Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 31

Tô Tiêu Tiêu ở căn phòng này hơn nửa năm, trong nhà đồ vật rất nhiều, xét thấy người thuê mới lập tức dọn vào cho nên hai ngày này cô bắt đầu chuyển đồ đạc qua nhà Chu Lâm Duyên.

Tuy nhiên những đồ vật lớn đều là Chu Lâm Duyên dọn, cô chỉ chuyển những thứ nhỏ nhẹ như là cái gối đầu gì đó.

Sau khi Tô Tiêu Tiêu dọn vào thì căn phòng của Chu Lâm Duyên lập tức bị xáo trộn cả lên, từ một căn phòng chỉ có hai màu đen trắng bây giờ bỗng trở nên đầy màu sắc, trông tươi sáng vô cùng. Tô Tiêu Tiêu có vài cái gối ôm với đủ màu sắc ném trên sofa, còn có một con gấu lớn chiếm một góc lớn của sofa.

Chu Lâm Duyên buổi tối có xã giao hơn 11 giờ mới kết thúc, trước lúc trở về còn gọi điện thoại hỏi Tô Tiêu Tiêu có muốn ăn khuya không.

Lúc đó Tô Tiêu Tiêu vừa mới tắm rửa xong, trên người mặc chiếc váy dài tay màu trắng, cổ tay áo có một vòng đường viền hoa, trông như một nàng tiên. Cô ở trong phòng tắm sấy tóc, suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Em muốn ăn thịt nướng, lần trước anh đã mua cho em một lần đấy."

Chu Lâm Duyên ừ một tiếng, "Đã biết, một lát anh sẽ trở về."

Buổi tối hôm nay là đem đầu tiên cô ở nhà Chu Lâm Duyên. Tô Tiêu Tiêu sấy khô tóc xong từ phòng tắm đi ra phòng khách cầm cái ly đi phòng bếp lấy nước uống, mới vừa lấy nước thì nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa.

Ánh mắt của Tô Tiêu Tiêu lập tức sáng lên, cô bưng cái ly liền chạy tới cửa.

Chu Lâm Duyên đang ở bên ngoài chuẩn bị mở cửa, còn chưa kịp mở thì cánh cửa đã được người bên trong mở ra.

"Anh đã trở lại!" Tô Tiêu Tiêu vừa thấy anh liền cong mắt cười rộ lên.

Chu Lâm Duyên bị loá mắt bởi nụ cười của Tô Tiêu Tiêu, lúc sau mới để ý thấy cô đã thay đổi váy ngủ, tóc cũng mềm mại mà xoã trên vai, như là mới vừa tắm xong.

Anh nhấc chân vào nhà rồi hỏi cô. "Buổi tối em ăn cái gì?"

"Buổi tối em ăn ở bên ngoài." Tô Tiêu Tiêu đóng cửa lại rồi giúp anh cầm tây trang.

Cô đem tây trang đi vào phòng ngủ của anh treo lên giá áo.

Chu Lâm Duyên đi vào nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu ở đàng kia giúp mình treo quần áo, trong lòng mạc danh dâng lên một cổ ấm áp, trong ánh mắt đều cầm lòng không đậu mà nổi lên ý cười.

Tô Tiêu Tiêu treo quần áo xong, quay đầu lại liền thấy Chu Lâm Duyên dựa vào cạnh cửa mỉm cười nhìn cô.

Tô Tiêu Tiêu cảm thấy kỳ quái. "Anh cười cái gì?"

Chu Lâm Duyên cũng không trả lời, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự vui vẻ.

Tô Tiêu Tiêu bị anh nhìn đến có chút ngượng ngùng, cô đi tới cửa lúc ngang qua Chu Lâm Duyên cũng không nghĩ sẽ để ý đến anh, trong lòng nói thầm thật đáng ghét.

Lúc Tô Tiêu Tiêu lướt qua thì vừa lúc di động Chu Lâm Duyên vang lên, cuối cùng anh đem tầm mắt từ trên người Tô Tiêu Tiêu dời đi, sờ soạng di động từ túi quần lấy ra, nhìn màn hình liền đi thư phòng nghe điện thoại.

Tô Tiêu Tiêu đi tủ lạnh lấy dưa hấu, quả dưa hấu này là mấy ngày hôm trước ông nội mới vừa gửi tới, cô lấy ra cắt thành từng miếng đặt vào đĩa, một bên ăn dưa hấu một bên đi ra phòng khách.

Tô Tiêu Tiêu ngồi vào thảm xem TV.

Vì Chu Lâm Duyên ở thư phòng nghe điện thoại, cô liền cho âm thanh TV nhỏ xuống.

Mười phút sau Chu Lâm Duyên kết thúc cuộc nói chuyện, anh đi ra phòng khách nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu đang ngồi trên thảm cạnh bàn trà, trước mặt là đĩa dưa hấu cùng với thịt nướng anh vừa mua về.

Tô Tiêu Tiêu đang ăn dưa hấu, không chú ý tới Chu Lâm Duyên đang đi tới rồi ngồi xuống sofa cạnh cô, anh vừa mới ngồi xuống thì trực tiếp đem cô từ trên mặt đất kéo lên ngồi trên đùi của mình.

Tô Tiêu Tiêu trong tay còn cầm dưa hấu, đột nhiên bị Chu Lâm Duyên kéo lên ngồi vào trên đùi cô có chút xấu hổ, thanh âm đều nhỏ. "Anh làm gì vậy...em còn chưa ăn xong dưa hấu đâu."

Chu Lâm Duyên liếc nhìn cô một cái, trực tiếp lấy đi miếng dưa trong trong tay cô, thuận tay đặt lên trên bàn trà. "Bác sĩ đã bảo em không được ăn đồ lạnh, hết sốt liền quên đi khó chịu lúc trước"

Lúc trước Tô Tiêu Tiêu phát sốt, bác sĩ đã dặn dò cô không nên ăn đồ lạnh.

Nhưng là...

"Dưa hấu không lạnh." Tô Tiêu Tiêu chột dạ nói.

Chu Lâm Duyên lạnh lùng nhìn cô một cái.

"... Được rồi, là có chút lạnh đi..."

Chu Lâm Duyên liếc cô cuối cùng chịu buông tha.

Lúc anh buông tay thì Tô Tiêu Tiêu lập tức từ trên đùi lên anh ngồi vào bên cạnh.

Chu Lâm Duyên ngồi ở trên sofa cúi người cầm lấy ly nước từ trên bàn rồi uống. Sau khi buông cái ly xuống theo thói quen anh nâng lên tay cởi cúc áo.

Tô Tiêu Tiêu cuộn chân ở trên sofa xem TV, vô tình nhìn thấy Chu Lâm Duyên đang cởϊ áσ sơ mi.

Tư thái của anh có chút lười biếng, những ngón thon dài thuần thục cởi cúc áo.

Có lẽ cảm nhận được tầm mắt của Tô Tiêu Tiêu vẫn đặt trên người mình. Chu Lâm Duyên liền cho cô một cái liếc mắt.

Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ làm nhịp tim Tô Tiêu Tiêu tăng lên, khuôn mặt của cô thoát cái nóng bừng.

Tô Tiêu Tiêu cũng không thể hiểu được tại sao mình lại đỏ mặt. Lúc này Chu Lâm Duyên cũng phát hiện khuôn mặt cô đỏ bừng, anh cười như không cười nói với cô. "Tô Tiêu Tiêu, em đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Tô Tiêu Tiêu có một loại tâm tư bị chọc thủng, lập tức có chút xấu hổ cùng buồn bực, vì thế cô liền đánh đòn phủ đầu. "Em còn chưa có hỏi anh cởϊ qυầи áo để làm gì đâu!"

Chu Lâm Duyên nhìn cô nhìn trong chốc lát, khóe môi câu lên rồi thuận thế trêu chọc cô. "Ừ...theo em thì anh đang cởϊ qυầи áo để làm gì?"

Mặt Tô Tiêu Tiêu đỏ như quả cà chua, cô thật sự không muốn để ý đến anh, từ trên sofa nhảy xuống chạy trốn về phòng ngủ. "Em ngủ đây!"

"Phanh" một tiếng cánh cửa phòng ngủ lập tức đóng lại, trong đầu Chu Lâm Duyên hiện ra bộ dáng Tô Tiêu Tiêu thẹn thùng, khóe môi cong lên rồi bật cười thành tiếng.