Tần Ngọc Khanh ngẩng lên nhìn nàng, mím môi không nói lời nào, không bao lâu liền xoay người rời đi.
Vừa đi được vài bước, cơ hồ nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói nũng nịu của Tứ tiểu thư Tần Ngọc Dao: “Đại tỷ, cái này đẹp quá, cho muội nhé…”
Lát sau, lại có một giọng nói êm dịu ung dung thong thả còn vương một chút lười nhác, chậm rãi vang lên, hình như là lên tiếng từ chối. Bước ra khỏi tiểu viện, mà giọng nói dịu dàng ôn nhu ấy dường như vẫn còn vang vọng bên tai.
—————-//——//——————-
Tác giả có lời muốn nói: một đoạn thơ nhỏ.
Nghe nói
Khi tuyết rơi
Nhất định phải hẹn người mình thích ra ngoài đi dạo.
Bởi vì lúc dạo chơi
Chính là cùng nhau đi tới bạc đầu
Nhưng mà
Chúng tôi sống ở Trường Sa
Cũng chỉ biết ngắm mưa
Hai người đi dạo quanh
Đầu sẽ ngập úng nước.
(Mỗi ngày trời đều đổ mưa, khi nào mới dứt đây! Rất nhiều nơi lại ngập nước rồi, mong được phù hộ!)
Lại nói, sau khi Tần Ngọc Khanh rời đi, tỷ muội Ngọc Liên và Ngọc Dao vẫn ngồi lại một lúc, rồi cũng lần lượt đứng lên chào ra về. Trước khi đi Tần Ngọc Dao còn quấn lấy Tần Ngọc Lâu chơi thêm vài ván cờ.
Mặc dù là trưởng tỷ nhưng Tần Ngọc Lâu vẫn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, sau mấy lần bị Tần Ngọc Dao mặt dày đòi đi lại nước cờ thì những đức tính nàng mài dũa bấy lâu nay đều bay hết cả, chỉ cười tuyên bố từ nay Ngọc Lâu Đông không phải nơi tứ tiểu thư có thể dễ dàng tuỳ ý ra vào.
Phương Linh, Phương Phỉ, cùng nha hoàn đứng bên cạnh Tần Ngọc Dao là Nhạn Đồng, nghe thế liền che miệng cười trộm.
Tần Ngọc Dao tức giận, gào lên nói sau này không bao giờ đến đây nữa, rồi đùng đùng dẫn đám nha hoàn của mình bỏ về.
Cuối cùng thì Ngọc Lâu Đông mới được yên tĩnh trở lại. Sau khi mọi người rời đi, vẫn còn một đống sổ sách cao ngất ngưởng đang được đặt trên thư án chờ Tần Ngọc Lâu giải quyết.
Từ năm Tần Ngọc Lâu mười hai tuổi đã bắt đầu đi theo thái thái học quản lý sổ sách, xưa nay thái thái là người luôn muốn an nhàn hưởng thụ, nên khi Tần Ngọc Lâu mười ba tuổi, thấy nàng đã học thành thạo tính toán, liền đem toàn bộ sổ sách của phủ giao vào tay Tần Ngọc Lâu, thay bà quản lý.
Khi nghe thấy thái thái dám cả gan như thế, Tần lão gia thực sự không tin tưởng chút nào, cũng may tuy Tần Ngọc Lâu còn nhỏ tuổi, nhưng làm việc rất trầm ổn, chu đáo, lại được Phùng ma ma cánh tay đắc lực của thái thái giúp đỡ, cho nên chưa từng phạm phải sai lầm gì.
Mấy năm nay, hầu hết nàng tự mình đảm đương mọi việc trong phủ mà không cần ai giúp đỡ.
Phương Linh và Phương Phỉ thấy sắc mặt Tần Ngọc Lâu có chút mệt mỏi, một người âm thầm đi pha trà, người còn lại vội tiến lên xoa bóp vai cho nàng.
Phương Phỉ dâng trà lên, thấy sắc mặt Tần Ngọc Lâu có chút ưu tư, vội nói: “Tiểu thư, đây là trà hoa kim ngân vừa mới pha, thanh nhiệt hạ hỏa, nô tỳ thấy tinh thần của tiểu thư mấy ngày qua không tốt lắm, không gì thì trước tiên cứ uống một chút, chuyện sổ sách giải quyết trễ một hai ngày cũng không sao đâu ạ…”
Tần Ngọc Lâu cầm ly trà lên uống một ngụm, nhẹ giọng nói: “Tết Đoan Ngọ tháng trước trong phủ chi tiêu không ít bạc, còn phải kiểm tra sổ sách chi tiêu cẩn thận, mấy ngày nữa Nhan gia lại mời tiệc ngắm hoa, mấy ngày này không tranh thủ không xem xét lại sổ sách, nếu có chuyện gì xảy ra, sợ trở tay không kịp….”
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng ôn nhu, lại xen vài phần lười biếng.
Có thể gần đây do thời tiết quá nóng bức, làm Tần Ngọc Lâu có chút ăn không ngon. Xưa nay nàng rất sợ nóng, mà cả mùa hè nắng nóng chói chang, thật chỉ hận không thể nằm luôn trong hầm băng cả ngày mới thấy thoải mái. Đặc biệt là vào mỗi buổi trưa hè, cả người nàng bị mềm nhũn vô lực.
Nhìn thấy bên ngoài nắng quá gắt, không khỏi uể oải nói: “Bây giờ mời vừa vào hè, sợ lại có chuyện gì….”
Phương Phỉ nghe vậy, trong đầu lại nghĩ đến tình cảnh vừa rồi ở trong phòng, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tứ tiểu thư này quả thực biết cách giày vò người khác, không nói tới việc làm phiền tiểu thư nghỉ ngơi, còn mặt dày làm lãng phí cả môt buổi chiều của cô nương, còn vị Nhị tiểu thư kia nữa, từ đầu đến cuối chỉ trưng một khuôn mặt giống như Ngọc Lâu Đông chúng ta thiếu nợ nàng ấy vậy….”
Phương Phỉ nhịn không được bất mãn nói.
“Phỉ Nhi….”