Hồng Tú Cầu Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 46: Phiên Ngoại 2


Lại là một năm mùa đông giá rét, tháng mười hai của bốn năm nay ở kinh thành đều đầy tuyết, đến giữa tháng mới tốt hơn một chút. Trên đường đến Vân Nam, khí trời tất nhiên là ôn hòa thích hợp. Từ thúc ngồi trong xe ngựa thật sâu oán thầm, khó trách tiểu tử chết tiệt này ba tháng nay dẫn theo phu nhân đi Nam hạ du ngoạn, đến bây giờ còn chưa chịu hồi phủ, còn để tự mình phải đi thỉnh nàng, còn nàng thì tốt quá rồi, liền đắm chìm trong nơi có phong cảnh như vẽ gần một năm, hoàn toàn không hề suy xét gì đến lão già nửa trăm tuổi cực khổ này.

Nghĩ vậy, Từ thúc không nhịn được xoay đầu nhìn đến cái rổ tre nhỏ trong xe ngựa, giống như tìm kiếm sự an ủi. Quả nhiên bên trong rổ tre lập tức phát ra vài tiếng trẻ con như đáp lời, Từ thúc thỏa mãn quay đầu, nghĩ thầm vẫn là tiểu gia hỏa này có lương tâm, không uổng công mình giúp nó tìm cha mẹ. Nghĩ ngợi một lát xe ngựa chợt dừng lại, đầy tớ cúi đầu hô, sau đó Từ thúc mới xuống xe, đi ra sau chuẩn bị ôm theo rổ tre, chỉ là bên trên rổ tre có tấm vải, không thể nhìn ra được là cái gì bên trong.

Từ thúc nhìn căn nhà trước mắt, càng nhíu mày, tiểu tử chết tiệt, quả nhiên là mệnh phú quý, thích hưởng thụ, sau đó gõ cửa, người gác cổng vừa nhìn liền không nhận ra là ai, nhưng cũng không bị dáng vẻ không nói chỉ cười :)😀😀 của Từ Thúc dọa cho, vội cho người bên trong mời người ra. Người đi ra chính là Từ Tài, vừa thấy là Từ thúc lập tức cung kính thỉnh Từ thúc vào nhà, còn không quên sai người nhanh chân chạy vào nội thất mời Từ Phú Quý các nàng đi ra.

Chỉ chốc lát thấy Từ Phú Quý và Quý Thanh Diêu hai người ở xa xa đi ra, hai người vừa thấy Từ thúc cũng cảm thấy vui vẻ, sau đó càng cảm thấy áy náy hơn, ngẫm lại lần Nam hạ này xác thực là đi lâu quá rồi. Từ thúc nhìn hai người, cung kính khom người chào Quý Thanh Diêu sau đó nhìn Từ Phú Quý nói: "Gia chơi có vui không?" hỏi là hỏi như vậy, nhưng Từ Phú Quý tuyệt không cảm thấy Từ thúc là người tò mò chuyện này, cũng hiểu rõ ông đang ám chỉ cái gì, cười hắc hắc nói: "Từ thúc à, người cũng không nên trách bọn ta ở lại lâu như vậy, là ai bảo quận chúa nhanh như vậy đã mang thai, lại mỗi ngày ồn ào buồn chán muốn nương tử ta theo bồi, sau đó lại thống khổ, thật vất vả sinh con gái, người lại cực kỳ suy yếu, nương tử ta vì lo lắng cho nàng ta cho nên mới đợi đến bây giờ đó chứ".

Từ thúc nghe xong chỉ hừ hừ vài cái, sau đó nhìn ba người bọn họ trong nội đường, cũng không che giấu, ôm lấy rổ tre, bên trong rổ tre có đứa trẻ, vừa định đưa cho Từ Phú Quý, chợt nghe người nọ kinh hô: "Từ thúc, người, người đã thành thân, còn sinh ra tiểu tử béo núc này á?" mặt Từ thúc một trận bạo hồng, một phen đem đứa trẻ để lên tay Từ Phú Quý, quát nàng: "Thành thân gì chứ, lão già này đã nói suốt đời không cưới, hơn nữa lão tuy đã qua tuổi nửa trăm nhưng vẫn là đồng tử chân chính, gia đừng làm hỏng danh tiếng của ta" lời này vừa nói ra, ngay cả Quý Thanh Diêu luôn hiểu chuyện cũng bật cười, đừng nói chi là Từ Phú Quý, thiếu chút nữa đã cười sấp mặt xuống. 😂😂😂

Sua khi cười xong, Từ Phú Quý mới nhìn đứa trẻ trong lòng hỏi: "Vậy Từ thúc, đứa nhỏ này ở đâu ra vậy?" Từ thúc vẫn một mặt khó ở, nói: "Lão già ta từ năm trước đã bắt đầu tìm người dò xét xem có cô nhi nào mới sinh, ngược lại lần này đi Nam hạ tìm gia, đi ngang qua một thôn vừa thoát khỏi dịch bệnh lại phát hiện ra nó, mới sinh cách đây không lâu, may là được đại phu gần đó cứu được, không có bệnh tật thương tổn gì mà còn rất khỏe mạnh, nhưng thân nhân của nó lại chết hết rồi, vì vậy ta dẫn nó theo, định giao cho gia và phu nhân, cũng để cho hai người có đứa con lưu tự"

Từ Phú Quý nghe vậy lập tức nhìn Từ thúc nói: "Vẫn là Từ thúc nghĩ chu đáo" Từ thúc không nhịn được liếc trắng nàng, ông có thể không chu đáo sao, hai người các nàng cứ dính cùng một chỗ, không cách nào "lòi ra" đứa nhỏ cho được, vẫn là Chu Kiện thông minh, tìm cái có sẵn, Quận chúa nay cũng có hài tử, nhưng mà gia và phu nhân của ông thì nhất thời không lo không nghĩ, nhưng ông thì lại bị Quý lão gia dò hỏi rất nhiều lần vấn đề liên quan đến phương diện này. Hơn nữa Từ lão gia ở trong mộng cũng tìm đến ông rất nhiều lần. Thử hỏi ông làm sao có thể không để bụng.

Quý Thanh Diêu vừa nghe, thật sâu lộ ra cảm thán, Từ thúc này quả là người tốt, lại có thể suy nghĩ chu toàn cho các nàng như vậy, càng thêm thương xót cho đứa trẻ đáng thương, vì vậy lập tức từ trong tay Từ Phú Quý tiếp nhận nàng, phát hiện đứa trẻ này mỉm cười nhìn mình, dáng vẻ phấn điêu ngọc mài, thật là đáng yêu. Từ Phú Quý cũng chăm chú đánh giá đứa trẻ này, phát hiện nàng bụ bẫm mắt to, ngược lại có chút giống mình, ngũ quan xinh đẹp. Trực giác cho rằng giống nương tử nhà mình, lập tức tình "cha" kiêu ngạo trong nháy mắt trỗi dậy mạnh mẽ.

Từ Phú Quý nhìn nương tử nhà mình, nói: "Diêu nhi, nếu đã là hài tử của chúng ta, chi bằng chúng ta giúp nó đặt tên đi" Quý Thanh Diêu vừa nghe cũng hiểu được quả không sai, nói: "Vâng, phu quân người chọn một cái tên đi" Từ Phú Quý lập tức mừng rỡ, nhưng lại khó xử mở miệng nói: "Nương tử nói nên gọi là Từ Cát Tường, Từ An Khang, hay gọi là Từ Như Ý đây? Đứa nhỏ này là bảo bối trời cho chúng ta, ta thật không biết nên chọn cái nào?"

Từ thúc vừa nghe thấy mấy cái tên thô tục phát ớn đó liền tức chết, quả nhiên phản ánh rất chính xác "trình độ" của tên tiểu tử chết tiệt này, Quý Thanh Diêu ngược lại không cảm thấy mấy cái tên đó khó nghe bao nhiêu, chỉ dịu dàng cười nói: "Phu quân đã nói con bé là bảo bối trời cho chúng ta, vậy thì gọi nó là Thiên Bảo đi vậy. " Từ Phú Quý vừa nghe, Thiên Bảo, Từ Thiên Bảo, thật là êm tai! Vì vậy lập tức vui vẻ gật đầu, sau đó tiểu tử trong lòng giống như nghe hiểu, cũng hưng phấn vươn nắm tay nhỏ quơ loạn hai bên. Vì vậy, hai người Từ Phú Quý đồng thời cười rộ lên.

Từ thúc một bên nhìn một nhà ba người vui vẻ, trong lòng cũng rất vui mừng, vậy thì mình không cần sợ sau khi xuống Hoàng Tuyền khó có thể khai báo với Từ lão gia rồi.