Tần Phu Nhân

Chương 9

Vị cô nương này chính là đích nữ của nhị phòng – tứ tiểu thư Tần Ngọc Dao, chỉ còn ba tháng nữa tròn mười ba tuổi, người được nhị lão gia hết mực yêu thương.

Phía sau nàng còn có hai nha hoàn thân cận đi theo hầu hạ.

Lúc này, Tần Ngọc Dao đang hai tay chống cằm trên cái bàn nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú vào bàn cờ, thấy có người đến, cũng chỉ khẽ quay đầu liếc mắt một cái, rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, thậm chí cũng không lên tiếng chào hỏi, chỉ khẩn trương thúc giục người ngồi đối diện: “ Đại tỷ, tới phiên tỷ…..”

Người ngồi đối diện không lập tức đáp ứng nàng, chỉ dời ánh mắt từ trên bàn cờ đi lên, hơi hơi nghiêng mặt, nhìn vế phía cửa.

Lơ đãng liếc mắt một cái, liền lên tiếng bảo dừng lại.

Đó là cặp mắt như thế nào.

Cặp mắt phượng ấy hàm chứa cả một tầng nước xuân, lúc khoé mắt hơi nhướng lên, ánh mắt đảo qua nhìn vô cùng uyển chuyển lại đa tình, hai hàng mi liễu cong cong, mang theo nét phong tình vạn chủng, rõ ràng ánh mắt tuỳ ý như có như không vậy mà giữa chân mày vẫn vương theo nét cười, ánh mắt ấy quả thật làm lòng người đắm say.

Nhưng vị cô nương này mới chỉ mười lăm mười sáu mà thôi, lại có dung nhan kiều diễm lấn áp hương sắc của trăm vạn loài hoa khác, nào mắt, nào mũi, nào môi, cùng cả cặp chân mày kia tạo nên một vẻ đẹp diễm lệ quyến rũ, cực kỳ phong vân, làm người đời phải thốt lên rằng thế gian này làm sao lại có một mỹ nhân tuyệt sắc đến như vậy để làm người ta chìm đắm đến thế, vẻ đẹp của nàng nhất thời làm người ta khó có thể dùng từ ngữ nào để miêu tả.

Quyến rũ mà không tầm thường, yêu mà không mị hoặc.

Dù chỉ hơn mười mấy tuổi nhưng dung mạo đã mang hơi thở của đóa phù dung nơi sơn viễn, lay động hồng trần, ung dung cao quý, thực sự chính là một tuyệt thế giai nhân.

Vị cô nương này chính là chủ tử của Ngọc Lâu Đông, cũng chính là đích nữ của đại phòng, đại tiểu thư Tần Ngọc Lâu.

Vốn dĩ buổi trưa hôm nay Tần Ngọc Lâu muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng lúc vừa tỉnh dậy, liền bị tứ tiểu thư đến quấn lấy.

Trước nay, tính tình tứ tiểu thư luôn hơi ồn ào, gần đây nàng ấy đột nhiên lại có hứng thú chơi cờ vây, chỉ là tài nghệ quá kém, đánh cờ quá tệ, từ trên xuống dưới nhị phòng đều muốn trốn tránh, làm tâm tình tứ tiểu thư vô cùng khó chịu, nhịn không được đành phải đến đây hành hạ vị trưởng tỷ hiền lành này.

Vì vậy, trưởng tỷ Tần Ngọc Lâu còn chưa kịp sửa soạn lại dung nhan.

Chỉ tuỳ tiện mặc một bộ y phục tơ lụa màu xanh ngọc lên, chân váy được thêu chìm họa tiết hoa lan, trên đầu tuỳ ý cài một cây trâm ngọc, mái tóc buông dài qua eo, sau tai có một vài sợi dài được vắt ra đằng trước ngực, nhẹ nhàng buông rủ đến thắt lưng.

Rõ ràng son phấn còn chưa tô, đầu tóc chưa kịp chỉnh tề nhưng ở trên người nàng, lại không hề cảm thấy nhếch nhác tán loạn, mà lại cho người ta cảm giác có chút lười biếng, phong tình, ý vị mà hàm súc.

Tần Ngọc Lâu thấy Tần Ngọc Khanh đến thăm, vội phân phó nha hoàn dâng trà, rồi mời Tần Ngọc Khanh ngồi.

Nhìn Tần Ngọc Khanh cười nói: “Nhị muội cũng tới…..”

Lại quay đầu nhìn Tần Ngọc Liên, Tần Ngọc Dao cười cười nói: “Dường như các muội cùng hẹn nhau hôm nay đến đây, chỉ để nhìn thấy ta lúc đầu bù tóc rối, thật đúng là không có cách nào gặp người khác mà. Nếu để phụ thân nhìn thấy, sợ lại bảo ta không có phong thái của một vị trưởng tỷ, cũng may ở đây chỉ có mỗi tỷ muội chúng ta, cho nên việc xấu trong nhà cũng không sợ bị người ngoài biết được….”

Tần Ngọc Lâu cười, ánh mắt dường như vô tình nhưng lại có ẩn ý.

Tuy là nói như thế, nhưng hai nha hoàn đứng phía sau là Phương Linh, Phương Phỉ vô cùng tinh ý, lại rất có năng lực quan sát tình hình, liền lập tức đi lấy y phục mới, lược cùng đồ trang sức đến đây hầu hạ Tần Ngọc Lâu búi tóc cùng rửa mặt, sau một lúc, cuối cùng cũng trang điểm xong.