Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 17

Giống như trong dự đoán của cô, lúc ăn cơm mẹ Tô đối với Chu Lâm Duyên đặc biệt nhiệt tình, khuôn mặt luôn tươi cười, hỏi đông hỏi tây giống như anh là con rể tương lai của bà.

Cố tình Chu Lâm Duyên cũng kỳ quái, không cảm thấy phiền thì cũng thôi đi, cư nhiên còn hỏi gì đáp nấy, thái độ cực kỳ tốt, bộ dáng giống như con rể ra mắt mẹ vợ.

Tô Tiêu Tiêu ngồi ở trên bàn xấu hổ đến mức hận không thể đem đầu chôn trong chén cơm.

Thật vất vả cơm nước xong, mẹ Tô lại đi phòng bếp cắt trái cây, "Tiểu Chu à, cháu tới đây ăn chút trái cây đi."

"Cảm ơn dì."

"Cháu không cần khách khí."

Mẹ Tô đối với Chu Lâm Duyên vừa lòng vô cùng, bà đem trái cây đặt ở trên bàn trà, cười nói, " Cháu ngồi đi, dì vào bếp dọn dẹp một chút nhé."

Mẹ Tô đi phòng bếp thu dọn bát đũa, phòng khách liền chỉ còn hai người.

Tô Tiêu Tiêu ngồi ở sofa quay đầu liếc mắt nhìn vào bếp, thấy mẹ Tô không để ý ngoài này cô mới nói với Chu Lâm Duyên. "Chu tổng."

Chu Lâm Duyên đang ăn trái cây, nghe thấy Tô Tiêu Tiêu gọi lúc này mới giương mắt nhìn về phía cô.

Tô Tiêu Tiêu thẳng tắp ngồi ở trên sofa, lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với anh, cằm hướng ra cửa nhẹ nhàng nâng nâng, ý tứ rất rõ ràng, "Chu tổng, anh có thể đi rồi."

Chu Lâm Duyên sắc mặt liền trầm xuống, cả người tản ra khí lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Tiêu Tiêu.

Tô Tiêu Tiêu không biết vì sao Chu Lâm Duyên đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng cô lúc này cũng không có thời gian tìm hiểu, bây giờ cô chỉ muốn Chu Lâm Duyên chóng nhanh rời đi mà thôi, miễn cho lát nữa mẹ cô lại nói chuyện không nên nói, như vậy cô sẽ rất xấu hổ.

Cho rằng Chu Lâm Duyên không hiểu ý tứ của mình, Tô Tiêu Tiêu lại nâng cằm lên rồi cho anh một ánh mắt.

"..."

Khí lạnh toàn thân Chu Lâm Duyên rất nhanh đều kết thành hàn băng, lạnh mặt nhìn Tô Tiêu Tiêu nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn là đứng lên.

Tô Tiêu Tiêu vừa thấy Chu Lâm Duyên đứng dậy, cô lập tức lấy tây trang hai tay cung kính đưa cho anh.

Chu Lâm Duyên lạnh lùng nhìn cô, một tay xách tây trang.

Tô Tiêu Tiêu đôi mắt tròn xoe cười tủm tỉm nhìn anh.

Chu Lâm Duyên ngày thường rất thích nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu cười, nhưng lúc này cô cười anh liền thấy phiền lòng.

Cứ như vậy muốn anh đi.

Mẹ Tô từ phòng bếp đi ra đã thấy Chu Lâm Duyên cầm tây trang chuẩn bị rời đi. Bà vội hỏi, "Cháu phải đi sao?"

Chu Lâm Duyên cố gắng cưỡng chế nỗi buồn bực nơi đáy lòng, nghiêng người gật đầu với mẹ Tô.

" Dì à..bây giờ cháu còn có việc, cháu xin phép đi trước."

Thời gian không còn sớm, mẹ Tô cũng sợ anh thực sự có chuyện gì gấp liền không giữ người, cười nói, " Cũng được, nếu cháu có việc thì cứ đi đi, dì cũng không giữ cháu nữa, dù sao thì dì còn ở chỗ này ở vài ngày, nếu cháu thích đồ ăn dì làm thì hoan nghênh cháu tùy thời có thể tới."

Nói xong bà quay đầu nháy mắt với Tô Tiêu Tiêu, "Con tiễn cậu ấy đi."

Tô Tiêu Tiêu trợn trắng mắt, nhà anh ở đối diện cần gì cô phải tiễn chứ.

Nhưng mà không tiễn lại sợ mẹ của cô nhắc mãi, đành phải tiễn Chu Lâm Duyên ra đến bên ngoài.

Tới cửa cô cười ngọt ngào với Chu Lâm Duyên, "Chu tổng ngủ ngon, anh nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."

Chu Lâm Duyên quay đầu lại nhìn cô rồi cười lạnh một tiếng sau đó cái gì cũng chưa nói, lập tức đi về đối diện.

......

Mẹ Tô từ phòng ngủ đi ra liền thấy con gái nhà mình đang ngồi trên sofa gặm quả táo.

Bà có chút kinh ngạc, "Như thế nào nhanh như vậy?"

Tô Tiêu Tiêu vừa gặm táo vừa nhìn TV, "Nhà anh ấy ở đối diện mà mẹ."

Mẹ Tô đi phòng bếp, từ bên trong tủ lạnh xách ra cái bánh sinh nhật đem lên phòng khách, vừa đi vừa nói chuyện, "Lúc nãy chúng ta đã quên mất bánh kem."

Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu thấy mẹ xách theo bánh sinh nhật lại đây, cô đem quả táo đã gặm một nửa đặt xuống sau đó đem bàn trà dọn dẹp một chút, thuận miệng nói, "Anh ấy cũng không thích ăn đồ ngọt."

Mẹ Tô rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó giống như bắt được trọng điểm lại cười rộ lên, hừ hừ...ánh mắt nhìn con gái cũng trở nên ái muội.

"Lúc trước còn nói với mẹ là không thân, sao bây giờ con lại biết cậu ta không ăn đồ ngọt"

"Mẹ!" Tô Tiêu Tiêu đột nhiên cất cao giọng hù mẹ Tô hoảng sợ.

Tô Tiêu Tiêu ngồi quỳ trên thảm, biểu tình thực nghiêm túc, "Mẹ à...con biết mẹ đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà con cùng Chu Lâm Duyên thật sự không phải cái loại này quan hệ như mẹ nghĩ đâu."

Mẹ Tô vẻ mặt không cao hứng nhìn cô. "Mẹ thấy hai đứa rất xứng đôi, hơn nữa cậu ta đối với mẹ cũng rất tôn trọng."

"Đó là anh ấy được giáo dưỡng tốt, đối với trưởng bối anh ấy đều rất tôn trọng."

Tô Tiêu Tiêu bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, "Dù sao mẹ về sau ngàn vạn lần đừng nói lời không nên nói, bây giờ con cũng muốn nói rõ ràng với mẹ biết quan hệ của bọn con là cấp trên và cấp dưới."

"A, cậu ta là cấp trên của con hả"

Mẹ Tô có chút kinh ngạc.

Tô Tiêu Tiêu thực nghiêm túc gật đầu, vì không để mẹ của cô tiếp tục có ấn tượng tốt đối với Chu Lâm Duyên, cô cố ý tăng thêm ngữ khí, "Đúng vậy a! Anh ấy chính là cái người lần trước đã cắt kỳ nghỉ phép của con, hại con không thể trở về cùng ba mẹ đoàn tụ, là một vị thủ trưởng lạnh lùng vô tình!"

Mẹ Tô có điểm kinh ngạc, Tô Tiêu Tiêu nghĩ rằng lời nói của mình có tác dụng, nhưng đắc ý chưa được hai giây thì nghe thấy mẹ Tô tán dương anh.

"Đứa nhỏ này thật đúng là quá ưu tú, lớn lên lại đẹp trai, cách nói năng bất phàm, đứng ngồi đều rất có dáng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có thể nhìn ra là một người đàn ông được giáo dục tốt, không nghĩ tới lại là cấp trên của con."

Nói xong liền đánh lên chân Tô Tiêu Tiêu, "Con cũng nên học hỏi cậu ta, con nhìn con xem là con gái mà sao ngồi cũng không có dáng chút nào vậy."

Tô Tiêu Tiêu bĩu môi sờ sờ cẳng chân.

"Được rồi được rồi, không nói cái này, con đi tìm bật lửa đem tới đây chúng ta ăn bánh kem."

Mẹ Tô một bên nói một bên đem hộp bánh kem mở ra.

Tô Tiêu Tiêu tức khắc liền cao hứng, "Ai" một tiếng, vui vui vẻ vẻ mà từ trên mặt đất bò dậy, chạy tới thư phòng tìm bật lửa.

......

Ngày hôm sau, Chu Lâm Duyên ở tổng công ty họp từ 9 giờ sáng tới 12 giờ 30 mới kết thúc.

Mỗi lần Chu Lâm Duyên mở họp, đám nhân viên phía dưới giống như trải qua một kiếp nạn, thật vất vả mới kết thúc, mọi người thở phào nhẹ nhõm rồi lục tục rời khỏi phòng họp đi tới nhà ăn ăn cơm.

Chu Lâm Duyên là người cuối cùng rời đi, từ phòng họp đi ra anh thấy di động có mấy cuộc gọi.

Anh nhấn nút gọi lại, "Mẹ...con mới vừa mở cuộc họp."

"Mẹ liền biết, bây giờ mẹ đang ở tầng ba khách sạn, mọi người đều đã đến đông đủ, con cũng nhanh chóng tới đây đi."

Hôm nay một người thân của anh tổ chức hôn lễ, ở khách sạn Phỉ Thúy bày mấy chục bàn tiệc.

Trên đường tới khách sạn xe bị kẹt trên đường 10 phút, thời điểm tới khách sạn tiệc đã bắt đầu.

Đứng trước cửa khách sạn là một người phụ nữ mặc quần áo sang trọng, thấy con trai đi tới bà nhịn không được oán trách hai câu, "Như thế nào con lại tới muộn vậy, bên trong tiệc cũng đã bắt đầu rồi."

Chu Lâm Duyên nói, "Con có cuộc họp, với lại trên đường còn kẹt xe."

"Cả ngày trong lòng chỉ có công việc, khi nào con mới có thể nghĩ tới chuyện khác đây."

Hai người cùng nhau vào đại sảnh hôn lễ, mẹ Chu lôi kéo Chu Lâm Duyên đi về phía trước ngồi xuống bàn người nhà.

"Cháu xin lỗi, trên đường kẹt xe nên đã tới chậm."

Chu Lâm Duyên không quá để ý nói xin lỗi rồi kéo ghế ra ngồi xuống.

"Không sao...không sao, đều là người một nhà, trễ một chút cũng không có vấn đề gì."

Nói chuyện chính là bác gái của Chu Lâm Duyên.

Chu Lâm Duyên ngồi xuống một lúc người phục vụ mới bắt đầu mang đồ ăn lên.

Trong lúc chờ đồ ăn được mang lên các trưởng bối liền bắt đầu nói chuyện phiếm.

Chu Lâm Duyên tối hôm qua làm việc đến 1 giờ sáng, sáng nay phải họp 3 giờ liên tục, lúc này có điểm mệt mỏi, anh dựa lưng vào ghế nghỉ.

"Vũ Đồng từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, lần này mới vừa về nước đối với thành phố B vẫn còn chưa quen thuộc, ra cửa đều có thể đi lạc."

"Con bé vừa trở về không quen thuộc đường đi là chuyện bình thường, lúc nào rảnh rỗi thì bảo a Duyên dẫn đi chơi vài lần thì quen thôi."

Chu Lâm Duyên đang còn suy nghĩ chuyện khác, bỗng nhiên nghe thấy đề tài chuyển đến trên người mình, anh lúc này mới giương mắt lạnh lẽo nhìn cô gái bên cạnh bác gái, cô gái kia vừa thấy anh nhìn qua lỗ tai liền đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu.

Anh không biết như thế nào liền nghĩ tới Tô Tiêu Tiêu, hai người quen biết lâu như vậy nhưng anh vẫn chưa từng thấy qua bộ dạng thẹn thùng của cô.

Cô ấy mặt ngoài nhìn ngoan ngoãn giống như con thỏ, kỳ thật lá gan so với ai khác đều lớn hơn. Chọc cô nóng nảy thì sẽ cắn người.

Ngoài mặt thì gọi Chu tổng Chu tổng, nhưng trong lòng lại không biết đã mắng anh thành cái dạng gì rồi.

Nghĩ đến đêm qua, cô ngồi trên ghế liều mạng hướng tới anh nháy mắt muốn anh chạy nhanh đi. Quả thực làm anh vừa bực mình vừa buồn cười.

Mẹ Chu nói xong liền kéo cánh tay con trai, "Con nghe thấy chưa, lát nữa nhớ đem số điện thoại của con để lại cho Vũ Đồng, không có việc gì thì mang Vũ Đồng ra ngoài dạo chơi để con bé có thể sớm quen thuộc với thành phố B."

Chu Lâm Duyên trên mặt không có biểu tình gì, ngữ khí cũng lãnh đạm.

"Nhà bọn họ không có tài xế?"

Mẹ Chu sửng sốt, bà biết con trai mình luôn cảm thấy mấy chuyện này rất phiền, cũng không thích người nhà nhúng tay vào chuyện của anh, nhưng bà không nghĩ tới con trai mình lại thẳng thắn như vậy. Làm cho bà chút nữa thì không xuống đài được, bà nhanh chóng nói sang đề tài khác mới miễn cưỡng đem chuyện này cho qua.

Chu Lâm Duyên không muốn ở lại nơi này, cơm nước xong liền xách tây trang chạy lấy người.

Lý Cao ở bên ngoài chờ, thấy Chu Lâm Duyên đi ra vội vàng mở cửa xe cho anh, "Chu tổng, nhanh như vậy liền ăn xong rồi sao?"

Chu Lâm Duyên ừ một tiếng, ngồi lên xe liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lý Cao đóng cửa lại, vòng qua xe đầu ngồi vào ghế lái, "Chu tổng..bây giờ chúng ta quay về tổng bộ hay vẫn là tổ hạng mục"

"Tổ hạng mục."

Chu Lâm Duyên nhắm mắt lại nhưng ngủ không được, trong đầu tất cả đều là con thỏ biết cắn người kia.

Anh cảm thấy thật phiền, mở mắt đem cửa sổ xe hạ xuống. Gió bên ngoài thổi vào mới làm cho anh thoải mái.

Tới tổ hạng mục, Lý Cao dừng xe lại rồi lập tức xuống xe giúp Chu Lâm Duyên mở cửa xe.

Chu Lâm Duyên từ trong xe bước xuống, anh giơ tay đem tây trang mặc vào.

Lý Cao đóng cửa xe sau đó từ ghế phụ xách ra túi quà tặng.

Chu Lâm Duyên rũ mắt nhìn thấy, thuận miệng hỏi, "Đây là cái gì?"

Lý Cao trả lời, "Là quà sinh nhật tặng cho Tô tiểu thư."

Chu Lâm Duyên nghe vậy, nhìn túi quà một lát rồi mới giương mắt nhìn Lý Cao. "Còn tặng quà cho Tô Tiêu Tiêu. Quan hệ của hai người rất thân thiết?"

Lý Cao sửng sốt, không ngừng lắc đầu. "Không không không, chúng tôi cũng không phải rất quen thuộc."

Lý Cao cẩn thận quan sát biểu tình của Chu Lâm Duyên, sau đó thật cẩn thận nói, "Chính là đêm qua tôi ở nhóm chat, thấy các đồng nghiệp đều chúc Tô tiểu thư sinh nhật vui vẻ. Lần trước Tô tiểu thư từ Dung Tuyền trở về còn tặng tôi một hộp bánh đậu xanh, tôi nghĩ ngày hôm qua sinh nhật cô ấy, cho nên hôm nay liền mua một phần quà sinh nhật."

Trời đất chứng giám, Lý Cao rất muốn nhắc nhở Boss một chút, nhưng mà anh ta cũng không dám vạch trần chuyện Boss thầm thích Tô tiểu thư.

Chu Lâm Duyên nghe Lý Cao nói xong, anh nhướng mày một cách tinh tế, "Cô ấy còn tặng bánh đậu xanh cho cậu?"

Trực giác mách bảo Lý Cao rằng lời này đáp không tốt thì tiền đồ của của bản thân liền xong rồi, anh ta rất thức thời phủi sạch quan hệ, "Thư ký Triệu cũng có! Tô tiểu thư tặng tôi cùng thư ký Triệu mỗi người một hộp."

Thư ký Triệu là phụ nữ, Chu tổng chắc sẽ không cùng phụ nữ ăn dấm đi.

Lý Cao lúc này sau gáy đã chảy ra một tầng mồ hôi, khẩn trương nhìn Chu Lâm Duyên.

Chu Lâm Duyên nghe vậy sắc mặt cuối cùng hòa hoãn một chút, lại không khỏi cười nhạo một tiếng. "Tặng quà cho người bên cạnh tôi, cô ấy cũng thực tốt bụng."

Trên thực tế, Tô Tiêu Tiêu ở Dung Tuyền mua rất nhiều bánh đậu xanh, dù sao tổ cô cũng không có quá nhiều người, trừ bỏ Chu Lâm Duyên ra thì các đồng nghiệp từ trên xuống dưới đến cả dì ở nhà ăn cũng được Tô Tiêu Tiêu tặng một hộp.

Lý Cao ở phía sau lau mồ hôi, nghĩ thầm, chuyện này nếu để Chu tổng biết phỏng chừng sẽ lại đen mặt.