Nói đến chỗ này, Tần Ngọc Lâu hơi nhướng mày, tiếp tục nói: “Huống chi chàng ấy cũng đã dũng cảm nhận sai, chứng tỏ trong lòng đã biết hổ thẹn, cái này gọi là biết sai chịu sửa. Ít nhất chứng minh con người này cũng vẫn còn lương tâm…”
Viên Thị nghe Tần Ngọc Lâu ngụy biện một hồi, một lúc sau, nhịn không được lại nói: “Tạm thời không nói đến chuyện này, nhưng sau đấy cậu ta lại không màng lễ nghĩa, lén lút đến gặp con, nam chưa cưới nữ chưa gả, hơn nữa ngày đó rất đông khách như thế, về tình về lý đều không hợp với quy củ, nếu để người khác nhìn thấy, thanh danh của con càng bị tổn hại…”
Tần Ngọc Lâu nghe xong cũng gật đầu tán đồng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “ Tuy rằng thấy có chút không ổn, nhưng cũng vì sợ bị người khác nhìn thấy, tổn hại thanh danh của nữ nhi, nên khi nghe thấy tiếng động chàng ta cũng liền nhanh chóng trốn đi, hành động này chứng minh trong lòng chàng ấy cũng biết chừng mực, nói không chừng chỉ muốn gặp con nói lời xin lỗi mà thôi, cho nên về việc đúng sai khó lòng bình luận…”
Viên Thị nhìn thấy Tần Ngọc Lâu lại lên tiếng giải thích lần nữa, bỗng nhiên híp mắt nhìn nàng, buồn bã nói: “ Nói nhiều lời như vậy, là có ý gì? Nói thẳng đi, cần gì phải vòng vo cùng mẫu thân?”
Viên Thị không hồ đồ, biết rõ lời nói của Tần Ngọc Lâu là có ẩn ý.
Tần Ngọc Lâu nghe vậy, không nhịn được liền kéo cánh tay Viên Thị, hai người thân mật tựa vào nhau, Tần Ngọc Lâu thở dài một hơi, nói: “ Quả thực nữ nhi cảm thấy rằng, cho dù là Tiết Ngọc, hay biểu ca của cữu cữu, hoặc là Thiệu Đình ca ca, thì không ai là thập toàn thập mĩ cả, cũng càng không có gia thế nào mà không có khiếm khuyết, nữ nhi biết mẫu thân vì lo lắng cho tương lai của nữ nhi mà xem xét chọn lọc rất nhiều, nhưng kết quả luôn không như ý mình muốn, mợ thì lợi hại lõi đời, Nhan gia thất tín bội nghĩa, trước đó người cảm thấy vừa lòng với Tiết Ngọc, nhưng hiện giờ lại cảm thấy chàng ấy có chút lỗ mãn…”
Tần Ngọc Lâu nói đến đây, chỉ giương mắt lên nhìn Viên Thị một cái, Viên Thị bỗng có chút sửng sốt.
Tần Ngọc Lâu thấy vậy, liền ôm cánh tay Viên Thị, tựa đầu trên vai mẫu thân, chậm rãi nói: “ Cho nên, lúc trước nữ nhi từng nghĩ, sau này nếu nữ nhi gả đến nhà cữu cữu, nhất định phải cung phụng di mẫu. Nếu gả Cho Thiệu Đình ca ca, bởi vì Nhan bá mẫu một lòng muốn trở lại kinh thành, nhất định phải khích lệ giúp đỡ cho huynh ấy tiến thân, để tương lai cả Nhan gia sẽ chuyển đến kinh thành. Nếu tương lai gả đến Tiết gia, Tiết Ngọc bản tính nhân hậu, từ nhỏ đã khổ công đọc sách, tính cách có chút đơn thuần, tuy đã đọc qua nhiều sách vở, nhưng đối với đạo lý đối nhân xử thế khó tránh khỏi có chút khuyết điểm, cần phải trải qua nhiều chuyện, mới có thể hành sự chu toàn, chỉ là Tiết Ngọc còn có lòng ái mộ với nữ nhi, khẳng định sau này cuộc sống sẽ rất tốt đẹp. Kỳ thật, mỗi nhà đều có khuyết điểm, chỉ là biết khiếm khuyết ở chỗ đâu, thì phải nghĩ biện pháp lấp đầy lại, không phải sẽ không còn khuyết điểm nữa sao? Cho nên…”
Tần Ngọc Lâu nói đến đây, hơi giương mắt nhìn Viên Thị, vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Thích gia cũng giống như vậy, dù sao nữ nhi cũng phải xuất giá, cái này gọi là giặc đến thì đánh, nước dâng nâng nền, việc đã đến nước này, sao chúng ta không thản nhiên đối mặt? Huống chi, nói không chừng mọi người trong Thích gia đều là người tốt, việc này cũng có khả năng chứ, mẫu thân, người nói đúng không?”
Viên Thị nghe Tần Ngọc Lâu nói xong, trong lòng có chút bất ngờ, một lúc sau, chỉ rũ mắt xuống, trong mắt vẫn ánh lên tia phức tạp.
Thật lâu sau, Viên Thị ôm lấy Tần Ngọc Lâu, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, cảm thán: “ Lâu Nhi trưởng thành rồi….”
————//—//———-
Tác giả có lời muốn nói: Hai ngay nay khá bận, sau này sẽ cố gắng đăng trước 11 giờ tối…