Đại sảnh Từ phủ, Từ Phú Quý híp mắt nhìn chằm chằm Chu Kiện ở bên cạnh cứ liên tục cười đùa nịnh hót nương tử nhà mình, trong lòng mắng nàng nghìn lần, quyết định hủy diệt hoàn toàn chút thiện cảm vốn có trước kia, tối hôm qua lại còn thêm hôm nay, đủ để đá nàng đi không cho tiến vào nhà mình nữa.
Quý Thanh Diêu thì luôn cố gắng lễ phép cười đáp, lẳng lặng đánh giá Tương Vương. Đây là thiếu niên Vương gia nắm giữ trăm vạn binh lính. Cũng là hắn nửa năm trước lại đột nhiên nói muốn cưới mình. Nhưng mình thật sự chưa từng cùng hắn có bất kỳ lần gặp mặt nào, cho nên không hiểu được ý đồ cầu thân của hắn, lại càng không giải thích được việc hôm nay hắn đến nhà nàng. Mới nghĩ vậy, lại nghe đến Tương Vương trước mặt đột nhiên mở miệng nói: "Từ huynh, không biết đêm qua huynh có vừa lòng hoa khôi ở Ỷ Nguyệt lâu không? Bất quá nhìn huynh đêm qua đi vào hai mắt đã đăm đăm nhìn người ta, nói vậy ôn nhu hương kia đích thị là tiên cảnh rồi."
Lập tức, Từ Phú Quý mặt xanh đến khó coi, mãnh liệt nhìn về phía nương tử, quả nhiên thấy Quý Thanh Diêu nghe xong hơi hơi chấn động. Trong lòng hận không thể khâu cái miệng thối của Chu Kiện lại.
Đỗ Nhược Chi giống như người trong suốt ngồi một bên, cũng không nói chuyện, chỉ uống trà. Đột nhiên, gã sai vặt báo rằng Quý công tử đến. Mới nói xong, trong đại sảnh liền nhìn thấy Quý Thanh Dân đi vào, Từ Phú Quý thật giống như thấy được cứu tinh, lập tức đứng lên, tiếp đón đại cữu tử của mình ngồi xuống, thấy phía sau Quý Thanh Dân là một cái đầu bé xíu tròn trĩnh, Quý Bình.
Tiểu Quý Bình ngay ở cửa đã quấn chặt lấy, đeo lên đùi cha mình không chịu xuống, khiến cho Quý Thanh Dân bất đắc dĩ phải mang nàng đi theo. Nàng sau khi từ Từ phủ về đến nhà, liền cảm giác mình giống như đã gây họa. Tuy rằng nàng nghịch ngợm nhưng dù gì vẫn là tiểu hài tử thiện lương, hơn nữa cô phụ ngốc kia cũng đối với nàng rất tốt.
Cho nên, ở nhà lo lắng vài ngày, sợ sẽ có một ngày nghe được tin cô phụ của nàng tự sát. Vừa hay, nàng phát hiện cha mình muốn đi Từ phủ, cho nên liền cứng đầu đòi đi theo. Nàng không để ý tới bộ dạng Từ Phú Quý vừa thấy nàng liền sợ hãi, còn vui cười chạy đến bên người cô cô.
Chu Kiện nghĩ, phụ tử Quý gia này thật đúng là không an tâm, còn phái đại cữu tử của Từ Phú Quý đến. Nhợt nhạt cười, nói: "Từ huynh, trà cũng đã uống nhiều rồi, không biết có thể mang Tiểu Vương đi viện tử dạo chơi một chút được không?" Nàng hôm nay tới cũng không phải chỉ vì gặp Từ Phú Quý, vừa đến gần Từ phủ, tim của nàng liền giống như không áp chế được đập vô cùng mãnh liệt, Mặc Ngọc, bổn vương đến đây.
Phú Quý vừa nghe thấy, đúng lúc nàng không muốn nương tử cứ nhìn chằm chằm vào mình, lập tức cười đáp ứng, đứng lên bồi Chu Kiện đi hướng trong viện, mới bước ra cánh cửa, như nghĩ đến điều gì, nàng quay đầu lại nhìn người ngồi phía sau đang nhìn mình, tâm khẩn trương, nhìn Quý Thanh Diêu nói: "Nương tử, nàng hãy ở lại bồi Bình nhi đi." Nói xong, tựa hồ còn muốn nói điều gì, nhưng nói tới bên miệng lại không sao thành lời.
Đành gãi gãi đầu, quay đi như giận dỗi, đi nhanh đuổi theo Chu Kiện. Đây là câu nói đầu tiên phu quân của nàng nói với nàng trong ba ngày qua, Quý Thanh Diêu bất giác một trận cười khổ. Nàng đi kỹ viện sao, còn... còn ngắm hoa khôi, như vậy mình là cái gì đây.
Tiểu Quý Bình lần đầu tiên thấy cô cô luôn không có bất cứ đại cảm xúc nào giờ đây lại một bộ dạng thương tâm, còn cho là lời nói của mình sẽ làm tổn thương Từ Phú Quý, nào ngờ cô phụ hư hỏng kia lại đi chơi kỹ viện, tuy rằng không biết đó là chỗ nào, nhưng khẳng định không phải là chỗ tốt đẹp gì, bằng không cô cô làm sao thương tâm như vậy a.
Từ Phú Quý cùng Chu Kiện đi thật lâu, nhìn thấy Chu Kiện bên cạnh bị cảnh sắc trong viện tử làm cho say mê, cảm thấy không giải thích được. Nhưng vẫn kiên nhẫn giới thiệu cho tên Vương gia cái gì cũng cảm thấy hứng thú kia. Quý Thanh Dân đi sau cùng, nhìn thấy người cách hắn không xa - Đỗ Nhược Chi, không khỏi nhíu mày.
Bảng Nhãn năm nay, vốn là con rể mà cha mình đã định trước, lại đúng vào ngày đó ném tú cầu vô cớ mất tích, hiện giờ lại trở về kinh thành, còn đi theo bên cạnh Tương Vương, Quý Thanh Dân không thể không hoài nghi ý đồ của bọn họ.