Chương 28
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, đoàn làm phim quay trở lại làm việc, người cảm giác đều có chút lười nhác, khu nghỉ chờ là một mảnh lộn xộn.
Sáng sớm hôm nay đạo diễn Tào Khôn thông báo vào nhóm diễn viên chính, tạm thời họp đọc kịch bản, Chung Trì Tân cũng bị gọi đi qua.
Thực tế phần diễn của anh ở trong phim cũng không đủ nhiều để tham gia lần đọc kịch bản này, nhưng mà để tập hợp đủ các vai diễn, với lại Tào Khôn cũng hy vọng Chung Trì Tân cũng có thể hiểu thêm về kịch bản, về sau có thể trợ giúp quay lại các cảnh diễn.
"Tôi từ trước đến nay cũng không quá thích việc đọc kịch bản này." Tào Khôn ngồi ở vị trí chính giữa trong tay cầm kịch bản "Mỗi vị đạo diễn đều có thói quen riêng, tôi càng quen với việc trong lúc quay phim sửa đổi cải tiến, chẳng qua hôm nay việc đọc kịch bản này cũng rất cần thiết."
"Ba hôm trước, tổ quay phim có xảy ra sự cố, lúc đó sửa chữa đến trưa là có thể xong, nhưng khi đó tôi mở ra đoạn phim đã quay lúc trước, phát hiện một vấn đề, một vấn đề rất lớn!" Tào Khôn nghiêm túc nói "Cho nên tôi cho đoàn phim hai ngày nghỉ ngơi, tôi đem toàn bộ những đoạn phim đã quay lúc trước xem lại một lần."
Chẳng trách buổi sáng tới, cả đám người đều trông thấy quầng thâm lớn dưới mắt đạo diễn Tào, muốn đem tất cả những đoạn phim đã quay xong lúc trước xem lại một lượt, hai ngày nay chỉ sợ là thông đêm để xem.
"Mọi người đều là diễn viên có kinh nghiệm, nói thực ra ban đầu tôi cũng rất vui mừng, cảm thấy rất nhẹ nhàng. Mọi người cũng đã làm được, mỗi người diễn nhân vật của mình đều không thể bắt bẻ." Tào Khôn đầu tiên là khen một lượt sau đó mới nói "nhưng là các nhân vật không có liên kết với nhau."
"Mọi người căn bản không có liên kết với nhau, nhìn qua thì mọi người diễn đều rất tốt, nhưng khi ghép lại xem thì luôn có một cảm giác kỳ quái không nói nên lời." Tào Khôn không trách bọn họ, ông trách mình ban đầu khi quay không có phát hiện ra, quay nhiều ngày như vậy đều không có phát giác ra vấn đề.
"Nhất là nhân vật Tần Thiếu Hoa và Tam Vương gia, hai người các người quan hệ là phức tạp nhất, Tần Thiếu Hoa tay cầm trọng quân, Tam Vương gia nếu như kế vị đương nhiên cũng sinh ra lòng phòng bị. Nhưng đồng thời anh ta lại muốn sự trợ giúp của Tần Thiếu Hoa để đăng cơ." Tào Khôn trong lòng thầm nói may mắn, may mắn hiện tại phát hiện ra vấn đề, nếu thật là chờ phim đã quay xong rồi thì tổn thất vô số, "Tần Thiếu Hoa cũng phải mượn thế lực của Tam Vương gia để sống sót, hai người cùng chung chí hướng nhưng lại âm thầm đề phòng nhau."
Mà hiện tại hai người bọn họ diễn thành hai người bạn.
"Đạo diễn, chúng ta phải quay lại sao?" Phiền Biên Đồng nghe ra ngụ ý của Tào Khôn.
"Mọi người, lần này là tôi không đúng, tôi hướng mọi người xin lỗi." Tào Khôn nghiêm túc day dứt nói "cảnh diễn nên quay lại tôi đã đánh dấu xong, thời gian dự tính khả năng sẽ kéo dài hơn nửa tháng."
"Đạo diễn Tào, quay chụp lại là việc quan trọng, chúng tôi đều có thể làm được."
Đoàn làm phim 'Thiếu Hoa Ca' đều là những diễn viên không nổi tiếng mấy, bây giờ minh tinh lưu lượng nhiều, cũng chỉ có Tào Khôn mới dám chọn những diễn viên như bọn họ, nếu không phải Chung Trì Tân nhập đoàn, thì toàn bộ đoàn làm phim cũng không có lấy một người diễn viên nổi tiếng chân chính, cho nên lần này thời gian kéo dài thêm, nhóm diễn viên chính cũng không có ý kiến gì.
Chung Trì Tân xem mọi người, lại xem bọn họ thảo luận kịch bản, cuối cùng trước khi đi anh hỏi đạo diễn Tào: "Đạo diễn Tào, cảnh của tôi cũng phải quay lại sao?"
Tào Khôn dừng bước lại: "Cậu? Không cần, phần diễn của cậu vẫn là giống như hiện tại, lần này gọi cậu đến chính là muốn cậu biết đọc kịch bản sẽ tiến hành như thế nào.'
" Cảm ơn đạo diễn Tào. "
" Vừa rồi cảm giác thế nào? Có học được chút kinh nghiệm gì hay không, bọn họ đều làm những diễn viên gạo cội, đi đến một bước này cũng không dễ dàng, đôi khi có thể học hỏi ở bọn họ cái gì thì nên học hỏi. "
Chung Trì Tân trầm mặc, anh không thể nói lúc mọi người đọc kịch bản lý giải cách nhìn với các nhân vật, cùng biểu hiện như thế nào, trên quyển kịch bản Khương Diệp đưa cho anh trên đó đều viết.
Tào Khôn thấy anh không có nói chuyện, tưởng là anh không có hiểu, liền cười nói:" Cũng không cần vội, dù sao cũng là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với kịch bản, về sau sẽ hiểu thôi. "
" Đạo diễn Tào. "Chung Trì Tân gọi Tào Khôn đang chuẩn bị bước đi" Ông cho rằng.. Khương Diệp thế nào? "
Tào Khôn kinh ngạc nhìn lại, không rõ vì sao Chung Trì Tân lại đột nhiên hỏi Khương Diệp, chẳng qua ông vẫn nghiêm túc nghĩ trả lời:" Cô ấy không giống với cậu, Khương Diệp trời sinh là để ăn cơm diễn viên, trong lúc quay phim cậu diễn Cửu Vương gia, nhưng cô ấy diễn chính là thị nữ Lương Thiền. "
Tào Khôn nói những lời này tương đối trực tiếp, chỉ thiếu chút nữa là nói Chung Trì Tân không thể nào so sánh được với Khương Diệp, nhưng Chung Trì Tân cũng không cảm thấy tực giận, ngược lại còn vui mừng thay Khương Diệp.
Một quyển kịch bản dày như vậy, bị cô ghi chú giải thích rõ ràng, nếu như đạo diễn Tào nói Khương Diệp diễn không tốt, Chung Trì Tân có lẽ sẽ cảm thấy bất bình thay cô.
Có lẽ sự trầm mặc của Chung Trì Tân làm Tào Khôn hiểu lầm, ông ta an ủi vài câu:" Mỗi ngành nghề đều có người giỏi, mọi người thiên phú là không giống nhau, Trì Tân cậu ca hát không một ai có thể so sánh hơn được. "
* * *
Lúc Chung Trì Tân trở lại trường quay, Khương Diệp quả nhiên đã chờ ở bên trong, chẳng qua còn chưa bắt đầu quay phim, cô đứng ở trong góc nhỏ chơi điện thoại.
" Phần diễn của chúng ta cũng nhanh sẽ kết thúc. "
Khương Diệp đang nhắn tin cùng em họ, nghe thấy âm thanh liền ngẩn đầu, nhìn thấy người tới cười nói:" Sẽ nhanh. "
Sắp tới đoạn Cửu Vương gia uống thuốc độc tự sát, Lương Thiền gϊếŧ hết binh lính bên ngoài phủ, cuối cùng tự vẫn.
" Sau khi quay xong phim, kịch bản này cô còn cần không? "Chung Trì Tân giơ kịch bản trong tay lên hỏi.
" Làm sao vậy, anh muốn à? "Khương Diệp sau khi ghi chú xong đều đã ghi nhớ lại trong đầu, kịch bản đối với cô mà nói cũng không có ý nghĩa gì, cô cũng không có đam mê giữ lại, đến chỗ nào cũng đều thích tay không ra trận.
Chung Trì Tân gật đầu:" Tôi muốn giữ lại, về sai nếu có cơ hội quay phim, có thể tham khảo cách lý giải nhân vật của cô. "
" Vậy anh giữ đi, tôi không cần. "Khương Diệp cười nói" anh đưa cho tôi, tôi cũng vứt đi thôi. "
" Có thể ở trên đó viết rất nhiều.. "Chung Trì Tân rất khó tưởng tượng đem cái kịch bản tràn ngập ghi chú này ném đi, giống như tất cả bản thảo của anh, cho dù bản thảo không dùng được nữa cũng đều xếp gọn gàng giữ lại, đây là một loại lưu niệm đặc thù.
" Không sao. "Khương Diệp không để ý chút nào.
Chung Trì Tân cúi đầu lật ra một tờ kịch bản, chữ viết xinh đẹp phiêu dật hiện trên mặt giấy, nếu là anh thì tuyệt đối sẽ không ném đi.
Khương Diệp chuyển đề tài, trong mắt là ý cười:" Về sau nếu có ra ngoài, hai người tốt nhất là không nên uống rượu. "
Cô bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, Chung Trì Tân nhớ tới hôm đó anh cùng Kế Thiên Kiệt được đưa về cùng một chỗ.
" Tôi.. có làm cái gì sao? "Trong ấn tượng của Chung Trì Tân thì dường như anh không làm ra chuyện gì khác người cả.
" Không có làm cái gì, chẳng qua anh là một ngôi sao lớn, bản thân không biết uống rượu, trợ lý cũng không, để đề phòng xảy ra chuyện thì vẫn không nên uống. "Khương Diệp nói rất chân thành, ngày đó rượu nho độ cồn không cao, nhưng hai người này lại uống say.
Nếu như gặp người có tâm cơ muốn làm chuyện xấu gì quả thực rất dễ thực hiện.
" Tôi bình thường không có uống rượu. "Chung Trì Tân vô thức giải thích.
Anh chưa nói dứt lời, Khương Diệp liền cười nói:" Là ai tại cửa hàng tiện lợi mua một xe đẩy bia? "
Chung Trì Tân lúc này mới nhớ tới lần thứ hai hai người gặp mặt ở tiểu khu.
" Tôi chỉ là muốn nếm thử thôi.. có chút khó uống. "Chung Trì Tân thấp giọng nói.
Mỗi loại bia mở ra nếm thử một chút, không có một loại nào uống ngon.
Khương Diệp nhíu mày:" Đã khó uống thì về sau vẫn là đừng uống. "
" Ừm. "
Tào Khôn bên kia đã chuẩn bị xong, đang gọi diễn viên đi qua, Khương Diệp và Chung Trì Tân tách ra đi thay quần áo.
Phần diễn của Khương Diệp không nhiều, chỉ là làm nền sau lưng Cửu Vương gia.
Cảnh hôm nay diễn chính là Cửu Vương gia cùng thừa tướng đối đầu, có thể nói Đoạn Vịnh Sương từ đầu tới cuối đắc tội tất cả mọi người, anh ta thích cùng mọi người đối đầu.
* * *
Chờ sau khi diễn xong, Khương Diệp một lần nữa cầm đến điện thoại, từ lúc em họ gửi tin đến bây giờ đã qua hai giờ.
Khương Đào: Chị, em có bạn học cũng ở thủ đô, có thể qua đó ở nhờ một thời gian ngắn.
Khương Diệp cầm di động đi về nhà nghỉ, trước khi đi đến Tỉnh Y chỗ ở tại thành phố điện ảnh Tinh Hải hoàn cảnh tương đối kém, lúc ấy chủ yếu vì trải nghiệm, đồng thời ở đó tìm cô hội làm diễn viên quần chúng.
Bây giờ chắc hẳn cũng sẽ không diễn vai diễn quần chúng nữa, phòng ở cũng phải trả lại.
Tiền thuê phòng ở thủ đô thực là có chút cao, chẳng qua Khương Diệp cũng không phải không trả nổi.
Khương Diệp gửi cho em họ một cái tin nhắn: Đầu tháng bốn chị trở lại thủ đô, trước sẽ giúp em tìm phòng, không cần làm phiến đến bạn em đâu.
Khương Đào trả lời rất nhanh: Chị, chị ở bên ngoài cũng không dễ dàng, công việc lại bận, không cần phải để ý đến em đâu, mẹ em cho em một khoản tiền có thể chống đỡ được.
Khương Diệp nhíu mày, cô biết gia cảnh của gia đình chú hai, không giống như cha mẹ cô đều là giáo viên cao trung, chú hai học không có cao, làm buôn bán nhỏ, thu nhập cũng không ổn định. Khương Đào cũng coi như có tiền đồ, thi đỗ một trường đại học không tồi ở phía nam.
Cô lúc đó nói với mẹ Khương cũng là sự thật, không có khả năng cùng em họ ở cùng một chỗ. Nam nữ khác nhau, với lại cô cũng không muốn tiết lộ công việc mình đang làm.
Khương Diệp nghĩ nghỉ gửi lại một tin cho em họ: Em chưa quen thuộc thủ đô, trong thời gian ngắn không thể tìm được phòng thích hợp, chị giúp em tìm trước, những chuyện khác khi nào gặp mặt rồi nói.
Khương Đào nhìn chằm chằm tin nhắn Khương Diệp gửi tới, nhớ đến lời hôm đó mẹ cậu trở về nói, vò đầu bứt tai: Chị, chị đừng nghe bác nói, mẹ em không để ý chuyện em một mình ra ngoài đâu.
Khương Diệp vừa đến trước cửa phòng, cô bỏ thẻ phòng ra mở cửa, rồi đóng lại.
Khương Diệp phát một tin nhắn thoại qua:" Không liên quan đến mẹ chị, em đến thủ đô có chị ở đây thì sẽ giúp em."
Lời nói của mẹ Khương, Khương Diệp rất khó để nói trái tim mình không lạnh giá, từ khi cô tốt nghiệp đến bây giờ, cũng không thấy từ miệng mẹ Khương nói qua những câu lo lắng.
Chẳng qua lời của mẹ Khương thì vẫn thế, chuyện của em họ nên giúp thì vẫn giúp, dù sao.. nhiều năm như vậy gia đình chú hai thực sự đối xử rất tốt với cô.
Khương Đào không còn cách nào khác, chỉ có thể cảm ơn chị cậu, khoảng thời gian này thực ra cậu không có người bạn nào ở thủ đô cả, lời nói kia là bịa ra mà thôi.
Khương Đào: Cảm ơn chị, vậy khi nào tới em sẽ tìm chị, cũng không để cho cha mẹ em nói chuyện này với hai bác.
Khương Diệp trên mặt mang ý cười: Được, sau khi đến thủ đô thông minh một chút, khi nào cần mở miệng thì nên mở miệng.
Đầu tháng bốn cô mới trở lại thủ đô, khi đó tìm phòng cũng không kịp, chỉ có thể nhờ bạn bè giúp cô lưu ý tìm hai phòng.
Sau khi gọi điện thoại cho bạn xong, Khương Diệp mới nằm lên giường, tâm tình có chút không tốt.
Cha mẹ đối xử khác biệt với con cái, cho dù qua hơn hai mươi năm, Khương Diệp vẫn rất khó để quen thuộc, chỉ là do một số nguyên nhân cô không có cách nào thoát khỏi.
Khương Diệp xoay người tìm tai nghe, mở phần mềm nghe nhạc bên trong có bài hát của Chung Trì Tân, nghe âm thanh nhẹ nhàng truyền đến tâm trạng mới tốt hơn một chút.
Nằm ở trên giường nhắm mắt lại, lại có thể tưởng tượng ra bộ dáng đối phương không chút phòng bị.
Chung Trì Tân và cô hoàn toàn khác nhau, đại khái là một người nhận ngàn vạn sự cưng chiều, một Vương tử lớn lên trong mật ngọt, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người anh, phía sau có người nhà một mực giúp đỡ.
Cho nên được sống một cuộc sống như thế.. có biết bao ngây thơ.
Khương Diệp mở mắt ra, nhìn chằm chằm nấm mốc trên trần nhà, kỳ thật cô cũng coi như may mắn, phía sau cũng có rất nhiều người giúp đỡ, chẳng qua thiếu đi hai người mà thôi.