Tần Phu Nhân

Chương 4

Tiêu di nương lên tiếng hỏi: “Đã nghe ngóng được chuyện gì rồi?”

Trong lúc câu hỏi này vang lên, ở thư án gần cửa sổ có một nữ tử mười lăm mười sáu tuổi cũng nghe thấy liền nhàn nhạt giương mắt nhìn về phía này.

Người con gái này da trắng như tuyết, môi đỏ răng trắng, mày rậm mắt thanh, gương mặt chỉ cỡ bàn tay, mày ngài uyển chuyển nhướng lên, phong thái mỹ nhân hạ phàm.

Tướng mạo có vài phần giống với Tiêu di nương, nhưng so với Tiêu di nương càng xinh đẹp mặn mà, còn có vài phần băng thanh ngọc khiết, xuất trần thoát tục, khí chất của quý nữ.

Cô gái này chính là nhị tiểu thư của Tần gia đại phòng, cũng chính là vị mỹ nữ xếp vị trí thứ hai Tần Ngọc Khanh.

Tần Ngọc Khanh nhàn nhạt giương mắt nhìn về phía mẫu thân, rồi lại điềm nhiên như không, thu hồi ánh mắt tiếp tục luyện chữ.

Bên này, Bình Nhi cung kính nói: “ Hồi bẩm di nương, lần này đến đây vẫn như lần trước, nô tỳ nhìn thấy Nhan phu nhân, Lưu phu nhân và Vương phu nhân, bình thường bọn họ trò chuyện với nhau tầm khoảnh hai canh giờ, nhưng lần này dường như có chút vội vàng, chỉ nói chuyện trong nửa canh giờ. Một lúc sau Nhan phu nhân liền rời khỏi phủ, còn Lưu phu nhân và Vương phu nhân nán lại một lúc mới rời đi.”

Tiêu di nương nghe xong, sắc mặt không đổi, nhưng bàn tay lại nắm chặt khăn, nhắm mắt trầm tư.

Nhan phu nhân Mạnh thị có một người trưởng tử đã mười tám tuổi chưa định hôn sự, có thể nói đây là một nhân tài, lại tuấn lãng anh dũng. Hiện tại Nhan gia cũng được xem là gia đình có thế lực ở thành Nguyên Lăng này khi Nhan đại nhân đảm nhiệm chức quan ngũ phẩm tri châu, thành người dưới trướng của Tần lão gia.

So với Nhan gia, gia tộc của Mạnh Thị lại càng hiển hách hơn, phụ thân của Mạnh Thị, Mạnh đại nhân hiện nay đang đảm nhiệm chức quan tam phẩm Binh Bộ hữu thị lang, cũng là quan lớn trong kinh thành.

Trưởng nữ Nhan Minh Cẩm của Nhan gia đã có hôn ước với Mạnh gia, ít ngày nữa sẽ được gả đến kinh thành sống trong nhà cao cửa rộng.

Gia tộc của Nhan gia cũng được phen nước đẩy thuyền lên cao.

Lại nói, Mạnh Thị và Viên Thị xưa nay có giao tình rất tốt, nhìn thấy trưởng nữ Tần Ngọc Lâu của Viên Thị khi còn bé đã vô cùng dịu dàng ngây thơ, mặt đầy phúc khí, thì vô cùng yêu thích, xưa nay hai nhà giao tình rất tốt, dường như có ý định kết thân, hai năm trước đã từng đề cập qua, chỉ là hiện nay dường như không thấy động tĩnh gì nữa.

Còn trưởng tử của Lưu phu nhân Liễu Thị sớm đã lấy vợ sinh con, thứ tử tuy kém hơn một chút, nhưng không thua kém những nhi tử gia thế khác, xưa nay thứ tử luôn được người nhà yêu thương, lại ít áp lực hơn trưởng tử của đại phòng, nhưng dòng dõi của Lưu gia vẫn không thể sánh với Tần gia!

Vương gia lại càng không cần phải bàn tới, tiểu tử nhà bọn họ chỉ mới ba tuổi, tuổi tác vẫn còn nhỏ, cho nên không liên quan.

Trong đầu Tiêu di nương tính toán rất nhanh. Thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn đến nữ nhi của mình một cái. Trong lòng không khỏi có chút lo âu, bà ta chỉ là một di nương không được sủng ái, đại phu nhân lại không ưa thích, ngày ngày chỉ biết làm tròn bổn phận của một người thị thϊếp, không dám có một chút suy nghĩ quá phận.

Mặc dù ngày qua ngày có chút phiền não, nhưng không phải lo chuyện cơm áo. Cũng may nữ nhi lại ưu tú, được lão phu nhân và lão gia yêu thích, nên cũng được hưởng một cuộc sống ăn sung mặc sướиɠ.

Cho dù cuộc sống khuê phòng có tốt thì thế nào chứ, phải tìm được một mối hôn sự tốt mới là chuyện nên làm, mà chuyện quan trọng nhất chính là hôn sự của nữ nhi, thì bà chỉ là một di nương nhỏ bé không có nửa phần quyết định trong chuyện này.

Chuyện hôn sự của nữ nhi là nằm trong tầm tay của đại phu nhân. Đại tiểu thư vừa mới mười hai mười ba tuổi, đại phu nhân đã hết lòng lo lắng, mà nữ nhi của bà đã mười lăm, việc hôn sự vẫn không có một chút tin tức nào.

Xưa nay, đại phu nhân không hề thích hai mẹ con bọn họ. Cho nên bà đành khổ tâm lén lút thăm dò, tuy nữ nhi chỉ là thứ nữ, có thể dựa vào danh tiếng hiện giờ, lại được Lưu gia ưu ái, đến lúc đó cứ cầu xin lão phu nhân làm chủ, có thể vấn đề này cũng không phải chuyện lớn.

Nhưng hiện giờ bên phía đại tiểu thư ——

Trong cả cái thành Lăng Nguyên này, Tiêu đi nương cũng không tính là biết ai, bởi vì bà rất ít khi đi ra ngoài, chỉ có một số vị khách thường xuyên đến làm khách ở Tần gia bà mới biết mặt mà thôi.