Tần Phu Nhân

Chương 76

Một lúc sau, nàng bỗng cảm khái nói: “ Sinh ra nữ nhi thật là mệt, người nhìn xem, người nuôi dưỡng nữ nhi mười mấy năm còn không tính, quay đầu lại phải tốn một khoảng tiền như vậy, chẳng phải quá lỗ vốn rồi sao?”

Viên Thị nghe xong, phì cười, đưa tay dí dí trán Tần Ngọc Lâu nói: “ Đây là những tài sản ngoại tổ mẫu đã tích góp cho mẫu thân bây giờ mẫu thân giao lại cho con, con đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng lo lắng mẫu thân bị thiệt thòi, nhưng sau này nếu con đã trở thành tỷ tỷ, cũng chẳng kiếm được gì nữa đâu!”

Tấn Ngọc Lâu che trán trốn tránh, ngoài miệng không nhịn được vẫn nói: “ Được rồi, nữ nhi của người không tham chút lợi lộc này đâu, sau này đều thay người tặng lại cho ngoại tôn nữ của người là được chứ gì…”

Viên Thị không nghe nổi nữa, che cái miệng “chẳng biết cố kị ” này lại, vỗ lên đầu Tần Ngọc Lâu.

Vẻ mặt Tần Ngọc Lâu đầy uất ức, những câu “ không cố kị” và “ không e lệ” kia rõ ràng do mẫu thân bắt đầu trước, muốn trách thì phải trách mẫu thân, vì sao lại đánh lên đầu nàng chứ.

Sau đó Viên Thị đem khế ước bán thân của những hạ nhân trong phủ giao cho nàng, còn căn dặn: “Ở đây có rất nhiều khế ước bán đứt, cũng có khế ước cầm cố, đây là của hồi môn quan trọng của con, những người ở đây đều phải cẩn thận lựa chọn ai có thể đi theo con ai thì không, chớ có qua loa, sau đó thì đưa lại cho mẫu thân và tổ mẫu con xem xét lại…”

Viên Thị dặn dò mọi chuyện một lần nữa, cuối cùng lại cầm một quyển sách bìa vàng trên bàn, đặt trong tay Tần Ngọc Lâu nói: “ Ta đã đem mọi thứ viết ra, con cầm chìa khoá cùng quyển sách này đến nhà kho kiểm tra, những chuyện còn lại thì để mẫu thân lo liệu cho con…”

Trong lời nói của Viên Thị lộ ra chút áy náy. Tần Ngọc Lâu nhận lấy quyển sách thoáng nhìn qua một cái, trong lòng lập tức chấn động.

Này là…. sợ rằng Viên Thị muốn đem hết đồ trong nhà kho dọn đi mất.

Bởi vì Viên Thị đang mang thai, không nên quá lao tâm khổ tứ, chứ thực lòng bà rất muốn tự mình xử lý chuyện của hồi môn của nữ nhi, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay Tần Ngọc Lâu.

Tự mình xử lý của hồi môn cho mình, từ xưa đến nay, e rằng chỉ có một mình nàng. Trước nay của hồi môn luôn do các trưởng bối lo liệu, bởi vì có vô số việc rườm rà và phức tạp, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Viên Thị xử lý, có rất nhiều chuyện phải tìm hiểu, lại không thể đảm bảo sẽ có thể làm tốt được từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chứ đừng nói đến chuyện gả Tần Ngọc Lâu.

Huống chi, đối phương còn là hầu phủ có công khai quốc, gia phong nghiêm ngặt, cực kỳ chú trọng lễ nghĩa, những của hồi môn lớn thì phải tính toán chuẩn bị bao nhiêu đồ cưới, rồi thì chọn bao nhiêu thị tì*, mà của hồi môn nhỏ thì từ bộ xiêm y tới khăn lụa, đều cần phải tỉ mỉ lo liệu, hành sự chu toàn, đúng mực, không thể để thất lễ được.

Cho nên, lần này Viên Thị đích thân chỉ đạo, Tần Ngọc Lâu tự mình xử lý, còn Tần lão phu nhân âm thầm chỉ điểm, công việc sửa soạn hừng hực khí thế.

Dù sao Tần Ngọc Lâu đã quản lý sổ sách của Tần phủ nhiều năm nay, tuy việc này tương đối phức tạp, nhưng cũng không làm khó được nàng, mà dù sao những món đồ hồi môn này cũng là tài sản thuộc quyền sở hữu của nàng, tự mình kiểm tra một lần, thật ra cũng có chút thú vị.

Ngoài những chuyện bận rộn đó, nàng còn phải tự mình chuẩn bị hỷ phục, thêu nữ hồng, không một khắc nào lơi là, đến nỗi cả ngày không đủ thời gian ăn với ngủ, đối với một người từ trước đến nay luôn lười biếng như Tần Ngọc Lâu mà nói, thực sự đây chính là muốn mạng của nàng mà!

Lúc này mới phát hiện, việc thành thân thật là phiền toái. Dường như mỗi đêm ngã xuống giường liền ngủ ngay, mà xưa nay Tần Ngọc Lâu còn có thói quen ngủ đến khi nào muốn thức giấc thì thôi, nhưng lại bị Viên Thị bắt phải sửa đổi.

Bởi vì gia quy của Thích gia rất nghiêm khắc, Viên Thị sợ nuôi Tần Ngọc Lâu quá mức lười biếng, khi gả đến đó sẽ bị người ta ghét bỏ, cho nên mỗi khi mặt trời sắp ló dạng, liền sai người lôi nàng xuống giường, còn bảo nàng phải cố chịu khổ nhọc, trở thành một khuê nữ chăm chỉ hiền huệ, trở thành một người hiền thê.

Trong lòng Tần Ngọc Lâu đau khổ nói không nên lời, chỉ biết ngửa mặt lên trời kêu than, nếu bây giờ từ hôn, còn kịp không?

Lại nói Tần Ngọc Lâu ngày ngày bận rộn, khổ không thể nói.

Nhưng cũng may sắc mặt Viên Thị ngày càng tốt hơn.