Tần Phu Nhân

Chương 24

Diêu Thị nghe vậy, chỉ cau mày nói: “Mặt trời cũng đã lên cao, người đâu không biết phép tắc quy củ như vậy, đừng để ý nàng ta nữa, cũng chỉ là một thứ nữ thôi mà, không nên dẫn ra ngoài phá hỏng quy củ của Tần gia chúng ta….”

Nói xong liền để bọn hạ nhân đỡ lên ngựa. Diêu thị và Tần Ngọc Dao ngồi xe ngựa phía trước, còn Tần Ngọc Lâu cùng Tần Ngọc Khanh ngồi ở xe phía sau, trong lúc lên xe ngựa, có thể nhìn thấy rõ Tần Ngọc Khanh đang nắm chặt bàn tay, mặt mũi sa sầm lại, dường như không mấy vui vẻ gì.

Tần Ngọc Lâu lên xe ngựa vẫn ngoảnh đầu nhìn phía sau, nhưng không nhìn thấy bóng ai, nhưng rất may, vào lúc xe ngựa chuẩn bị khởi hành, liền nghe thấy tiếng gọi “Chờ đã”, Tần Ngọc Lâu vội bảo dừng xe, vén màn lên, nhìn thấy Tần Ngọc Liên dẫn theo hai nha hoàn đang vội vã chạy tới. (Sao chép truyện chưa có sự đồng ý của dịch giả/ biên tập là ăn cắp ăn cắp ăn cắp)

Tần Ngọc Liên mặc một bộ trường sam lấp lánh, mái tóc búi kiểu phi tiên, còn sử dụng cây trâm hôm qua phối với y phục, khiến nàng ấy càng trở nên kiều diễm động lòng người. Chỉ vì đi quá vội vàng nên trang sức trên đầu có chút hỗn độn.

Sau khi lên xe ngựa Tần Ngọc Lâu thấy thần sắc của Tần Ngọc Liên có chút không giống ngày thường, quanh mắt có chút thâm quầng làm lộ ra vài phần tiều tụy.

Tần Ngọc Lâu vội hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Tần Ngọc Liên uể oải nói: “Đêm qua bụng của di nương khó chịu, phụ thân lại không có trong phủ, thái thái đã ngủ say, bà tử cùng hạ nhân cũng vậy nên không có ai đi mời đại phu, vậy là muội phải chăm sóc di nương suốt đêm, trời vừa sáng đã cho mời đại phu đến, cũng may thân thể của bà không có gì đáng lo ngại cả, thực ra muội muốn ở lại chăm sóc, nhưng di nương một mực muốn muội đi đến Nhan gia tham dự yến tiệc….”

Tần Ngọc Liên nhẹ thở dài một hơi, trong giọng điệu chất chứa vài phần mệt mỏi, vài phần đau lòng, vài phần bất đắc dĩ….

Sắc mặt Tần Ngọc Lâu có chút thay đổi, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tần Ngọc Liên, thầm nghĩ “Tại sao không phái người đến Ngọc Lâu Đông”, có chút chần chừ, cuối cùng cũng vẫn nuốt lời nói vào trong, một lát sau, nhẹ giọng nói: “Không sao là tốt rồi, đừng lo lắng nữa….”

Nhìn thấy trang sức trên đầu của Tần Ngọc Liên có chút rối loạn, liền phân phó Quy Hân sửa soạn lại cho nàng một lần nữa.

Dường như Tần Ngọc Liên rất cảm động, chỉ khẽ gọi một tiếng: “ Đại tỷ….”

Tần Ngọc Lâu mỉm cười, vừa ngước mắt lên liền thấy Tần Ngọc Khanh ngồi đối diện, dường như đang ngơ ngác nhìn bọn họ.

Nhan phủ cùng Tần phủ cách nhau không xa, chỉ cách có hai con phố, nửa canh giờ là đã tới nơi.

Sau khi xuống xe ngựa, Diêu Thị không lạnh cũng không nhạt dặn dò mấy tỷ muội bọn họ một lần nữa: “Hôm nay sẽ có rất nhiều nhân vật có tiếng đến Nhan gia, một lúc nữa vào trong nên nghe nhiều nói ít, đừng phá hỏng hình tượng của Tần gia chúng ta….”

Lời này rõ ràng là nói cho Tần Ngọc Liên nghe, nàng ta nghe thấy vậy chỉ khẽ cắn môi, tức giận đến hàm răng cũng run lên, nhưng vẫn cố chịu đựng không dám lên tiếng.

Hiện tại vẫn còn sớm, khách khứa cũng tới chưa đông, nhưng đám bà tử cùng nha hoàn đã ra tận cửa tiếp đón.

Lại nói, Lưu mama kia chính là cánh tay đắc lực của Nhan phu nhân, sau khi chào hỏi Diêu Thị, liếc mắt nhìn qua Tần Ngọc Lâu đang đứng bên cạnh Diêu Thị, bà ta mở to mắt nhìn chăm chăm nàng, rồi kéo tay lại nàng không ngừng vuốt ve, trong mắt tràn đầy sự kinh diễm.