Chương 18
Đoàn làm phim sinh hoạt gian khổ, bình thường trừ thời gian ăn cơm cố định, cũng không có đồ ăn ngon nào khác.
Kế Thiên Kiệt thì ngược lại, mang một đống đồ ăn vặt tới, chẳng qua chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ đưa cho anh của cậu, dù sao lấy ra chia cho mọi người thì hoàn toàn không đủ.
"Anh Tân, cửa hàng trà sữa bên kia đã liên hệ xong, vừa vặn có thể làm trà chiều."
"Ừ." Chung Trì Tân qua loa lên tiếng, anh nhìn kỹ kịch bản trong tay.
Hôm qua trong phòng bao anh chỉ thấy lời kịch của Cửu Vương gia cùng thị nữ, hôm nay khẽ lật mới phát hiện không chỉ riêng hai nhân vật này có ghi chú rõ ràng, mà nhân vật đại tướng quân cùng Tam vương gia cũng được ghi lên rất nhiều giải thích.
Chung Trì Tân lật tới trang cuối cùng, vốn dĩ là nửa trang giấy trống không, bây giờ tràn ngập các giải thích liên quan đến thế lực Hạ triều, mưu quyền tranh đấu, tranh giành lợi ích.
Khương Diệp đem toàn bộ những ý nghĩa ẩn sau trong từng nhân vật ghi rõ ra ngoài, đến tận bây giờ Chung Trì Tân mới rốt cuộc ý thức được Hạ triều là một triều đại thực sự, có máu có thịt của quân dân, tất cả nhân vật bên trong đều thận trọng từng bước, mỗi một động tác đều khắc sâu ý nghĩa, không đơn giản chỉ là cuồng vọng, trung thành hay phản bội.
Chung Trì Tân đầu ngón tay vươn ra sờ nhẹ chữ viết phía trên, trước mắt tựa như thấy hình ảnh Khương Diệp dưới ánh đèn viết lên tầng quan hệ thế lực Hạ triều này.
"Đây là cô Khương ghi chú sao?" Kế Thiên Kiệt lấy ra một túi mực xé sợi đi tới, giật mình nói "Chữ cô ấy thật đẹp."
Kỳ thật chữ của anh cậu cũng không kém, nhưng chữ của Khương Diệp tiểu thư có phần sắc bén phiêu dật hơn.
Chung Trì Tân 'ba' một tiếng khép lại kịch bản: "Cậu rất nhàn?"
Kế Thiên Kiệt nhai mực được một nửa, tay trong túi đồ ăn lập tức bỏ ra: "Không nhàn, anh Tân, em đi xem trà sữa xem cửa hàng đã giao đến chưa."
Chung Trì Tân ngồi trong xe một lúc, cuối cùng vẫn là đi ra ngoài.
Mấy diễn viên chính của đoàn làm phim đều có xe riêng, bọn họ lúc không quay phim thì đều ở trên xe, Khương Diệp thì không giống, cô chỉ là một vai phụ nhỏ, lại ở trong nhà nghỉ, bình thường không có cảnh diễn cô đều ở lại phim trường xem mọi người diễn, suy nghĩ về cảnh diễn.
Chung Trì Tân sau khi xuống xe, vừa mới đi đến bên ngoài phim trường quả nhiên nhìn thấy Khương Diệp ngồi xổm ở chỗ cũ.
Đầu tháng ba, thời tiết chưa hoàn toàn ấm lại, Khương Diệp chỉ mặc một áo khoác xám mỏng, cô ngồi xổm bên kia thần sắc lãnh đạm nhìn qua đám người quay phim cách đó không xa, xung quanh hình thành nên một khu vực không chân thực.
Sau đó trong phim trường có mấy người tổ hiện trường mở rộng khu vực quay, xem bộ dáng là muốn quay cảnh rộng, vừa vặn mở rộng đến vị trí hiện tại Khương Diệp đang ngồi.
Tổ hiện trường có người tới nói với cô cái gì đó, Khương Diệp giương môi nở một nụ cười, sau đó lui về phía sau.
Thần sắc lạnh lùng lúc trước phảng phất không thấy đầu nữa, như là một ảo giác.
Chung Trì Tân bỗng nhiên nhớ lại lúc hai người gặp nhau lần thứ nhất, lúc ấy trên mặt cô cũng là mang theo nụ cười khách khí, mời anh đi xuống, trong mắt lại không có nửa điểm ý cười.
"Chung thần, anh cũng sang đây xem bọn họ quay phim sao?" Người tới bên cạnh là một diễn viên nhỏ, trên mặt khó nén kích động.
"Ừm, là tới học tập."
"Đợi chút nữa bên kia có cảnh quay, anh đến bên này đi, nhìn càng tốt hơn." Diễn viên nhỏ dẫn Chung Trì Tân hướng bên cạnh đi.
Chung Trì Tân ánh mắt rơi vào bóng dáng Khương Diệp bên kia, cô dường như cũng muốn đi sang hướng bên này.
Anh gật đầu đi theo, bên kia cũng có mấy diễn viên đang nhìn đại tướng quân quay phim, còn có ghế.
Nhìn thấy Chung Trì Tân tới, mấy nữ diễn viên đều vội nhường ra một cái ghế.
Anh cũng không có ngồi, chỉ là đứng bên cạnh cái ghế.
Đại khái ba phút sau, Khương Diệp quả nhiên đi đến bên này, cô không có nổi tiếng, lại nói trong giới tra cũng không ra tên, mặt lại rất có tính công kích, một nhóm các diễn viên trẻ tuổi sau lưng đã tính toán xong, càng chưa nói tới việc lui tới bắt chuyện.
Đương nhiên cũng có những người tâm tư linh hoạt, muốn cùng Khương Diệp tạo mối quan hệ.
"Diệp Tử, cô mặc quần áo như vậy không lạnh sao?"
"Vẫn được." nói xong, Khương Diệp trên mặt hiện ra nụ cười khách khí "Tôi không thích người khác gọi là Diệp Tử, cô có thể trực tiếp gọi tên tôi."
Đối phương không nghĩ tới Khương Diệp còn nói một câu như vậy, nhất thời có chút lúng túng, quay đầu không lên tiếng.
Chung Trì Tân bước sang phải một bước, lộ ra cái ghế: "Có ngồi không?"
"Cảm ơn." Có lẽ ngày hôm qua ăn cùng nhau nồi lẩu tình nghĩa, Khương Diệp vậy mà không có từ chối.
Ngồi xung quanh phần lớn đều là nữ diễn viên, hành động này của Chung Trì Tân không tính là đột ngột, một đám người cũng chỉ nghĩ là anh lịch sự nhường phụ nữ.
Chờ tổ quay phim đem thanh trượt chuẩn bị xong, đạo diễn Tào bên kia muốn quay góc máy rộng, rất nhiều diễn viên đóng vai cung nữ đều bị gọi qua, những nữ diễn viên ngồi trước đó nháy mắt đều đi sạch.
Toàn bộ khán đài chỉ còn lại Chung Trì Tân cùng Khương Diệp.
Khương Diệp vẫn duy trì tư thế ngồi, nhìn các diễn viên phía trước, sau một lúc, cô quay đầu đối diện Chung Trì Tân nói: "Phiền Biên Đồng rất lợi hại, anh nên hướng anh ta chỉ dạy."
Chung Trì Tân lần này phản ứng rất nhanh: "Cửu Vương gia là nhân vật phản diện, lại hướng đại tướng quân xin chỉ giáo?"
Khương Diệp vốn là muốn nói Phiền Biên Đồng cũng đã diễn qua nhân vật phản diện, kết quả quay đầu thấy mặt Chung Trì Tân: "..."
Trên thân Cửu Vương gia xác thực có một loại khí chất nào đó mà Phiền Biên Đồng không thể biểu hiện ra được.
"Lúc trước ở Đông Sơn cô đi gấp quá, đội chúng ta thắng được phần thưởng chưa có đưa cho cô." Chung Trì Tân đột nhiên đổi đề tài.
"Cái này.. không vấn đề gì." Khương Diệp khoát tay.
"Nên là của cô." Chung Trì Tân chân thành nói: "Chẳng qua những phần thưởng lần trước đã bị chia hết rồi, lần sau ghi hình tiết mục nếu được phần thưởng sẽ đưa cho cô."
"Được, đến lúc đó lại đưa cho tôi." Khương Diệp tuyệt không để trong lòng, lời nói khách sáo một chút, chẳng ai sẽ để ý.
Chỉ là cô không nghĩ tới Chung Trì Tân quay xong phân cảnh thứ hai liền xin nghỉ đi ghi hình di sản văn hóa tập 2.
Lần này Chung Trì Tân ghi hình không phải ở Hải Thành, vừa vặn là Tỉnh Y.
Nghe nói tổ tiết mục đài Hải Thành đem toàn bộ các tỉnh thành trong nước viết lên trên quả bóng, sau đó tổng đạo diễn rút thăm, rút trúng cái nào thì liền chọn tỉnh đó. Bởi vì trước đó không có chuẩn bị bất kỳ cái gì, tổ tiết mục muốn tại lúc rút thăm địa điểm mới thiết kế nội dung, cho nên chương trình di sản văn hóa sẽ là mười lăm ngày đổi mới nội dung một lần.
Biết thời gian tần suất ghi hình, thời gian chuẩn bị nháy mắt qua đi, tổ tiết mục đang đợi người.
Bất luận như thế nào, lần ghi hình này Chung Trì Tân rất thuận tiện, anh chỉ cần ngồi xe tới nội thành.
Chờ khách mời tập hợp xong, Chung Trì Tân mới phát hiện Giải Chi Anh bị thay đổi, khách mời liền chuyển thành Chung Trì Tân, Trang Duệ Phong cùng Tô Khinh Y.
Tổ đạo diễn ở bên kia giải thích: Bởi vi sau khi chương trình phát sóng, Giải Chi Anh không thích ứng được với những lời bình luận trên mạng, cho nên cùng tổ tiết mục thương lượng, giải ước hợp đồng.
Bất kể là vị minh tinh nào, tất cả bình luận trên mạng không phải cái nào cũng tốt, trên mạng sẽ luôn có người trêu chọc, cho dù mạnh như Chung Trì Tân cũng nhận phải sự công kích, bởi vậy hành động này của Giải Chi Anh cũng dễ dàng lý giải.
Vốn dĩ cô chỉ muốn nhờ chương trình để tuyên truyền Côn khúc, nhưng phát hiện mình không có phù hợp với môi trường này, liền sớm thoát lui.
"Chung thần." Tô Khinh Y mặc một thân đồ thể thao màu trắng, tóc thắt hai bím, hướng Chung Trì Tân nhẹ nhàng chào.
Chung Trì Tân gật đầu, đứng ở bên cạnh Trang Duệ Phong, mặt đối diện ống kính.
Lần này tổ tiết mục không có quay trực tiếp từ sân bay, mà là muốn khách mời đi đến địa điểm quay của vòng thứ nhất - - Tỉnh Y nổi tiếng với nghề điêu khắc gỗ.
"Mời ba vị khách mời chọn thành viên đặc biệt của đội."
Người đầu tiên rút thăm chính là Tô Khinh Y, cô ta rút ra lặng lẽ nhìn một chút, sau đó hai mắt cong cong nở nụ cười.
"Khinh Y, cô rút trúng khách mời đặc biệt rồi?" Trang Duệ Phong rút ra một tấm thẻ không.
"Ừm!" Tô Khinh Y nhìn về phía Chung Trì Tân: "Thật ngại quá đoạt mất khách quý của các anh rồi."
Trang Duệ Phong mặc dù không thèm để ý mình rút thăm có trúng hay không, chẳng qua vẫn hướng ống kính máy quay phàn nàn: "Chẳng lẽ hai nam nhân chúng ta đối với khách quý có sự ngăn cách hay sao?"
"Khách quý là ai?" Trang Duệ Phong muốn đi nhìn tấm thẻ gỗ của Tô Khinh Y.
Tô Khinh Y liền đem tấm thẻ gỗ đặt ở trước ống kính, phía trên thẻ viết một cái tên: Tưởng Ly.
Tưởng Ly nổi tiếng hơn so với Giản Đồng Hạnh, một nam tài tử, mà mọi người đều biết anh là người Tỉnh Y.
"Cho nên vị khách đặc biệt mỗi lần mời đều cùng với địa điểm ghi hình tiết mục có liên quan?" Trang Duệ Phong rốt cuộc cũng kịp phản ứng.
Tổ tiết mục vẫn như cũ phát cho mỗi người một cái máy tính bảng: "Mời hai thành viên còn lại tự mình đi tìm thành viên của đội mình."
Bởi vì hiệu quả của chương trình tốt ngoài mong đợi, cho nên tổ đạo diễn không có sửa lại quy tắc của vòng thứ nhất, nếu như có người có thể một lần nữa trả lời đúng hết thì cũng không tồi.
Tô Khinh Y cũng Tưởng Ly cùng nhau giải đáp câu hỏi của cửa thứ nhất, hai người liền đứng tại chỗ bắt đầu giải.
Lần này Chung Trì Tân nhanh chân vượt qua Trang Duệ Phong, một đường hướng phía trước đi đến.
Dựa theo tập một trước đó, chín mươi câu hỏi của vòng thứ nhất sẽ tuyệt đối có một số câu hỏi liên quan đến điêu khắc gỗ, anh muốn tìm đến một người.
"Câu hỏi này chọn C?" Lúc trả lời câu hỏi thứ bảy, Tưởng Ly có chút không chắc chắn, mặc dù là người địa phương cũng hiểu rõ một số thứ hơn người bên ngoài, nhưng anh ta cũng không phải là nghệ nhân làm tượng gỗ.
Tô Khinh Y lắc đầu: "Chọn A."
Giọng nói của cô khẳng định, để Tưởng Ly có chút thắc mắc hỏi lại: "Cô xác định?"
"Ừm, tổ tiết mục chọn địa điểm tại Tỉnh Y, tôi lúc ở trên xe có xem chút tư liệu, vừa vặn biết đáp án này."
Tưởng Ly chọn đáp án A, quả nhiên chính xác.
Trang Duệ Phong lần này không có tìm lâu, lần này tại địa phương chuyên về điêu khắc tượng gỗ, tất cả chủ quán trình độ hẳn là không khác nhau mấy, anh ta chọn một vị tuổi tác hơi lớn một chút, hai người cũng bắt đầu làm nhiệm vụ.
Tổ đạo diễn đi phía sau Chung Trì Tân cũng theo chân anh bước nhanh đi qua các cửa hàng, rốt cuộc nhìn thấy một cửa hàng không lớn thì dừng lại, chủ quán là một vị nam nhân tuổi ngoài ba mươi, mang mắt kính hình tròn, tướng mạo bình thường.
"Xin chào, tôi là Chung Trì Tân, ở tại đây đang ghi hình tiết mục, muốn mời anh làm thành viên của đội, giúp tôi tại chỗ trả lời câu hỏi nhiệm vụ."
Ánh mắt vị nam nhân rơi vào camera phía sau Chung Trì Tân, một lát sau mới nói: "Có thể."
Câu hỏi về tượng gỗ đúng là chiếm một phần ba, ba đội tiến hành đều thuận lợi, Trang Duệ Phong đạt được hai mươi bảy điểm, Tô Khinh Y bên kia được hai mươi lăm điểm, lúc hai tổ bắt đầu tìm người qua đường để hỏi đáp án, Chung Trì Tân bên này mới vừa vặn trả lời xong ba mươi câu hỏi.
Một tiếng sau, Trang Duệ Phong sai hai mươi bốn câu, còn lại hai câu, Tô Khinh Y trả lời hai hai mươi câu, còn lại một câu hỏi, Chung Trì Tân bên này dẫn đầu thu hoạch được tám mươi điểm.
Thắng bại đã phân.
Tổng đạo diễn nhìn qua màn hình: "Không phải, có ai hay không nói cho tôi biết tình huống hiện tại là như thế nào? Tôi hỏi một lần nữa có ai vụиɠ ŧяộʍ mật báo cho Chung Trì Tân không?"
Ba tổ đại sứ văn hóa mang theo thành viên cùng đội tiến vào sân khấu trao giải được tổ tiết mục thiết kế.
Cuối cùng tổng đạo diễn đi ra nói chuyện: "Trong tay tôi đã có kết quả của cả ba đội, trước đó tôi muốn hỏi các đại sứ một câu, vì sao lại chọn người bên cạnh làm thành viên của đội? Tôi vừa rồi ở trong máy quay trông thấy có người tìm nửa ngày, cuối cùng lại trực tiếp hướng vị khách bên cạnh này đi tới."
Chung Trì Tân cùng vị khách mời bên cạnh đồng thời quay đầu nhìn nhau, đều không hiểu.
"Tôi.." Chung Trì Tân bên môi hiện lên nhàn nhạt ý cười "Có người bạn, mấy hôm trước lúc cùng nhau ăn lẩu, cô ấy nói có một người bạn học, từ bỏ thân phận tiến sĩ vật lý, về Tỉnh Y làm nghệ nhân khắc tượng gỗ, tôi đã được nhìn thấy ảnh."
Tác giả có lời muốn nói:
Cá voi nhỏ: Mọi người cho là chúng tôi đơn giản chỉ là thảo luận kịch bản? Ngây thơ! Chúng tôi còn trò chuyện vui vẻ về Tỉnh Y nữa.