Tần Phu Nhân

Chương 46

Nào ngờ vừa mới bước vào sân viện, liền nghe thấy bọn hạ nhân đang bàn tán chuyện gì đó. Nhan Thiệu Đình đang muốn tới khiển trách một vài câu, không ngờ lại nghe thấy một nha hoàn nói: “Sợ là tám chín phần là chuẩn xác rồi, ta tưởng rằng đại thiếu nãi nãi tương lai chính là vị Tần gia đại tiểu thư kia, không ngờ đột nhiên lại xuất hiện một Loan Nhi tiểu thư, gia thế của Lục gia không cần phải bàn đến, nhưng Loan Nhi tiểu thư chỉ mới mười bốn tuổi, đã muốn định hôn nhân, sợ ít nhất phải chờ đến hai ba năm nữa….”

Người nọ bỗng nhiên cảm thán: “Nhưng vị Tần tiểu thư kia tướng mạo xinh đẹp như vậy, thật là đáng tiếc…”

“Ngươi thì hiểu cái gì?”

Một người khác vội tiếp lời: “Có thể kết thông gia với Lục gia, đừng nói chờ hai ba năm, chờ bốn năm năm cũng đáng giá. Lục gia gia thế như vậy, cần binh quyền trong tay, đừng nói là phủ tri châu của chúng ta, các gia đình quyền thế trong kinh thành đều muốn kết thông gia đó, một phủ tri châu nhỏ nhoi thực sự có thể kết thân với Lục gia, cũng đã xem là trèo cao….”

Nghe người nọ đề cập đến Tần gia, người kia có chút khinh thường bổ sung thêm một câu: “So với Lục gia, Tần gia là cái thá gì, cũng đừng nói đến, vị Tần gia đại tiểu thư kia hiện giờ thanh danh như vậy, làm sao có thể xứng đôi với đại thiếu gia nhà chúng ta…”

Nhan Thiệu Đình nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, dường như không thể tin được, khuôn mặt nghiêm khắc chỉ vào hai tiểu nha hoàn kia gằn từng chữ: “Các ngươi vừa nói cái gì, có bản lĩnh lặp lại một lần nữa cho ta!”

Hai tiểu nha hoàn quay đầu nhìn thấy Nhan Thiệu Đình, sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt, lại thấy gương mặt chàng quá dọa người, không khỏi sợ hãi đến hai chân mềm nhũn quỳ thẳng xuống mặt đất cầu xin.

Nhan Thiệu Đình không dám tin, muốn tìm Nhan phu nhân hỏi cho ra lẽ, ai ngờ Nhan phu nhân đã sớm lẳng lặng đứng trước cửa, dường như đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện, thấy chàng tiến lại, chỉ nhìn chàng nhàn nhạt nói: “Không sai, việc hôn nhân của con, nương đã có tính toán khác…”

Ngập ngừng một chút, tiếp tục nói: “Dì Lan của con đang tìm kiếm mối hôn sự khác cho Lâu Nhi, sợ rằng cũng đã xong xuôi hết rồi…”

Nhan Thiệu Đình nghe xong sắc mặt trắng bệch, không khỏi choáng váng.

Cái gì mà sét đánh giữa trời quang, cái gì mà giáng một đòn vào đầu, Nhan Thiệu Đình chỉ cảm thấy dường như cả bầu trời sắp sập xuống.

Chàng suốt đêm đứng chờ bên ngoài Tần gia, suốt cả đêm như thế nhưng chàng lại không có chút mệt mỏi nào, chỉ toàn là cảm giác hoảng hốt cùng sợ hãi.

Giờ phút này chàng quỳ gối trước mặt Viên Thị, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt sa sút, trên trán còn chảy máu đầm đìa, mà hiện giờ chàng chỉ còn biết nắm cọng cỏ cuối cùng này, đây chính là hy vọng cuối cùng, khẩn cầu với Viên Thị: “Dì Lan, xin người, đừng đem Lâu Nhi gả cho người khác, xin người cho Thiệu Đình một cơ hội, chất nhi chắc chắn sẽ thuyết phục mẫu thân đến đây cầu thân…”

Dáng vẻ oai hùng bất phàm, cao cao tại thương của thiếu niên, giờ phút này giống như một đứa trẻ, vẻ mặt thất thố quỳ xuống đất cầu xin.

Trong lòng Viên Thị chưa từng dao động. Nếu là mấy ngày trước, Viên Thị sợ đã sớm mềm lòng, nhưng tới hôm nay, Viên Thị đã ý thức được hai nhà tuyệt đối không có khả năng.

Nhan gia bọn họ chí lớn, tầm mắt Nhan gia chưa từng đặt ở cái thành Nguyên Lăng nhỏ nhoi này.

Chuyện đã đến nước này. Mặc dù bỏ qua vô cùng khó khăn, nhưng sau này Lâu Nhi cũng vẫn có thể gả đi, nhưng nếu chỉ vì nữ nhi lại ảnh hưởng đến con đường làm quan của Nhan lão gia, tiền đồ tương lai của Nhan Thiệu Đình, thậm chí là vinh quang của toàn Nhan gia tộc bọn họ bị tổn hại, thì Lâu Nhi làm sao có thể gánh vác nổi!

Xưa nay Viên Thị luôn vô cùng yêu thương nữ nhi của mình, làm sao có thể nhẫn tâm để tương lai Tần Ngọc Lâu gả qua chịu khổ như vậy, mới suy nghĩ thôi mà trong lòng Viên Thị đã không thể chịu đựng nổi.

Chính vì rất sủng ái nữ nhi, nên bà không muốn đưa cho người khác chà đạp.

Nếu mấy ngày trước, bà còn ngóng trông liệu có thể xoay chuyển tình thế.

Nhưng mà hiện giờ, cho dù Nhan gia chấp thuận, bà cũng nhất định sẽ không đồng ý. Huống chi, Nhan gia làm sao có thể chấp thuận đây? Nghĩ như vậy, trong lòng Viên Thị thầm thở dài một hơi, chỉ nhìn Nhan Thiệu Đình chậm rãi nói: “Hài tử à, trở về đi, chung quy Lâu Nhi chúng ta vô duyên với cháu, ta đã vì Lâu Nhi lựa chọn mối hôn sự khác…”

“Không…” Nhan Thiệu Đình nghe xong, không khỏi phẫn nộ kêu to một tiếng. Âm thanh vang lên vô cùng đau thương cùng tuyệt vọng.

Viên Thị nhìn thấy vẻ mặt chàng trai bi thương, cả người như thất hồn lạc phách giống như người chết.