ai, có chuyện gì, nói thẳng có thể.

Khương Diệp lái xe ra, dựa theo địa chỉ Chung Trì Tân cho cô tìm tới biệt thự kia.

Cửa chính đã khóa lại.

"Chung Trì Tân anh có thể dậy mở cửa ra được không?" Khương Diệp đối với người trong điện thoại nói một tiếng.

Không trả lời.

"Chung Trì Tân?"

Chung Trì Tân khả năng là ngại ồn ào, đầu óc choáng váng nặng nề đưa điện thoại cúp máy.

Khương Diệp trầm mặc nhìn cửa chính, cô là xen vào việc của người khác, nhưng nếu cô đã biết mà không làm gì thì trong lòng lại băn khoăn.

Lại gọi mấy cuộc điện thoại Chung Trì Tân mới nghe máy, vẫn như cũ không nói lời nào.

"Chung Trì Tân, mật mã cửa nhà anh là bao nhiêu?"

Hỏi mấy lần đối phương mới nói ra một chuỗi số.

Khương Diệp ấn một lần cửa liền mở ra.

Cô sau khi đi vào ở tầng hai tìm được người, mặc quần áo ấm đang nằm trên giường, trạng thái không tốt lắm.

Khương Diệp đưa tay chạm vào trán anh, cũng không dùng tới nhiệt kế cũng biết là phát sốt.

Cứ như vậy đi bệnh viện e rằng sẽ lên trang đầu tin tức, Khương Diệp cầm lấy điện thoại bên cạnh Chung Trì Tân, ở bên trong danh bạ tìm được điện thoại của Kế Thiên Kiệt, gọi cho cậu ta.

".. Cô Khương?" Kế Thiên Kiệt nghe thấy giọng nói quen thuộc ở đầu dây điện thoại của anh cậu, liền hoài nghi đem điện thoại của mình tới trước mặt xem, xác nhận có phải số của anh cậu hay không.

"Chung Trì Tân giống như phát sốt, tôi bây giờ ở nhà anh ấy, người không tỉnh táo lắm." Vừa nói Khương Diệp liền kéo chăn qua đắp trên người Chung Trì Tân.

"Anh của tôi ốm rồi?" Kế Thiên Kiệt không ở thủ đô, chị của cậu kết hôn, liền xin phép nghỉ trở về quê, bây giờ còn đang trên bàn rượu.

"Cô Khương, ở tầng một trong tủ chứa đồ có thuốc, chỉ có thể phiền cô cho anh tôi uống thuốc." Kế Thiên Kiệt nhờ vả nói "chúng tôi có bác sĩ gia đình, tôi lập tức liên hệ, cô Khương có thể giúp tôi chờ bác sĩ đến sau đó mới đi được không?"

"Được." Khương Diệp đồng ý.

Sau khi ngắt điện thoại, Khương Diệp nhìn thoáng qua sắc môi tái nhợt của Chung Trì Tân, đi xuống lầu tìm thuốc, lại đi phòng bếp đun nước nóng, chờ một lúc mới đem thuốc cùng nước lên tầng hai.

Đỡ người lên, Khương Diệp định cho anh uống thuốc hạ sốt, nhưng Chung Trì Tân không phối hợp, nhíu mày quay đầu.

Nói thật một người đàn ông cao như vậy Khương Diệp muốn nâng dậy cũng rất tốn sức, nhất là đối phương còn không có tỉnh táo.

Cuối cùng Khương Diệp thô bạo bóp miệng đối phương đem thuốc nhét vào, ngón tay cũng bị cắn một cái.

Khương Diệp: "..."

Cô đến đây là để chịu khổ mà.

Một lần nữa đắp chăn cho đối phương, Khương Diệp lấy khăn lạnh đắp trên trán của Chung Trì Tân.

Bác sĩ gia đình đến cũng nhanh, chờ Khương Diệp làm xong những động tác này chuông của cũng reo lên.

"Sốt cao hay là sốt nhẹ? Khi nào thì bắt đầu sốt, vừa rồi đã uống thuốc rồi sao?" Bác sĩ gia đình vừa đến liền hỏi một đống.

Khương Diệp đi phía sau: "Tôi vừa mới đến không lâu, không biết anh ấy sốt từ khi nào, nhìn thì hẳn là sốt cao."

Bác sĩ gia đình quay đầu, vốn muốn nói là cô cái cũng cũng không biết rõ, thấy gương mặt Khương Diệp mới nhớ tới cô không phải trợ lý.

"Tôi đi lên xem một chút."

Bác sĩ trải qua một trận bận rộn, Chung Trì Tân phải truyền nước, nằm ở trên giường trên mặt mồ hôi đã chảy ra.

Bác sĩ thu thập xong hòm thuốc, đang muốn rời đi, liếc qua đầu ngón tay Khương Diệp: "Muốn tôi xử lý một chút không?"

Khương Diệp nghe vậy cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình, phía trên máu đã đông lại.

"Băng bó một chút đi, tránh khỏi lây nhiễm." Bác sĩ một lần nữa mở hòm thuốc ra, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, làm sạch vết thương cho Khương Diệp sau đó bôi thuốc, băng bó.

Ngón tay Khương Diệp đã được băng bó kỹ, vốn là muốn đứng lên rời đi, lại không ngờ vị bác sĩ kia lại đi trước một bước, thu thập hòm thuốc xong đứng lên nói: "Đợi chút nữa dịch hết cô rút kim ra rất nhanh sẽ hạ sốt."

Khương Diệp nhìn bị bác sĩ kia rời đi rất lưu loát, bỏ lại mình cô ở đây: "..."

Cuối cùng Khương Diệp chỉ có thể một lần nữa quay về tầng hai, cúi đầu xem điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng lên để ý tốc độ chảy của bình truyền dịch.

Khoảng hai tiếng sau bình dịch cũng chảy hết, Khương Diệp rút kim ra, lại sờ sờ trán Chung Trì Tân, quả nhiên đã hạ sốt.

Nhưng người không có tỉnh lại.

Khương Diệp đem bình dịch kia xử lý xong, ném vào thùng rác, đứng ở phòng khách nghĩ nghĩ, vẫn là không có đi về, ít nhất phải chờ đối phương tỉnh táo lại, nếu lại sốt nữa, cô chẳng phải đi một chuyến uổng công hay sao.

Việc trông người này Khương Diệp cũng không xa lạ gì, kéo một cái ghế ngồi ở phòng ngủ của Chung Trì Tân, liền qua đêm như vậy.

* * *

Lúc Chung Trì Tân tỉnh lại cổ họng khô rát, muốn đứng dậy uống nước lại thấy cách đó không xa có một người đang ngồi.

Lại nhìn thấy trên tay mình có băng y tế, lúc này mới mang máng nhớ lại việc tối qua mình mơ hồ nhận điện thoại của Khương Diệp.

Khương Diệp dựa vào ghế tư thế nghỉ ngơi cũng không quá dễ chịu, mi tâm đều nhíu lại, hai cánh tay khoanh lại là dáng vẻ phòng bị điển hình.

Chung Trì Tân từ trên giường đứng lên, đi đến trước mặt Khương Diệp, sau đó đυ.ng đυ.ng bả vai đối phương.

Khương Diệp nháy mắt tỉnh lại, mở mắt ra trông thấy Chung Trì Tân: "Anh tỉnh rồi?"

Chung Trì Tân gật đầu, đứng thẳng hỏi: "Hôm qua.."

"Lúc đầu muốn hỏi anh địa chỉ để tôi gửi cải bẹ muối tới, kết quả phát hiện ra anh ốm." Khương Diệp đem chuyện tối qua kể lại một lần "Trợ lý của anh sáng nay đã quay lại đây."

Sau khi Chung Trì Tân ghi hình xong tiết mục thì trở về tập trung sáng tác, nghe bản demo*, chịu một đêm gió lạnh, buổi sáng hôm qua bắt đầu mê man, buổi chiều định nằm nghỉ trên giường một lúc, liền mất đi ý thức.

Bản demo: Demo là từ viết tắt của từ demonstration, có thể hiểu là bản giới thiệu hoặc bản thử nghiệm của sản phẩm trước khi tung bản chính thức ra thị trường.

"Cải bẹ.. lần sau gửi cho anh." Khương Diệp cảm thấy cải bẹ hai chữ này cùng Chung Trì Tân không có liên quan lắm, chẳng qua khi đó ở Tỉnh Y đã nói nên vẫn muốn tặng cho anh.

"Nếu anh không có việc gì rồi vậy thì tôi về trước." Khương Diệp muốn xoay người xuống lầu.

Chung Trì Tân vô thức đưa tay giữ chặt Khương Diệp.

Khương Diệp kinh ngạc nhìn Chung Trì Tân: "Làm sao vậy, còn có việc gì sao?"

Chung Trì Tân buông tay cô ra, ánh mắt rơi vào cánh cửa phía sau lưng cô: "Lúc trước không phải cô nói không tìm được album của tôi sao, nhà tôi còn thừa một bộ tặng chô cô, cô có muốn không?"

Không đợi cô trả lời, Chung Trì Tân đã bước ra ngoài quay đầu lại nói: "Ở tầng một, tôi đi tìm cho cô."

Khương Diệp đi theo ở phía sau thấy Chung Trì Tân đi đường không vững lắm liền nói: "Anh vẫn chưa khỏi hẳn, không cần gấp lần sau tìm cho tôi cũng được."

Chung Trì Tân đã đi tới tầng một đương nhiên không đồng ý: "Tìm nhanh thôi."

Anh đẩy cửa phòng lưu trữ, dẫn Khương Diệp vào cùng, anh đi đến kệ để album của mình.

Kế Thiên Kiệt đem thời gian phát hành đều sắp xếp cẩn thận theo thứ tự, có thể trực tiếp lấy xuống.

Chung Trì Tân liền đem bộ album lấy ra, phía trên mỗi chương đều có hình của anh cùng chữ ký.

"Đây là trước kia Tiểu Kiệt đã sửa sang lại, tôi tặng cô." Chung Trì Tân đưa cho Khương Diệp.

"Cảm ơn."

"Không sao, chuyện ngày hôm qua còn chưa có cảm ơn cô." Chung Trì Tân lắc đầu "Lần sau khi tổ chức concert tôi mời cô tới nghe có được hay không? Coi như cảm ơn chuyện lần này."

"Được." Khương Diệp đồng ý, tay ôm chặt quyển album đang sắp trượt xuống.

Cô khẽ cử động Chung Trì Tân rất nhanh phát hiện trên tay cô có vết thương đang băng bó, băng gạc mới tinh, cùng nút thắt hết sức quen thuộc.

"Tay của cô.." Chung Trì Tân cũng không nhớ là mình cắn hôm qua, anh hôm qua ký ức rất mơ hồ, rất nhiều chuyện không nhớ rõ.

Khương Diệp cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay mình chỉ: "Vô tình bị thương thôi."