Tần Phu Nhân

Chương 6

Tần Ngọc Khanh nhìn một lát, làm như không có chuyện gì, đặt túi thơm về chỗ cũ.

Một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn về phía Tiêu di nương, nhàn nhạt nói: “Di nương lao tâm khổ tứ, vì lo chuyện hôn sự của nữ nhi chăng? Nếu là vì thế, thì quả thực di nương không cần phải bận tâm cho con đâu, cho dù thái thái không để tâm, thì vẫn còn có phụ thân, không đến mức di nương phải hao tổn tâm sức đi nịnh nọt bên kia…..”

Tần Ngọc Khanh với giọng điệu lạnh nhạt, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không khác ngày thường là bao.

Nhưng lọt vào tai Tiêu di nương, lời nói lại có ý tứ khác, phảng phất tia trào phúng mơ hồ.

Trong nội tâm Tiêu di nương thực sự không hề thấy tủi thân mà chỉ cảm giác vô cùng áy náy cùng hổ thẹn.

Sở dĩ tính tình Khanh nhi trở nên lạnh lùng, cao ngạo cùng nhạy cảm như thế, tất cả chỉ bởi vì đã đầu thai nhầm vào bụng một di nương vô dụng như bà nên giờ đành phải nhận lấy phần thiệt thòi về mình.

Mặc dù từ nhỏ không lo cái ăn cái mặc, nhưng bị thái thái cùng nhị phòng chèn ép, đặc biệt còn phải hạ mình với đại tiểu thư.

Chao ôi, cái này mới……

Bà biết trước nay, Khanh nhi đều không thích bà làm những việc này, nhưng thân chỉ là một thị thϊếp, không dám tranh sủng ái mà chỉ dám hy vọng nữ nhi của mình có thể tìm được một mối hôn sự tốt.

Cho dù trong lòng Tiêu di nương tràn đầy hổ thẹn, nhưng cũng không dám để lộ ra. Một lát sau, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, thu lại biểu cảm trên khuôn mặt, nhìn Tần Ngọc Khanh nói: “ Con của ta, tất nhiên di nương hiểu phụ thân rất tốt, đến tổ mẫu cũng rất yêu quý con, nhưng con nào biết, rốt cuộc phụ thân con cũng chỉ là người ngoài, chờ đến một ngày nào đó ông ấy thật lòng quan tâm đến việc hôn sự của con sao, ông ấy cũng không thể vứt thể diện của một vị đại gia đi đến nhà khác cầu hôn được. Huống hồ việc thành thân đâu đơn giản chỉ là tìm hôn phu, mà hơn hết là phải tìm một nhà chồng tốt, phu thê mới tốt đẹp, gia sự mới bình an. Cho nên mới cần có người dốc lòng kiên nhẫn tìm hiểu rồi đàm phán thương lượng, mà phụ thân con….”

Nói đến đây, Tiêu di nương không tránh khỏi thở dài một tiếng, ngay sau đó lại chậm rãi lên tiếng: “Hiện giờ lão phu nhân đã không còn quản lý chuyện trong phủ, việc hôn sự của con sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay thái thái…”

Tần Ngọc Khanh nghe xong, hơi nhíu mày, dường như muốn phản bác, nhưng chỉ nhấp môi, đến cùng cũng không có lên tiếng.

Từ trước đến nay nàng là người thông tuệ, tất nhiên hiểu được đạo lý trong lời nói này.

Trong mắt hiện ra một tia cười lạnh, hy vọng thái thái sẽ vì nàng mà dốc lòng dốc sức ư, đúng là si tâm vọng tưởng.

Hiển nhiên Tiêu di nương cũng hiểu rất rõ điều này nên lại tiếp tục nói: “ Di nương cũng không vọng tưởng hay trông mong việc thái thái toàn tâm toàn ý vì con, chỉ mong thái thái niệm tình bao năm qua di nương luôn an phận thủ thường không dám tranh giành với ai, mà sẽ không gây khó khăn đối với việc hôn sự của con đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi. Vả lại, từ lúc mười hai tuổi đại tiểu thư đã đi theo thái thái học cách quản lý sổ sách, mười ba tuổi đã có thể một mình xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, di nương chỉ mong con có thể đi theo bên cạnh đại tiểu thư học lấy một ít bản lĩnh…”

Nói đến đây, bỗng Tiêu di nương đứng lên, nắm tay Tần Ngọc Khanh nói: “Khanh Nhi, tính tình trưởng tỷ rất giống phụ thân con, vừa dịu dàng lại hoà ái với mọi người, kể từ lúc đại tiểu thư tiếp quản sổ sách đến nay, trong viện chúng ta chưa từng xuất hiện tình trạng thiếu ăn thiếu mặc, phàm chỉ cần trong phủ có đồ dùng gì trân quý, cũng không bao giờ thiếu phần hai mẫu tử chúng ta. Thực sự di nương không phải muốn con đi nịnh nọt đại tiểu thư, nhưng con cũng vốn là muội muội của nàng ấy, hai người đều chảy chung một huyết mạch của Tần gia. Hiện giờ thái thái đang lựa chọn hôn sự cho đại tiểu thư, xong sau đó sẽ đến phiên con. Sớm muộn gì hai tỷ muội các con cũng phải gả ra ngoài, đến lúc đó còn có thể gặp mặt nhau trong phủ này được mấy lần nữa, nhân lúc này qua lại gần gũi với nhau thêm một chút không phải tốt hơn sao. Sau này khi con rời khỏi phủ, di nương không thể giúp gì được nữa, nói không chừng còn phải dựa vào người khác giúp đỡ?”

Tiêu di nương nói xong, liền buông lỏng tay, cầm lấy khay đựng trên bàn lên, đưa đến trước mặt Tần Ngọc Khanh, nói: “ Đại tiểu thư đối với mẫu tử chúng ta không tệ, di nương không có gì để báo đáp, chỉ biết làm những món đồ thủ công này để biểu đạt tâm ý thôi. Khanh nhi, di nương biết con là đứa bé ngoan, hiểu nhiều đạo lý hơn di nương, thôi cũng không nói nhiều làm gì, một ít y phục này, con thay di nương đưa đến cho trưởng tỷ của con….”

Tiêu di nương nói xong, đã nhìn thấy Tần Ngọc Khanh siết chặt tay, lúc lâu sau, cuối cùng cũng nhận lấy.