Tìm bộ đội đặc chủng trong căn cứ quốc gia thật ra rất dễ dàng, chỉ cần tạo ra một chút hỗn loạn là được.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết vang lên, làm không ít người bừng tỉnh từ trong giấc mơ.
Tức khắc, vô số tiếng mắng vang lên.
"Còn để cho người ta ngủ không?"
"Lại làm sao vậy, đêm hôm!"
"Dương Tuyển thú, có Dương Tuyển thú!" Lại có người hét thảm một tiếng.
Nghe thấy ba chữ Dương Tuyển thú, mọi người nhanh chóng ra khỏi lều trại. Bọn họ từ những căn cứ khác chạy đến nơi này, ít nhiều gì cũng từng gặp qua vài con Dương Tuyển thú. Giờ phút này có người kêu Dương Tuyển thú xuất hiện, sao họ còn ngồi trong lều cho được?
Từ xa nhìn lại, họ có thể thấy một con ngỗng tuyết khổng lồ, cổ nhỏ dài, cái miệng rộng mở ra, lộ ra hàm răng khiến người ta sợ hãi.
Chân nó cực kỳ dài, đứng thẳng lên cao gần bằng tòa lầu ba tầng. Một con quái vật khổng lồ như vậy bỗng nhiên xuất hiện trên mặt đất, thật sự khiến người ta sợ hãi.
"Oát oát!"
Ngỗng trắng đột nhiên hô một tiếng, cái miệng khổng lồ chọc xuống đất.
Rầm.
Người xung quanh nhanh chóng chạy đi, chỉ thấy nơi bị ngỗng trắng chọc xuống để lại một cái hố to. Rõ ràng là đá cẩm thạch, thế nhưng trong miệng ngỗng tuyết không khác gì một miếng đậu hũ mềm, nháy mắt đã mổ ra một hang động lớn.
Này này này, nếu bản thân bị nó mổ trúng, phải đau tới nhường nào!
Mọi người nhìn ngỗng trắng một cái, không còn tâm tư muốn đối phó với nó, một bên kêu cứu một bên tán loạn chạy đi, tốc độ nhanh tới mức không thể nhìn ra suy dinh dưỡng ở chỗ nào.
"Từ từ, em trai tôi còn chưa chạy ra." Mộc An Nhân nhìn xung quanh, không hề nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia, sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Tôi phải đi tìm em ấy." Mộc An Nhân lẩm bẩm một câu, quay đầu liền rời khỏi đám người chạy trở về. Người xung quanh thương hại nhìn hắn, em trai hắn què một chân, sao còn có thể chạy được? Mà bản thân hắn lại mù một mắt, trời đêm căn bản không thể nhìn rõ, quay lại cũng chỉ để chịu chết mà thôi.
Nhưng hiện tại mọi người còn đang vội vàng chạy trốn, ai còn lo lắng đi ngăn cản hắn? Lại nói, mọi người đều biết đôi anh em này tình cảm tốt đến mức luôn sống nương tựa lẫn nhau, cho dù thật sự muốn ngăn hắn lại, Mộc An Nhân cũng chưa chắc sẽ nghe theo. Đại nạn trước mắt, vẫn nên bảo toàn tính mạng của mình trước đi!
"Em ơi, em có nghe thì đáp một tiếng nhé." Mộc An Nhân vừa chạy, vừa tìm kiếm khắp nơi, đáng tiếc giọng nói của hắn bị bao phủ trong sự ồn ào của đám người xung quanh, căn bản không hề có tiếng ai đáp lại.
"Mộc An Nhân, tôi thấy có người giống em cậu ở đằng kia." Bỗng nhiên có người nhảy ra chỉ cho Mộc An Nhân một phương hướng, đúng là nơi ngỗng trắng đang đi tới.
"Cảm ơn, cảm ơn anh." Mộc An Nhân cũng không thấy gương mặt đối phương thế nào, liên tục tỏ vẻ cảm tạ, sau đó liền lần theo phương hướng người đó chỉ chạy qua.
"Tôi cũng từ bên kia chạy tới, sao lại không thấy em trai hắn?" Có người cảm thấy không đúng, nhịn không được hỏi.
"Đúng không? Tôi cũng chỉ thấy người kia rất giống em trai hắn thôi." Người đó lộ ra một nụ cười tươi rói, "Tối quá tôi không nhìn rõ được."
"Ha ha."
Có mấy quần chúng nhận ra người này là ai cười lạnh một tiếng. Nghe nói trước kia đoàn đội kiến trúc chiêu sinh thi viết, người này cũng đi, xếp thứ ba, ở sau đôi anh em kia. Hiện tại đột nhiên nổi lòng tốt chỉ đường cho người ta, nói không có gì có quỷ tin!
"Dù sao tôi chính là thấy." Người đó ngạnh cổ nói một câu, sau đó lặng lẽ trốn vào trong đám người.
Càng tới gần ngỗng trắng, người càng thưa thớt, thứ Mộc An Nhân có thể thấy cũng ngày càng nhiều, thanh âm kêu gọi cũng không bị ai chặn lại.
"Em ơi, em ơi!"
Mộc An Nhân chuyển động yết hầu, giọng nói tại đất trời trống trải có vẻ vang dội, ngỗng trắng cũng dừng bước, lảo đảo lắc lư ngó đầu qua nhìn, dường như đang tò mò người nào dám can đảm la hét trước mặt nó?
"Oát."
Ngỗng trắng nhìn Mộc An Nhân hô to một tiếng, thanh âm như muốn xuyên thủng màng nhĩ.
Mộc An Nhân lui về phía sau hai bước, ngỗng trắng liền duỗi đầu về phía trước một chút, lần thứ hai hô to.
Không xong.
Trên mặt Mộc An Nhân hiện ra sự nôn nóng, đúng lúc này, trong góc truyền ra một giọng nói gọi tên Mộc An Nhân khiến hắn quên mất nguy cơ trước mắt.
"Anh ơi, em ở đây."
Là em hắn!
Mộc An Nhân nhìn theo hướng phát ra giọng nói, phát hiện em trai hắn đang dựa lưng vào lều trại ngồi dưới đất, cẳng chân loang lổ máu. Chỉ sợ vì thế, em hắn mới chỉ có thể trốn ở nơi đó không có động tĩnh.
"Em, em chờ anh, anh sẽ lập tức đến đó." Mộc An Nhân nhỏ giọng nói một câu, dịch một bước nho nhỏ về hướng Mộc An Nhật.
"Anh, cẩn thận!" Mộc An Nhật thấy ngỗng trắng sau lưng anh trai đột nhiên hành động, nhịn không được hô to một tiếng.
Mộc An Nhân quay đầu lại theo bản năng, thứ duy nhất lọt vào tầm mắt là là cái miệng đỏ tươi khổng lồ.
"Tránh ra!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đang lúc Mộc An Nhân chỉ có thể nhắm mắt chờ đợi cái chết là lúc, bốn phương tám hướng xuất hiện mười mấy người toàn thân che đậy kín mít lao ra. Bọn họ một tay cầm súng, một tay cầm dao, thập phần ăn ý chiếm cứ những địa phương xung quanh ngỗng trắng.
"Anh, mau tới đây." Mộc An Nhật ở bên kia thúc giục một tiếng, Mộc An Nhân vội vàng chạy qua hướng em trai.
"Oát oát oát ——"
Động tác của ngỗng trắng cực kỳ nhanh nhẹn, nhìn mười mấy người đằng đằng sát khí cũng không thoái nhượng, ngữ điệu ngược lại còn trở nên nhẹ nhàng. Xem ra trong mắt nó, mười mấy con sâu này không đáng kể chút nào. Nó chỉ muốn tìm được hai con người láo toét đêm hôm đem nó từ trong ổ ném tới nơi đây!
"Đội trưởng, phỏng chừng con ngỗng này đã thức tỉnh rất lâu rồi." Mấy đội viên nỗ lực vung dao găm lên, cắm vào thân thể ngỗng trắng, kết quả tay ngược lại còn bị bật rất đau.
"Đổi giáo!"
"Vâng."
Đôi anh em Mộc An Nhân Mộc An Nhật, cũng chính là Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu liếc mắt một cái, không lộ dấu vết kéo khoảng cách ra xa một ít.
Nếu không phải biết những bộ đội đặc chủng này đang núp ở phía sau, bọn họ mới không làm ra bộ dáng khiến người ta ghê tởm như vậy. Cũng may diễn sâu cũng có hiệu quả, bạn xem, không phải bọn họ ra tới rồi sao?
Bộ đội đặc chủng vốn thân thủ bất phàm, giày dưới chân dường như cũng là sản phẩm của khoa học kĩ thuật, nhẹ nhàng nhảy một cái là có thể nhảy lên người ngỗng trắng, còn có bao cổ tay trên tay, cũng đề cao lực lượng nắm đấm. Toàn thân gắn đầy máy móc lung tung rối loạn, còn không biết giá trị chế tạo mất bao nhiêu đâu!
Nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng.
Con ngỗng này là do Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu cố ý đuổi đến, thực lực của nó còn muốn trên cơ mười mấy Dương Tuyển giả bình thường. Nhưng ngay cả như vậy, những bộ đội đặc chủng này vẫn ăn ý phối hợp, ngỗng trắng thế nhưng chỉ chống đỡ được không đến nửa tiếng, đã hoàn toàn ngã xuống.
Loại sức mạnh này, trách không được Dương Tuyển giả Dương Minh kiêu ngạo như vậy, cũng không dám đến căn cứ quốc gia làm càn!
"Được, kết thúc công việc đi, mọi người vất vả rồi." Đội trưởng nhẹ nhàng thở ra, sau khi xác định ngỗng trắng đã chết, mới nói với những đội viên khác. Cả đội bọn họ ra tới đây, chỉ có một người không cẩn thận bị cánh ngỗng trắng cọ qua bị thương, mặt khác vẫn còn có thể xem nhẹ.
"Đội trưởng, bên kia còn có hai bệnh nhân, ngài xem làm sao bây giờ?" Một đội viên chỉ vào hai người Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô ngồi một bên nói.
"Các vị đại ca, tôi và em trai đều là người của đoàn đội kiến trúc, vốn dĩ đang yên giấc trong lều trại. Các vị đại ca hẳn là người của quốc gia, có thể phiền toái một lát, đưa chúng tôi đến bệnh viện được không?" Lâm Ẩm Vô thập phần chân thành đưa ra lời thỉnh cầu.
"Họ không có vấn đề gì." Một người trong đó lên tiếng, "Trước đây tôi đã ngẫu nhiên gặp qua họ một lần."
"Vậy giúp bọn họ chữa trị đi." Đội trưởng rốt cuộc gật gật đầu, "Tuy nhiên phải thực hiện giao dịch một chút, hai người không được nói với người khác về chuyện của chúng tôi, cũng không được nói chuyện của con Dương Tuyển thú này, được không?"
Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu đều không hẹn mà cùng gật đầu, "Các vị yên tâm, miệng anh em chúng tôi rất kín, tuyệt không nói bậy khắp nơi."
"Được." Đội trưởng cấp cho đội viên bên cạnh một ánh mắt, đội viên đó đi đến trước mặt Yến Thừa Cựu, lôi cái chân bị thương của cậu ra, Yến Thừa Cựu bị đau hô một tiếng nho nhỏ. Chỉ thấy đội viên kia móc ra một cỗ máy lớn bằng bàn tay từ bên hông, cỗ máy phát ra ánh sáng chiếu lên đùi Yến Thừa Cựu một lát, rất nhanh đã tắt.
Yến Thừa Cựu sờ sờ chân, kinh ngạc nhìn đội viên kia, lắp bắp nói, "Vết thương... miệng vết thương khôi phục rồi?"
"Chỉ là vết thương nhỏ, tổn thương ngoài da chúng tôi có thể trị, nhưng thương gân động cốt thì không có khả năng. Được rồi, hai người nhanh rời khỏi nơi này đi, chúng tôi muốn thu thập tàn cục."
"Được, được." Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô liên tục cảm ơn những người kia, sau đó mới vội vàng rời đi.
Trong đó có một đội viên nhìn bóng lưng hai người này hồi lâu, cảm thấy dường như đã gặp qua ở đâu rồi.
"Lý Hổ, chú nhìn gì vậy?" Đội trưởng hướng về phía hắn hô một tiếng.
"Không có việc gì." Lý Hổ lắc đầu nói, "Đội trưởng, chúng ta nhanh nhanh thu dọn đi. Con Dương Tuyển thú này lớn như vậy, mấy gia hỏa ở viện Khoa Học ắt hẳn sẽ rất cao hứng."
"Vậy chú còn không qua hỗ trợ?"
"Vâng!"
Hai người Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu vừa đi vừa cổ vũ lẫn nhau, chờ đến lúc xác định xung quanh không còn một bóng người, mới dỡ lớp ngụy trang xuống.
"Cái mấy vừa rồi bọn họ dùng để trị vết thương, rất kỳ quái." Yến Thừa Cựu tò mò nói. Loại máy này ở thời đại của cậu không mấy kỳ quái, khi còn nhỏ cũng không biết đã hủy mất bao nhiêu cái, nhưng hiện tại xuất hiện máy trị liệu ở thời đại này, cảm giác không phù hợp lắm.
"Chắc là năng lượng Dương Tuyển giả." Lâm Ẩm Vô khẳng định nói, "Bọn họ đại khái đã nghiên cứu ra phương pháp chứa đựng năng lượng Dương Tuyển giả, chỉ là biên độ hữu hạn."
"Vừa rồi tôi đã phủ hương mạt bác sĩ cho lên người bọn họ, cho dù ngày mai bọn họ có che giấu chúng ta cũng có thể tìm được." Yến Thừa Cựu không hề rối rắm vấn đề này, viện Khoa Học bên kia rốt cuộc đã nghiên cứu ra thứ gì cũng không quan trọng, bọn họ chỉ muốn nghĩ cách làm thế nào để gϊếŧ Môn Vương.
"Chỉ tiếc con ngỗng kia." Lâm Ẩm Vô không khỏi liếʍ liếʍ môi nói, "Lâu lắm rồi tôi không ăn thịt ngỗng."
Yến Thừa Cựu:.... khi nào cậu mới bắt sóng chung với Lâm Ẩm Vô được?
——————————————————
Trương Long cảm thấy mình đang bị theo dõi.
Loại trực giác này rất kỳ quái. Rõ ràng tri thức chuyên nghiệp nói cho hắn biết sau lưng không có ai, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình đang bị theo dõi. Bản thân không phát hiện được đối phương, chẳng qua là vì kỹ thuật theo dõi của đối phương xa hơn hắn mấy con phố mà thôi.
Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận đối phương có năng lực hơn mình, nhưng sự thật chính là thế.
Trương Long thuộc nhóm người có thân phận thần bí nhất của căn cứ quốc gia, bề ngoài hắn chỉ là một người bình thường có cuộc sống gian nan trên mặt đất, sau lưng lại tự nguyện đi theo viện Khoa Học tiếp nhận giải phẫu cải tạo thân thể trở thành bộ đội đặc chủng.
Năng lực của Dương Tuyển giả luôn khiến người khác phải hâm mộ, trải qua cuộc nghiên cứu dài dăng dẳng, nghiên cứu viên của viện Khoa Học đã từng cấy năng lượng của Dương Tuyển giả lên cơ thể người bình thường. Thế nhưng thực tế đáng tiếc, thực nghiệm không có ngoại lệ thất bại toàn bộ. Biện pháp duy nhất, chỉ có thể dùng máu Dương Tuyển thú pha loãng phối hợp với một ít thuốc để cường hóa tố chất thân thể bộ đội đặc chủng.
Lúc này thực nghiệm thành công.
Tố chất thân thể của bộ đội đặc chủng hầu hết đều mạnh hơn lúc trước một hai cấp bậc, tuy rằng không có khả năng sở hữu năng lực siêu nhân như Dương Tuyển giả, nhưng các loại máy móc cũng đủ cho họ dùng. Thí nghiệm lâu như vậy, người thành công tổng cộng không đến hai mươi người, hầu hết hai mươi người này đều là những người mạnh nhất trong căn cứ quốc gia.
Người đương quyền cũng biết trong căn cứ bọn họ có vô số người ngoại quốc và nội gián Dương Minh, làm con át chủ bài của căn cứ, những người này đều bị phân tán đến những căn cứ khác. Người trong căn cứ đều biết có một nhóm người như vậy, nhưng tên họ cụ thể của những người đó một chút cũng không ai biết.
Mà nhiệm vụ gần đây bọn Trương Long vừa nhận được, chính là vào thời điểm Môn Vương đến căn cứ, bảo hộ an toàn cho người đương quyền, thuận tiện tìm cơ hội, gϊếŧ chết Môn Vương!
Một Dương Tuyển giả không đáng sợ, một Dương Tuyển giả lợi hại cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là một kẻ vừa lợi hại vừa có dã tâm và năng lực thực hiện dã tâm của hắn.
Tuy rằng hiện tại căn cứ quốc gia không tiện trở mặt với Dương Minh, nhưng ai cũng biết hai bên nhất định sẽ có một cuộc đại chiến. Thời gian còn lại của căn cứ không nhiều, một khi mặt trời xuất hiện liên tục chín tiếng đồng hồ, bọn họ gần như chỉ có thể hoạt động vào ban đêm.
Đừng nghĩ người dưới mặt đất nhìn như sống không lo nghĩ, chỉ có bọn họ mới biết, người dưới mặt đất đang ngày càng ít đi.
Sống dưới mặt đất trong một thời gian dài, sinh hoạt dưới vô số con mắt theo dõi, tâm tình vốn yếu ớt vì tận thế lại càng hỏng nhanh chóng, hầu như mỗi ngày đều có người tự sát, ý đồ chạy đến mặt trời sống sờ sờ bị thiêu chết. Nhưng vì suy xét đến an toàn dưới lòng đất và sự tin tưởng của dân chúng, bọn họ chỉ có thể dấu diếm hết những tin tức này, nghiêm khắc khống chế số lượng người tiến vào căn cứ ngầm.
Vốn đã loạn trong giặc ngoài, Môn Vương còn muốn lại đây cắm một chân, sao còn có thể kiên nhẫn được nữa?
Trương Long vừa suy nghĩ, vừa đi đến một nơi hẻo lánh. Vừa rồi hắn đã lén phát tin tức, rất nhanh sẽ có đội viên đến đây hỗ trợ.
Chờ đến sau khi bốn phía không còn ai, Trương Long mới xoay người, nói với khoảng không trước mặt, "Tôi không biết vì sao các người lại theo dõi tôi, nhưng tôi chỉ nghĩ sống một cuộc sống thanh thản ổn định, mong các vị phóng cho tôi một con đường sống."
Không có động tĩnh nào khác.
Chẳng lẽ dự cảm của hắn sai rồi?
Không, không có khả năng, trực giác của hắn không hề sai.
"Nếu các vị không nói gì, tôi đành coi như các vị đã nguyện ý buông tha." Trương Long ôm quyền, thành tâm nói.
"Có thể phát hiện chúng tôi, anh cũng không phải là người bình thường." Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô mang theo mặt nạ cùng nhảy ra, nhìn Trương Long nói.
Trương Long nhìn hai người kia một trái một phải đứng bên cạnh mình, hai chân không khỏi run lên.
Cho dù đối mặt với mưa bom bão đạn, hắn cũng chưa từng nhăn mày, nhưng hai người này lại mang đến cho hắn một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Giống như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng giữa mùa đông run bần bật, đối diện có hai con hổ răng kiếm đang đi tới, mà hắn chỉ có thể ngoan ngoãn trở thành con mồi của đối phương.
"Hai vị đi theo tôi làm gì?" Trương Long không hổ là đã trải qua các loại huấn luyện nghiêm khắc, chẳng sợ hắn biết mình không có khả năng rời đi dưới nanh vuốt của hai người này, nhưng vẫn cố nén cảm xúc hỏi.
"Chúng tôi muốn hỏi một vấn đề rất đơn giản, anh khẳng định biết." Lâm Ẩm Vô thanh âm ôn nhu, nhưng lọt vào lỗ tai của Trương Long lại giống như Tử Thần kêu gọi.
"Chúng tôi muốn biết tin tức của Môn Vương, tỷ như khi nào gã tới, khi nào đi, đang ở đâu?"
"Môn Vương gì, tôi không biết." Trương Long vội vàng lắc đầu, "Hai vị, tuy tôi có chút bản lĩnh, nhưng cũng chỉ muốn yên ổn làm một người bình thường mà thôi, sợ là hai vị tìm lầm người rồi."
"Không lầm." Yến Thừa Cựu khẳng định nói, "Chúng tôi tự nhiên có con đường của chúng tôi, cũng biết anh đã trải qua cải tạo. Anh không cần hoảng loạn, nếu muốn gây bất lợi cho anh, chúng tôi có vô số biện pháp lặng yên không có tiếng động đẩy anh đi tìm chết, cũng có biện pháp khiến đồng đội của anh đi cùng anh. Chẳng qua chỉ cần anh ngoan ngoãn phối hợp, chúng tôi sẽ không làm gì các anh, hơn nữa, không phải các anh cũng hy vọng Môn Vương chết sao?"
Sắc mặt Trương Long hơi đổi, nói đến mức này rồi, cho dù hắn muốn giảo biện cũng không có khả năng. Chỉ là lời nói của người này rốt cuộc là thật hay giả, hắn cũng khó biết.
Môn Vương và người đương quyền căn cứ gặp mặt không phải là chuyện đơn giản, vạn nhất có chuyện gì xảy ra sẽ trực tiếp dẫn đến khả năng hai bên phát sinh đấu tranh. Ai biết hai người này rốt cuộc là ai? Thế lực bên ngoài hay là chính người của Môn Vương đến đây nói lời khách sáo?
"Xin lỗi, tôi không thể nói." Trương Long nghĩ nghĩ, vẫn nghĩ không ra một nguyên cớ nào, "Hai vị đã tìm được tôi, muốn tìm được tin tức của Môn Vương cũng dễ như trở bàn tay. Tôi không thể bán đứng quốc gia, nếu hai vị mất hứng, thì cứ gϊếŧ tôi."
"Trương tiên sinh không hề suy nghĩ một chút sao?" Yến Thừa Cựu vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục khuyên, "Nếu chúng tôi là người của Môn Vương, đã không đến đây nói đi nói lại với anh. Môn Vương dã tâm bừng bừng, trong tay còn thu nạp một đám Dương Tuyển giả căm ghét người thường, hiện tại số lượng Dương Tuyển giả ngày càng nhiều, không gian sinh hoạt của người thường đã bị chèn ép đến mức nhỏ nhất. Nếu cứ mặc kệ để Môn Vương tiếp tục ra tay, chỉ sợ căn cứ quốc gia cũng không thể tồn tại. Nếu chúng tôi có thể gϊếŧ Môn Vương, đó mới là biện pháp tốt nhất."
"Cho dù có thể gϊếŧ Môn Vương thì tiếp theo phải làm sao?" Trương Long ngẩng đầu, tầm mắt thẳng tắp dừng trên mặt nạ của Yến Thừa Cựu, muốn xuyên thấu qua lớp mặt nạ mỏng này để thấy được gương mặt thật của đối phương, "Sở dĩ đại địch của nhân loại không phải Môn Vương, mà là bầu trời thái dương. Chúng tôi không có cách nào ngăn cản thời gian nó biến sắc, chỉ có thể sử dụng máu thịt của Dương Tuyển giả để kéo dài một thời gian. Cho dù Môn Vương ngã xuống, cũng sẽ còn một người tiếp theo đi lên. Tôi không biết rốt cuộc Môn Vương sẽ gây ra cho căn cứ chúng tôi chuyển động lớn bao nhiêu, tôi chỉ biết, nếu hiện tại tôi nói cho hai người, sẽ vi phạm chuẩn tắc của tôi!"
Yến Thừa Cựu sững sờ tại chỗ, cậu thế mà lại không có biện pháp nào với người này?
Thôi miên chỉ hữu dụng với người ý chí bạc nhược, hiệu quả đối với Trương Long đã trải qua huấn luyện đặc thù cực kỳ bé nhỏ. Chẳng lẽ thật sự phải nghiêm hình tra tấn, moi tin tức từ trong miệng đối phương ra?
Không, nhất định còn có biện pháp.
Yến Thừa Cựu đánh giá trên dưới Trương Long một lần, bỗng nhiên nghe được một tiếng động xé gió.
Cậu hơi hơi nghiêng đầu, một viên đạn xẹt qua người cậu, rơi trên mặt đất, tạo ra một cái hố nhỏ.
Cùng lúc đó, ánh mắt Trương Long biến đổi, trong tay không biết như thế nào lại nhiều thêm một cây dao găm, hắn vung tay lên, lưỡi dao lập tức đối diện với hai mắt Lâm Ẩm Vô.
Mặc kệ có mang theo mặt nạ hay không, thời điểm có người dùng dao chọc vào mắt người khác, phản ứng đầu tiên của con người đều là duỗi tay che đi.
Chỉ cần đối phương chắn một chút, hắn liền có thể dùng một cái quét chân khiến đối phương sẫy chân rồi nhân cơ hội chạy trốn!
Nhưng Lâm Ẩm Vô lại không phải là người bình thường.
Thời điểm đối mặt với lưỡi dao, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là dùng tay che lại, mà là trực tiếp đón, tay phải nhẹ nhàng dạo qua một vòng, lẻn qua dao găm trực tiếp bắt lấy tay Trương Long.
Trương Long cảm thấy không đúng, vội vàng lui về phía sau.
Lại có một viên đạn xẹt qua, Lâm Ẩm Vô khẽ nhíu mày, nhích eo về phía trước, tránh khỏi đường đạn.
"Hóa ra anh đang đợi cứu viện?" Yến Thừa Cựu cười lạnh một tiếng, thân thể đã vọt tới trước mặt Trương Long, dùng một chiêu tóm gọn hai tay Trương Long, đầu gối vung lên, đem Trương Long đè xuống mặt đất.
Dao găm trong tay Trương Long đã bị Lâm Ẩm Vô chộp lấy, ném về hướng viên đạn đang bay tới.
Xoẹt ——
Từ xa truyền đến một tiếng kêu rên, ngay sau đó lại có âm thanh như có thứ gì vừa ngã xuống.
Ánh mắt Trương Long tối sầm, trong lòng biết cơ hội đã mất.
Hai người này rốt cuộc là loại quái vật gì, xạ kích cự ly hai trăm mét không một tiếng động cũng có thể liên tiếp tránh?
Chẳng lẽ là có năng lực Dương Tuyển giả gì sao!
"Người cải tạo thành công chỉ có hai mươi người, chết một người cũng là tổn thất lớn đối với căn cứ, sao anh có thể từ bỏ sinh mệnh của mình đơn giản vậy?" Lâm Ẩm Vô cười một tiếng, thân hình nháy mắt biến mất, ngay sau đó, hắn dẫn theo xạ thủ bắn lén kia lại đây, ném xuống trước mặt Trương Long.
Chỉ thấy trên bụng người này cắm một cây dao, sắc mặt trắng bệch, máu tươi từ khe hở ngón tay không ngừng trào ra, gương mặt tràn đầy thống khổ im lặng nhìn Trương Long.
"Chúng tôi không muốn gϊếŧ các anh, chỉ muốn biết tin tức của Môn Vương mà thôi." Yến Thừa Cựu lần thứ hai cường điệu nói, "Các anh đều đánh không lại chúng tôi, đến lúc đó cho dù có mười mấy người bảo vệ lão đại của các anh, cũng chưa chắc có thể chiếm lợi trong tay Môn Vương."
Trương Long khẽ cắn môi, vẫn không trả lời.
Bọn họ thua không sai, nhưng điều đó không đại biểu cho việc bọn họ sẽ ngoan ngoãn nói tin tức ra.
"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Trong tay Lâm Ẩm Vô xuất hiện một lá bài poker, "Lấy mười miếng thịt trên người họ trước, đảm bảo bọn họ đau đớn muốn chết, rồi nói tiếp."
"Chờ......"
"Xin chờ một lát!"
Yến Thừa Cựu còn chưa kịp ngăn, từ xa có một người trang bị võ trang hạng nặng đi tới. Bộ giáp trên người người nọ cùng bộ giáp chiến đấu với ngỗng trắng đêm qua giống y như đúc.
"Anh muốn cứu họ?" Lâm Ẩm Vô buồn cười nhìn người tới, "Anh cho rằng mặc bộ đồ rách nát này là có thể đánh lại chúng tôi sao?"
"Không, tôi biết tôi đánh không lại hai người." Người tới giơ tay lên, "Tôi chỉ muốn chuộc bạn của mình về, điều kiện của hai người, tôi sẽ xem xét đáp ứng."
"Không cần!" Trương Long nghe thấy câu trả lời của đối phương nhịn không được hô lên, "Chúng ta không thể để lộ tin tức!"
"Xin lỗi, anh câm miệng trước đi." Yến Thừa Cựu đánh vào gáy Trương Long một cái, trực tiếp làm hắn bất tỉnh.
"Đầu tiên tôi muốn biểu lộ thành ý một chút." Người tới buông một bàn tay xuống, trực tiếp lấy mũ giáp từ trên đầu ra, lộ ra một gương mặt rất quen thuộc với Yến Thừa Cựu, "Tôi là Lý Hổ, cũng là bộ đội đặc chủng, tin tức hai người muốn biết tôi cũng biết, có thể thả bọn họ trước không? Đặc biệt là người bị dao găm đâm trúng, dao găm này làm từ xương cốt Dương Tuyển giả, một khi đâm vào sinh vật sống liền chảy máu không ngừng, muốn cầm máu chỉ có thể dùng thuốc chế tạo đặc thù, cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ vì mất máu mà chết."
Lâm Ẩm Vô nhìn về phía Yến Thừa Cựu, ý bảo, "Là người quen của cậu đó."
Yến Thừa Cựu tự hỏi một lúc, nhẹ nhàng đá người dưới chân một cái, vừa lúc dừng trong lòng ngực Lý Hổ, "Hắn đã mất máu hôn mê, anh có thể mang hắn đi."
"Đa tạ." Lý Hổ vội vàng rút dao găm ra khỏi thân thể của người nọ, lại đắp một tầng thuốc bột trên miệng vết thương của hắn, máu lúc này mới đình chỉ không chảy tiếp.
"Tôi không phải là người nói không giữ lời." Lý Hổ nhẹ nhàng đặt đồng đội trên mặt đất, "Tôi sẽ nói cho hai người những chuyện có liên quan đến Môn Vương."
"Vậy anh nói cho chúng tôi biết, Môn Vương sẽ đặt chân ở đâu?" Lâm Ẩm Vô dẫn đầu hỏi.
"Môn Vương sẽ tới vào 12 giờ trưa mười ngày sau. Cách nơi này 1 km trên mặt đất có một ngôi đình nhỏ, trải qua cải biến, ngôi đình kia cũng đủ để chứa năm sáu người, đến lúc đó Môn Vương sẽ gặp mặt thủ lĩnh chúng tôi ở đấy." Lý Hổ một năm một mười nói, "Tôi biết bản lĩnh của Dương Tuyển giả không nhỏ, nhưng trong một không gian hữu hạn, năng lực bọn họ có thể phát huy cũng bị hạn chế rất nhiều."
"Không gian?" Lâm Ẩm Vô lặp lại từ này, "Các anh biết năng lực của Môn Vương?"
Sắc mặt Lý Hổ có chút khó coi, "Năng lực của gã đích thực rất phiền toái, viện Khoa Học đề cập đến nghiên cứu không gian cũng vì nhiều lý luận, nhưng chúng tôi có thể hạn chế năng lực của gã đến mức lớn nhất."
"Mạng lưới tình báo của căn cứ quốc gia thật sự khiến tôi phải kinh ngạc cảm thán." Lâm Ẩm Vô không khỏi tán thưởng nói.
"Vậy căn cứ của anh có ý tưởng gì?" Yến Thừa Cựu có được tin tức muốn biết, tiếp tục hỏi. Cậu không tin căn cứ quốc gia không hề có suy nghĩ gì đối với Môn Vương.
"Nếu có thể, tự nhiên chúng tôi muốn gϊếŧ gã." Lý Hổ khẳng định trả lời, "Dã tâm của Môn Vương quá lớn, ẩn núp cũng lâu rồi, gã vừa chết, Dương Minh sẽ vì tranh đoạt vị trí mà rối loạn, cũng sẽ cho chúng tôi một thời gian thở dốc."
"Mười ngày sau, thời gian mặt trời xuất hiện sẽ liên tục đến tám tiếng." Yến Thừa Cựu bỗng nhiên đánh gãy lời nói của Lý Hổ, "Tám tiếng cũng gần đến giới hạn, thời gian mặt trời đen xuất hiện ngày càng dài, nếu năng lực của Môn Vương đề cập đến không gian, đây hẳn là một phát hiện không nhỏ đối với viện Khoa Học!"
Học sinh trung học đều biết, ánh mặt trời từ trong không khí đi qua một môi trường khác sẽ phát sinh hiện tượng khúc xạ. Nếu năng lực của Môn Vương có thể đổi hướng ánh mặt trời đi qua một không gian khác, như vậy chẳng phải người thường đều được cứu vớt rồi sao?
Lý Hổ không khỏi nắm chặt tay.
Tin tức của Môn Vương kỳ thật có thể có có thể không, đầu óc hắn rõ ràng hơn một chút so với Trương Long, hắn biết hai người kia thật sự muốn gϊếŧ chết Môn Vương, nên mới tính toán dùng tin tức đổi lấy hai người bạn. Nhưng hắn chưa hề nghĩ tới, đối phương thế mà biết được tính toán của viện Khoa Học?
"Thiên chân." Lâm Ẩm Vô không chút lưu tình đánh giá một câu, "Trước không nói năng lực của Môn Vương có cường đại tới mức này không, sao các anh lại biết sau khi mặt trời đạt hơn tám tiếng sẽ không phát sinh biến dị? Mặt trời đen xuất hiện vốn dĩ không phải chuyện khoa học có thể giải thích. Tôi thấy, viện Khoa Học cũng thật sự không còn cách nào, mới gửi gắm hy vọng vào suy nghĩ này!"
"Thử một lần còn có cơ hội, nhưng nếu không thử, nửa cơ hội cũng không có. Mặt trời đen xuất hiện tám tiếng, tám tiếng cực nóng, đại biểu cho hơi nước trên mặt đất sẽ bốc hơi ngày càng nhanh. Máy móc của viện Khoa Học cũng vậy, vũ khí chuyên dụng cũng vậy, hầu hết đều sẽ bị phá hư. Viện Khoa Học chỉ muốn duy trì hoàn cảnh sinh trưởng thích hợp cho thực vật cũng phải hao hết tâm huyết. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không tới một tháng, chúng tôi đều phải chết!" Lý Hổ nói xong, lại bổ sung một câu, "Bắt sống hay gϊếŧ chết Môn Vương cũng vậy, nếu thật sự không thể làm được, một tháng sau mọi người cùng chết cũng không sao."
Môn Vương còn sống hay không kỳ thật không có quan hệ với nghiên cứu của bọn họ.
Cho dù thật sự bắt sống Môn Vương, thời gian một tháng cũng tuyệt đối không thể nghiên cứu ra thứ gì.
Nghiên cứu viên của viện Khoa Học đã tự sát hết một nửa.
Mặc kệ bọn họ tính toán thế nào, kết luận vẫn là hai chữ "Tận thế". So với chờ đợi tử vong, không bằng chính mình quyết định ngày chết, ít nhất còn có người nhặt xác cho bọn họ.
Những tin tức khiến người ta tuyệt vọng này chỉ nằm trong tay một số ít người.
Đại bộ phận người cũng không biết, phía sau một cuộc sống tựa như bình tĩnh an toàn, lại ẩn chứa một cơ hội hủy diệt? Thủ lĩnh viện Khoa Học cũng nói, có thể không biết hướng tử vong, có lẽ cũng không phải không thể.
Khủng long đã từng hoành hành trên địa cầu, nhưng cũng đã bị hủy diệt? Nếu chú định nhân loại bọn họ thật sự phải chết trong tai ương này, có lẽ cũng là một vòng tuần hoàn tự nhiên.
Nền văn minh yêu cầu rất nhiều thời gian để sáng tạo, nhưng để hủy diệt chỉ cần trong nháy mắt.
Mọi người cùng chết, dường như chuyện này cũng không quá khó tiếp thu.
Lý Hổ không hề nói dối.
Đối với điểm này, Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô vẫn có thể nhận ra. Yến Thừa Cựu đã đoán được thế giới này nhất định sẽ bị hủy diệt, nhưng nghe được tin tức chân chính từ trong miệng Lý Hổ vẫn không khỏi có chút xúc động. Nếu thế giới này thật sự bị hủy diệt, cho dù là Lâm Ẩm Vô trong nhóm Dương Tuyển giả cũng phải chết đi.
Mọi chuyện đều là tốt quá hóa lốp.
Mặt trời đen cho Dương Tuyển giả năng lượng không gì sánh bằng, nhưng một khi năng lượng này tụ tập đến đỉnh cao, có lẽ không còn dễ giải quyết như vậy nữa.
Theo lý thuyết, giờ phút này hai người đã có được tin tức muốn biết, có thể thả bọn Lý Hổ rời đi.
"Vấn đề cuối cùng." Yến Thừa Cựu vươn một ngón tay, nhìn Lý Hổ nói, "Sao anh lại tin tưởng chúng tôi? So với bạn anh, thái độ của anh thật sự khiến người ta không có biện pháp lý giải."
Lý Hổ trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, "Bởi vì tôi biết các cậu là ai? Tuy giọng nói diện mạo của các cậu đều thay đổi, nhưng bóng lưng của các cậu vẫn không khác gì so với lúc trước. Sau khi nghe cách nói chuyện và thói quen của các cậu, tôi càng thêm khẳng định." Lý Hổ thoáng dừng một chút, phân biệt chỉ vào hai người Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu nói, "Lâm Ẩm Vô, Yến Thừa Cựu, tôi biết là các cậu, nên mới nói nhiều như vậy."
Yến Thừa Cựu cùng Lâm Ẩm Vô đều không khỏi sửng sốt, không ngờ bọn họ lại bị Lý Hổ nhận ra?
"Đôi anh em song sinh đêm qua hẳn cũng là các cậu, các cậu ngụy trang không tồi, tôi thiếu chút nữa cũng không nhận ra. Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy kỳ quái, nhưng ngẫm lại bản lĩnh của các cậu, thay đổi bộ dáng hẳn không phải chuyện khó gì." Lý Hổ tiếp tục nói ra phỏng đoán của bản thân.
Trúng hết rồi!
Tâm tư của Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu đều có chút phức tạp.
Ngàn tính vạn tính không ngờ tới, thân phận của bọn họ thế mà lại bị một cái chớp mắt của Lý Hổ nhìn thấu?
"Chỉ bằng thân phận của các cậu, tôi chỉ có thể xác định các cậu là kẻ địch của Môn Vương, không đủ để tôi nói nhiều như vậy." Lý Hổ hơi hơi thở dài nói, "Sau khi Trần Hâm phát bệnh, hôm sau đã phát hiện thuốc đặc hiệu dưới gối đầu. Hắn chính là một thằng ngốc không hơn không kém, lúc ấy liền nói cho chúng tôi. Hẳn là của cậu, Yến Thừa Cựu."
Yến Thừa Cựu tháo mặt nạ xuống, gật gật đầu, "Hiện tại hắn còn sống chứ?"
"Chết rồi." Trong mắt Lý Hổ tràn đầy tiếc nuối và thống khổ, giọng nói cũng mang theo một ít khàn khàn, "Sau khi nhà an toàn bị công phá, chúng tôi liền bắt đầu chuẩn bị rút lui. Hắn đưa thuốc đặc hiệu của mình cho viện Khoa Học, cho bọn họ dùng thuốc đặc hiệu làm ít nước sơn để đưa những người khác rời đi. Thời điểm sơ tán mọi người chạy trốn, lừng lẫy hi sinh vì nhiệm vụ. Trước khi chết hắn đã nhờ tôi chừng nào gặp lại cậu, nói với cậu một câu cảm ơn."