Dù gì đây cũng là nữ nhi của mình, phận nữ nhi sớm muộn gì cũng có ngày sẽ phải trải qua điều này.
Nghĩ vậy, Viên Thị khẽ cắn môi, nén lại sự xấu hổ, tiến gần về phía Tần Ngọc Lâu tiếp tục nói: “ Lâu Nhi, xưa nay thân thể nữ nhi mềm mại, làm sao chịu được vận động mạnh, mà nương là người từng trải nên thực sự không muốn nhìn con chịu khổ, nương nói con nghe, thật ra…. thật ra không nên để cái đó phát triển quá lớn, nó mà lớn quá, tương lai con sẽ là người phải chịu khổ, nào, Lâu Nhi, nghe lời, cởi y phục ra cho nương xem một chút ….”
Lại nói, Viên thị khi còn bé cũng vô cùng mũm mĩm tròn lẳn, sau này trổ mã lớn lên thân hình cũng không thay đổi là bao, vẫn đẫy đà phúc hậu, đâu có biết cảm giác eo thon thon một tay có thể ôm hết như dáng cây bồ liễu là gì.
Nên Viên Thị thật có chút hâm mộ những nữ tử có dáng người thon thả, liễu yếu đào tơ, phải thế trông mới yếu đuối đáng thương, vừa nhìn đã muốn che chở.
Chỉ là, sau khi thành thân, trượng phu lại quyến luyến không rời dáng người nở nang quyến rũ này, đặc biệt là đối với cái kia ——
Luôn tìm cách lăn qua lộn lại, làm cho hàng đêm Viên Thị chịu không ít khổ sở. Thế mới nói, căn bản nam nhân đều thích thứ đó.
Giờ đây, thấy dáng người người của nữ nhi, chỉ sợ so với bà chỉ hơn chứ không kém, nghĩ đến việc sau này gả đi làm vợ người ta, không phải sẽ bị mặc ý lăn lộn sao, vì thế Viên Thị liền nghiêm túc nói một số việc khó khăn liên quan đến chuyện vợ chồng.
Nhưng khi mấy lời này lọt vào tai Tần Ngọc Lâu, nàng chỉ biết nghẹn họng nhìn trăn trối, khuôn mặt dần dần đỏ lựng lên, có chút không tin tưởng nhìn Viên Thị, khó khăn mở miệng nói: “Nương, người,…. người nói lung tung gì vậy.”
Viên Thị thấy nữ nhi phản ứng như vậy, mặt liền cũng có chút nóng, ngượng ngùng nói: “Nương… nương cũng chưa nói gì quá đáng mà, những điều nương nói đều là sự thật đấy. Lâu Nhi, nương lại không phải người ngoài, những lời này đều là thật lòng vì con cả…”
Đột nhiên Tân Ngọc Lâu từ trên ghế đứng lên, có chút xấu hổ cùng giận dữ nói: “ Nữ nhi phải về đây, nương nói chuyện chẳng đứng đắn gì cả, tốt nhất nương vẫn nên giữ lại những lời này nói với phụ thân thì hơn, quả thực nữ nhi không nhận nổi…”
Dứt lời, không quên cầm hộp trang sức lên, vội bước nhanh ra khỏi phòng. Viên Thị ngồi nhìn theo bóng lưng củaTần Ngọc Lâu dần dần biến mất, nhìn dáng người đẫy đà thướt tha kia, lại nhịn không được mà thở dài một hơi.
Nhất thời nhớ tới cử chỉ của trượng phu, lập tức bà cau khuôn mặt lại, hờn dỗi nói: “Phụ thân của con mới là già không đứng đắn ấy ——”
Lại nói, Tần Ngọc Lâu vừa rời đi, trùng hợp bắt gặp Tần lão gia vừa bước vào trong viện, nàng chỉ kịp gọi một tiếng “Phụ Thân” rồi đi lướt qua ông.
Tần lão gia vội xoay người gọi một tiếng, “Lâu Nhi”, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng lả lướt của nữ nhi đang vội bước.
Tần lão gia có chút buồn bực, đang muốn đẩy cửa bước vào phòng, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng quở trách của Viên Thị.
Tần lão gia hắng giọng một cái, chắp tay sau lưng tiến vào, vừa đi vừa nói: “Ừm, phu nhân vừa nói gì vậy, rốt cuộc vi phu làm gì mà già không đứng đắn?”
—————-//—//—————
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính: Tức phụ bị nhạc mẫu trêu chọc như vậy, phải tìm ai nói lý lẽ đây….
Viên thị chỉ thuận miệng nói như vậy, nhưng không ngờ lại vừa vặn bị nghe thấy.
Tần lão gia chắp tay sau lưng ung dung tiến vào phòng, vừa đi vừa đá lông nheo nhìn bà.
Trên mặt ông còn tỏ ra đứng đắn, nhưng giọng điệu thì rõ ý trêu đùa chọc ghẹo.