Tần Phu Nhân

Chương 2

Nhất là càng trưởng thành, thể chất cùng dáng người của nàng lại càng giống mẫu thân, lả lướt yêu kiều lại vô cùng nở nang quyến rũ, làm cho người khác không thể rời mắt.

Đối với nam tử mà phong lưu có mị lực quyến rũ thì là có nhã danh, nhưng đối với nữ nhi mà nói, đặc biệt là đại gia đình quý tộc, đích nữ mà lại quá kiều diễm mị hoặc, thì khó tránh khỏi những lời bàn ra tiếng vào.

Vì thế, Tần Ngọc Lâu lúc nào cũng quanh quẩn ở trong phủ, bình thường cũng không thích tham gia du ngoạn khắp nơi cùng mọi người.

Chỉ có năm ngoái nhân đại thọ sáu mươi của lão mẫu nhà Vương viên ngoại, Vương tiểu thư đặc biệt gửi thiệp mời các vị tiểu thư trong phủ tới dự tiệc và cùng nhau thưởng ngoạn. Tần Ngọc Lâu lại có quan hệ rất tốt với Vương tiểu thư Vương Uyển Quân, nên không thể khước từ, bèn nhận lời dự tiệc.

Tới lúc xuống xe ngựa, cho dù dùng mạng che đi khuôn mặt, nhưng dựa vào dáng người quyến rũ kia, đã sớm bị mọi người tranh nhau ngắm nhìn.

Đúng lúc này, một trận gió to bỗng nhiên thổi tới, không cẩn thận đem mạng che mặt thổi bay đi mất, làm lộ ra khuôn mặt mỹ lệ mị hoặc của nàng.

Đã lâu Tần Ngọc Lâu chưa lộ diện tại chốn đông người, nay nhất thời tại khoảnh khắc kia khiến cho mọi người nhìn không thể rời mắt.

Lúc ấy có không ít tài tử giai nhân đứng nhìn, cũng không biết vị thư sinh phong lưu nào đó quá mức si mê, chỉ vì một cái nhìn thoáng qua mà liền mê dại, có thể nói là ngày nhớ đêm mong, mất ăn mất ngủ.

Rồi ngày ngày ngâm thơ vẽ tranh, đem dung nhan tuyệt sắc cùng phong thái quyến rũ của nàng vào trong thơ ca, dào dạt trên từng trang giấy, kéo đến không ít tài tử vây lại tranh nhau xem rồi bàn luận.

Làm bỗng chốc danh thơm của trưởng nữ Tần gia – Tần Ngọc Lâu lan truyền vô cùng náo nhiệt ở bên ngoài.

Chỉ là khởi đầu là mỹ danh, cũng không biết từ khi nào mà lời truyền tam sao thất bản lại thành cái tiếng là ướŧ áŧ vì tình, lại có chút phong lưu háo sắc, thường xuyên mang cái danh này tới những nơi phong hoa tuyệt nguyệt nơi để so bì.

Thật dung tục tầm thường.

Mặc dù Tần Ngọc Lâu tuy đẹp diễm lệ, lại là vẻ đẹp của mẫu đơn ung dung cao quý, là của tuyết liên ngọc khiết băng thanh, vậy mà chỉ vì bị một số nghĩa sĩ có đức độ xem thường, dần dần nàng thành là người đại biểu cho bộ dáng thì lả lơi, tác phong thì tuỳ tiện.

Vị trí cuối cùng trong bốn vị mỹ nhân bởi vậy mà đến.

Đặc biệt là hiện giờ Tần Ngọc sớm đã tới tuổi cập kê.

Ban đầu có mấy gia đình trâm anh thế kiệt vô cùng ưng ý nàng, mà sau đó vì ái ngại vì danh tiếng ở bên ngoài kia, liền thay đổi thái độ. Đều là những vị phu nhân được nhìn Tần Ngọc Lâu từ nhỏ lớn lên, khi ấy còn ôm nàng vào trong lòng, không nỡ buông tay mà nay thì trái lòng nói khác, lúc nào cũng lảng tránh nói đông nói tây.

Thấy tiểu tâm can của mình tuổi đã lớn, lúc đầu đã nhìn trúng được mấy tiểu tử nhà gia thế, mà giờ toàn bộ quẻ đã thay đổi, trái lại đối với thứ nữ bên dưới lại càng được chào đón. Làm cho Viên thị ở sau lưng giày vò, bứt rứt không biết bao nhiêu cái khăn tay, lo âu đến bạc cả tóc, lòng thì sầu muộn đến hỏng luôn rồi.

Nhưng lại không dám nôn nóng sốt ruột trước mặt Tần Ngọc Lâu, lúc nào cũng phải làm như không có chuyện gì, sau lưng thì nóng ruột, buồn bã nói: “Lâu Nhi của ta số khổ mà, làm sao mệnh lại khổ như thế chứ …”

Viên thị là một nữ nhân hết sức ôn nhu dịu dàng, tính cách cũng không quá mạnh mẽ, lúc còn ở nhà mẹ đẻ cũng rất cưng chiều sủng ái, lại là con gái út, tính tình khó tránh khỏi kiêu căng.

Dù đã gả tới tới Tần gia được mười mấy năm, nhưng Tần lão gia lại rất khéo dỗ dành, đối với thê tử, với nữ nhi vẫn luôn luôn yêu thương, sủng ái hết mực, vì thế mà tính cách của bà vẫn có chút hơi ngây thơ.

Trong hậu viện, có một nha hoàn khoảng mười ba bốn tuổi đang trốn dưới cây hải đường tránh kê chân kiễng lên nhìn ngó xung quanh, chờ tất cả các phu nhân trong phủ bên rời đi hết, liền vội vàng trở về bẩm báo.

Tiểu nha đầu lén lút tới một phương viện nhỏ trong hậu viện, đây là viện của thị thϊếp Tiêu di nương.