Tần Phu Nhân

Chương 8

Một lát sau, lại quay ra nhìn Tần Ngọc Khanh cười nói: “Đây chắc chắn là đồ do Tiêu di nương làm tặng cho đại tỷ, chà chà chà, Tiêu di nương đối với đại tỷ thật tốt, nhìn tay nghề này, đâu phải ai cũng làm được xuất sắc như thế. Chao ôi, đáng tiếc ta lại không có phúc như đại tỷ với nhị tỷ, di nương của ta suốt ngày ngoại trừ luyện chữ vẽ tranh thì không biết làm gì cả, kỳ lạ thay phụ thân cũng cứ mãi nuông chiều, còn bảo những công việc vô dụng đó chỉ cần giao cho hạ nhân là được rồi, không cần phải tự mình vất vả làm gì. Nhị tỷ, tỷ xem, phụ thân nói lời này là có ý gì, làm hại ta từ nhỏ đã không được di nương làm cho thứ gì cả, cũng lại càng không có phúc như đại tỷ và nhị tỷ….”

Lời nói của Tần Ngọc Liên vừa phát ra, sắc mặt của Kiêm Hà hơi thay đổi, cắn răng nói: “Tam tiểu thư, người ….”

Tần Ngọc Liên thấy sắc mặt của nha hoàn này có chút không đúng, lại thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tần Ngọc Khanh, dường như mới ý thức được những lời nói vừa rồi không ổn, vội vàng đưa quạt tròn lên che mặt, có chút ngượng ngùng nói: “Nhị tỷ, vừa rồi do ta lỡ lời, ta không có ý gì đâu, ta lại càng không hề có ý chê bai Tiêu di nương, ta….. Chao ôi, chao ôi, thực đúng là càng nói càng sai, không nói không nói nữa….hiện tại ta đến đây là vì muốn tìm đại tỷ, ta… ta đi vào trước.”

Dứt lời, dường như muốn vội vàng rời đi, chỉ là đi được vài bước, vẫn không quên quay đầu nhìn về phía Tần Ngọc Khanh, nói: “Nhị tỷ, tỷ cũng đến đi…”

Lúc này, Tần Ngọc Khanh vẫn cứng ngắc đứng yên tại chỗ.

Sau khi Tần Ngọc Liên tiến vào tiểu viện,vẫn nghe nha hoàn nói nhị tiểu thư vẫn còn đứng ở phía sau.

Đám hạ nhân bên trong Ngọc Lâu Đông nghe thấy tiếng nói bên ngoài, lập tức ra cửa đón, chỉ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của nhị tiểu thư dường như không có ý bước vào, hai tiểu nha hoàn không khỏi liếc mắt nhìn nhau, nháy mắt ra ám hiệu.

Tần Ngọc Khanh mím môi, dẫn nha hoàn bước vào trong tiểu viện. Vừa bước vào viện, đã nghe thấy bên trong truyền ra những tiếng cười vô cùng náo nhiệt, chờ một lát sau mà tiếng cười nói vẫn không ngừng, còn nghe thấy một giọng nói ôn nhu truyền đến: “Được rồi, đừng nháo loạn nữa, nếu để đại bá nghe thấy các muội nói như vậy, lại trách người tỷ tỷ như ta dạy hư các muội muội, không có nửa điểm phong độ của trưởng tỷ…”

Một lúc sau, dường như có một chút kinh ngạc hỏi: “ Nhị tỷ của muội cũng tới sao?”

Lúc Tần Ngọc Khanh bước vào, đã thấy bên trong phòng tràn ngập tiếng cười nói thật vô cùng náo nhiệt.

Nhìn thấy đầu tiên là tam tiểu thư Tần Ngọc Liên đang ngồi ở bàn bát tiên dùng trà, bên cạnh lại có nha hoàn đang dâng điểm tâm trái cây lên, thấy nàng bước vào, chỉ nghiêng đầu qua nhìn khẽ mỉm cười, chứ không hề lên tiếng chào hỏi.

Còn bên cạnh chiếc giường nệm được đặt một cái bàn nhỏ, bên trên đặt một bàn cờ bằng gỗ cây Thu, quân cờ được làm từ ngọc đen và trắng, quân cờ đen có màu đen như nhung, mượt mà rắn chắc, quân cờ trắng thì có màu trắng của ngọc cùng với những đường vân xanh lục nhạt, vừa nhìn đã biết đây là thứ đồ thượng hạng.

Hai cô nương ngồi hai bên bàn, hình như đang đánh cờ

Cô nương ngồi bên phải có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, ước chừng mười hai mười ba tuổi, mái tóc được chải búi lên trông rất tinh xảo, trên người đang mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, chân váy màu vàng khói nhẹ, có khuôn mặt tròn mũi hạnh, đôi gò má căng mịn trắng hồng nhưng vẫn lộ vẻ non nớt của trẻ con, lúc hé miệng cười hai bên má còn xuất hiện lúm đồng tiền, nhìn thật đáng yêu ngọt ngào.