Viên Thị nghe xong không khỏi ngồi thẳng người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tần lão gia, nói: “ Thật sao?”
Tần lão gia gật đầu nói: “ Ngày ấy Nhan huynh hứng chí nên nói ra, sợ rằng cũng có ý định này. Nàng thử nghĩ lại xem, hiện giờ tiểu tử Thiệu Đình đã nhậm chức ở Binh Bộ, tuy chỉ là chân sai vặt, nhưng có Mạnh Thị lang nâng đỡ, tương lai không chừng sẽ càng nổi trội. Còn về phần Cẩm Nhi cũng được gả đến kinh thành, làm sao Nhan gia không nghĩ đến việc được triệu hồi về kinh thành? Bởi vì tiền đồ của tiểu tử Thiệu Đình, còn vì con đường làm quan tương lai của Nhan huynh, hiện giờ Nhan gia muốn vị vào Đề Đốc Tuần Phủ Phúc Kiến Lục gia, về tình cũng có thể tha thứ….”
Viên Thị nghe xong lại nóng nảy nói: “Đúng vậy, thực sự là sự tính toán thập toàn thập mỹ, so với tiền đồ của Nhan gia bọn họ, Lâu Nhi chúng ta có tính là gì….”
Viên Thị ngoài miệng nói như vậy, ban đầu bà nghĩ việc Nhan gia cùng Lục gia vẫn chưa được quyết định, còn có chút hy vọng ở trong lòng, nhưng giờ đây đã tan thành mây khói….”
Cho dù không có Lục gia kia, cũng sẽ có những gia đình khác, chung quy vẫn sẽ không chọn Tần gia bọn họ.
Quả thực cảm thấy có chút đáng tiếc…..
Tần lão gia thấy thần sắc Viên Thị vô cùng ảm đạm, lại ôm Viên Thị, suy tư một lúc, bỗng nhiên nói: “Ngày mai ta sẽ đến thăm hỏi lão sư một chuyến, lão sư đức cao trọng vọng, môn hạ của ông có không ít người ưu tú, tuy những thư sinh đó gia cảnh nghèo khó, nhưng chớ khinh thiếu niên nghèo, chỉ cần cố gắng học tập, làm sao không có ngày thành tài?”
Viên Thị nghe xong, đôi mắt lập tức sáng ngời. Đúng vậy, bà chỉ để mắt đến những nam tử thế gia, nhưng không nghĩ đến, vô luận Tần Lão gia hay tri châu Nhan đại nhân, chẳng phải cũng từng là thư sinh áo vải mười mấy năm đèn sách, từng bước từng bước thành danh như hiện tại sao?
Nghĩ như vậy, Viên Thị cảm thấy đã thông suốt hơn, nỗi buồn bực trong nháy mắt tiêu tan không ít, không khỏi gắt gao ôm lấy Tần lão gia, ôn nhu nói: “Lão gia đã có biện pháp rồi sao?”
Tần lão gia hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Viên Thị nói: “Việc này, Lâu Nhi cũng không phải chỉ là nữ nhi của riêng nàng…”
Viên Thị không ngừng gật đầu, cười nịnh nọt thuận theo: “Tất nhiên là không phải, một mình thϊếp làm sao có thể sinh được, tất nhiên đều là công lao của lão gia….”
Tần lão gia nghe xong, lúc này mới hài lòng “Ừ” một tiếng, nhưng lát sau, ông quay ra nhìn Viên Thị, trên mặt nở một nụ cười mập mờ đầy thâm ý.
Viên Thị: “….”
Sáng sớm, Tần Ngọc Lâu vừa mới thức giấc, đang ngồi trước bàn trang điểm, liền nhìn thấy Tần Ngọc Dao hớt hải chạy vào.
Nhị phòng trải qua một phen sóng gió cũng trở nên thái bình hơn.
Mối quan hệ của phụ mẫu rạn nứt, lại còn không còn được phụ thân yêu thương, vào hè Tần Ngọc Dao mới tròn mười ba tuổi, mà trong nháy mắt tiểu cô ấy nương ấy chín chắn lên rất nhiều. Tần Ngọc Dao sợ Diêu thị không vui nên mỗi ngày đều bồi ở bên cạnh mẫu thân, đã hơn nửa tháng không bước chân ra khỏi viện.