Tần Ngọc Lâu lại nói: “Bốn tỷ muội chúng ta lâu lắm mới có dịp tề tựu đông đủ thế này….”
Dứt lời, liền phân phó Phương Phỉ đi pha một ấm trà mới, còn dặn đi lấy ít trái cây mà sáng sớm người trong phủ đã đem tới đây, một lúc sau, có người mang tới dâng lên một đĩa vải ướp lạnh.
Xưa nay Tần Ngọc Liên có chút tham ăn, lúc này đã đưa tay cầm một quả vải lên, dùng ngón tay út gẩy nhẹ phần vỏ màu hồng đào bên ngoài, lớp thịt trắng óng bên trong lộ ra, rồi nhìn Tần Ngọc Lâu cười híp mắt nói: “ Vẫn là chỗ của đại tỷ có thật nhiều đồ tốt….”
Cái miệng nhỏ nhắn cong cong khẽ cắn một cái, vừa nâng tầm mắt, đã nhìn thấy người ngồi đối diện, từ khi bước vào cửa đến giờ Tần Ngọc Khanh chưa từng lên tiếng, đuôi mắt Tần Ngọc Liên hơi nhướng lên, bỗng nhiên cười khẽ: “ Đại tỷ nói có lý, mặc dù đều ở cùng một phủ, nhưng khó có dịp các tỷ muội tề tựu đông đủ thế này. Hôm nay cũng thực hiếm có, đại tỷ cũng biết, xưa nay muội không mấy khi có thời gian rảnh rỗi, nhưng cứ dăm ba hôm lại tới quấy rầy đại tỷ, không giống như nhị tỷ, cả ngày đều phải dốc lòng chuyên tâm cho việc học, chăm chỉ hiếu học như thế, khó trách lại trở thành một trong trong bốn vị mỹ nữ của thành Nguyên Lăng….”
Tần Ngọc Liên nói ra những lời này, liền thấy ánh mắt nhàn nhạt của Tần Ngọc Khanh nhìn về phía mình.
Tần Ngọc Liên thản nhiên nhìn lại nàng ta, cười một cái thật xinh đẹp.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hừ lạnh, lời nói có chút châm chọc cất lên ngay sau đó: “Lúc ăn cũng không ngăn được cái miệng….”
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng đủ cho mọi người nghe thấy.
Tần Ngọc Liên nghe thấy lời này, sắc mặt có chút thay đổi, vẻ mặt dường như có chút không nhịn được, muốn lên tiếng phản bác, nhưng khi thấy Tần Ngọc Lâu liếc mắt một cái, cuối cùng vẫn phải cố nín nhịn, tỏ vẻ như không nghe thấy gì, nhìn Tần Ngọc Lâu nói: “Vẫn là chỗ của đại tỷ có đồ ngon, quả vải này cũng vậy, chỉ có vải ở chỗ đại tỷ mới ngọt lịm như thế này….”
Lời vừa nói xong, lại nghe thấy một tiếng cười giễu cợt vang lên.
Tần Ngọc Liên nổi đóa lên, cho dù tính tình có tốt đến đâu, giờ phút này trên mặt cũng không còn nhịn nổi nữa, chỉ quay đầu nhìn về phía ngọn nguồn sự việc, giận dữ nói: “Hình như hôm nay tứ muội vừa ăn nhầm phải thuốc pháo, cho nên mặt mũi mới trở nên âm dương quái khí như thế này….”
Tần Ngọc Dao giương mắt lên nhìn, vẻ mặt đầy châm chọc nói: “Chung quy là không phải vì ăn quá nhiều vải sao, miệng lưỡi mới bốc hỏa lên….”
“Muội…”
Tần Ngọc Liên sắc mặt tối sầm lại.
Tần Ngọc Dao lại hừ lạnh một tiếng, muốn mở miệng lên tiếng châm chọc thêm vài câu nữa thì bị Tần Ngọc Lâu trừng mắt nhìn qua, Tần Ngọc Dao thấy thế mới liền nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu, cuối cùng không lên tiếng nữa.