Tận Thế Tông Sư

Chương 23

Lâm Ẩm Vô xuất hiện làm cho mấy người này giật nảy mình.

Đám Cuồng Phong tuy rằng bắt Yến Thừa Cựu kêu gào Lâm Ẩm Vô đi ra nhưng sâu trong nội tâm bọn họ lại không muốn vậy, nói cách khác, hành động này là đơn thuần phát tiết, làm giảm bớt cảm giác bí bách Lâm Ẩm Vô đem đến cho bọn họ mà thôi. Không lẽ bọn họ còn không biết tính cách của Dương Tuyển giả sao?

Nói trắng ra là, cái gọi là tính cách đại biến sau khi thức tỉnh thực chất là bọn họ đem những chuyện mà trước kia ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ làm qua một lần. Ai có thể bảo đảm trong lòng mình không có nửa điểm âm u? Dương Tuyển giả chỉ thần phục trước lực lượng cường đại, hợp tác, hữu nghị căn bản không tồn tại. Chỉ cần mặt trời ban cho ngươi một đôi mắt màu vàng, cho dù là nam hay nữ thì bọn họ đều giống nhau, đều là đồng loại, đều là ma quỷ!

Yến Thừa Cựu thấy Lâm Ẩm Vô vẫn là một bộ dáng không hề cẩu thả, nhịn không được nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn, cũng là tây trang, cũng là mắt kính, sau đó lấy một cách khó có thể tưởng tượng xuất hiện trước mặt cậu.

Nhưng cảm giác áp lực mà hắn mang đến vẫn vậy, vẫn vô cùng kinh khủng.

"Ngươi đã sớm biết được chúng ta là ai." Sóng Âm bất thình lình hỏi, ngữ khí lại là mười phần khẳng định.

"A Phàm để ý tới ta thì tự nhiên ta cũng để ý hắn." Lâm Ẩm Vô rụt rè gật gật đầu "Nhưng mà các ngươi nỗ lực biểu diễn như vậy nên ta vẫn phải cho một tí mặt mũi."

Lâm Ẩm Vô vừa nói xong, Yến Thừa Cựu lại cảm thấy cổ mình bị bóp đến phát đau.

Yến Thừa Cựu nhân thời cơ này đè nén nội lực xuống, khiến cho sắc mặt cậu nhìn qua giống như là "hít thở không thông". Cuồng Phong tay không tấc sắt cũng có thể gϊếŧ chết một người bình thường, thể lực Yến Thừa Cựu cũng không khôi phục đến thời kỳ cường thịnh, tự nhiên phải giả trang cho yếu ớt một chút.

Lần này bị bắt không phải vì kỹ năng của cậu không bằng họ, mà là do cậu quá xem thường Dương Tuyển giả ở đây.

Chỉ là cậu không nghĩ tới, một đứa trẻ sáu bảy tuổi thế mà lại là một tiểu ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt, theo bản năng thu tay, bằng không sao lại rơi vào cái cảnh này? Mặc kệ Lâm Ẩm Vô đến vì cái gì thì cậu cũng xem như đã thiếu hắn một mạng.

Tuy rằng việc cậu bị bắt cũng liên quan tới Lâm Ẩm Vô.

Việc nào ra việc đó.

Yến Thừa Cựu thoáng nghĩ tới quan hệ phức tạp này liền cảm thấy đau đầu, nhưng cậu lại đang ép chính mình đi vào mấy vấn đề này. Nếu thời điềm cậu vừa đi vào thế giới này chú ý một chút, không lộ ra nhiều sơ hở như vậy thì sự việc cũng không tới mức này. Một bước sai từng bước sai, hiện tại điều cậu có thể làm là tận lực cứu vớt nó.

"Nếu ngươi gϊếŧ cậu ấy thì ta sẽ phiền não lắm đó." Lâm Ẩm Vô hơi nhướng nhướng mày, không biết thật tình hay là giả ý, nhưng vẫn lộ ra một chút quan tâm với Yến Thừa Cựu.

Đúng vậy, mới biết được có ba tầng nội công tâm pháp, đương nhiên anh luyến tiếc tôi rồi.

Yến Thừa Cựu đem những điều tự mình đa tình ném ra sau lưng, nhịn không được ở trong lòng nghĩ một câu.

Muốn đánh thì đánh nhanh đi, cậu cũng nhân cơ hội này thoát thân, vậy thì ban đêm chậm rì rì cũng sắp qua rồi.

"Chú à, chúng ta không muốn đối nghịch với chú đâu." Tiểu Quỷ chớp chớp mắt, gương mặt trắng nõn cười lên hết sức đáng yêu "Nhưng nếu chúng ta không nghe lời thì sẽ bị bác Môn Vương phạt. Không bằng chú đi về với chúng ta thì chúng ta sẽ thả anh trai này ra~"

Lâm Ẩm Vô nghe lời Tiểu Quỷ nói, thế nhưng thật sự suy tư.

Hữu dụng sao?

Hai người Sóng Âm và Cuồng Phong cũng không biết mình đã thể hiện hết thảy vui mừng lên mặt.

"Ngươi gọi cậu ấy là anh trai mà lại gọi ta là chú." Lâm Ẩm Vô chỉ chỉ Yến Thừa Cựu, lại chỉ mình "Xưng hô này không đúng lắm."

-- không, phải, là, ý, này, mà!

Yến Thừa Cựu cảm thấy mình sắp diễn hết nổi.

Gương mặt tươi cười của Tiểu Quỷ cũng cứng đờ, lời tiếp theo phải nói sao đây?

"Dong dài dong dài, Lâm Ẩm Vô, ngươi rốt cuộc có chịu hay không?" Cuồng Phong hung tợn chất vấn "Cùng lắm thì đồng quy vu tận, lão tử cũng không sợ ngươi."

Lâm Ẩm Vô cổ quái liếc Cuồng Phong một cái, hơi hơi thở dài "Ngươi cảm thấy vì sao ta phải đáp ứng chứ?"

"Cuồng Phong, động thủ!" Sóng Âm hơi quay đầu nói.

Cuồng Phong làm bộ muốn nắm chặt bàn tay đặt trên cổ Yến Thừa Cựu.

"Xin cứ tự nhiên." Lâm Ẩm Vô mỉm cười nói.

Yến Thừa Cựu:... rốt cuộc hắn tới đây làm gì thế?

"Ngươi cho rằng ta không dám?" Hiển nhiên Cuồng Phong đem rằng lời Lâm Ẩm Vô nói là mạnh miệng, hắn không tin Lâm Ẩm Vô ngàn dặm xa xôi chạy tới đây lại có thể trơ mắt nhìn Yến Thừa Cựu chết trong tay hắn!

Cuồng Phong gắt gao bóp chặt Yến Thừa Cựu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Lâm Ẩm Vô.

Lâm Ẩm Vô cư nhiên đang cười?

Cuồng Phong hơi mở to hai mắt, tựa hồ không thể hiểu nổi vì sao Lâm Ẩm Vô lại cười, trong lòng cũng trở nên rối loạn. Đối phương không có khả năng cười vô duyên vô cớ như vậy được, nhưng vẻ mặt của Lâm Ẩm Vô lại là nắm chắc thắng lợi trong tay, trong tay hắn rõ ràng có con tin...

"A --"

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của hai người Sóng Âm Tiểu Quỷ, chỉ trong nháy mắt, Cuồng Phong lập tức bị phân tâm, chờ đến lúc hắn nhận ra trong tay trống trơn thì đột nhiên giống như không thể nhìn thấy thân thể của Yến Thừa Cựu.

Không, cho dù hắn có chạy thì cũng vô dụng, đối với Lâm Ẩm Vô thì mấy cọng dây thừng này cũng không có ý nghĩa gì!

Thời điểm Cuồng Phong đang suy nghĩ lại phảng phất phát hiện thân thể của Yến Thừa Cựu giống như một con rắn, cũng không biết cậu đã làm gì mà dây thừng trên người đang từ từ rơi xuống.

Ánh mắt Lâm Ẩm Vô nhìn Yến Thừa Cựu tràn đầy kinh ngạc "Lại là một loại võ công khác của cậu sao?"

Yến Thừa Cựu xoa xoa cổ mình, nhặt dây thừng dưới mặt đất lên, đồ tốt.

Thân là huyết mạch duy nhất của Cổ Võ tông sư, danh tiếng của ông ngoại Yến Chi Dĩ tỉ lệ thuận với nguy hiểm của Yến Thừa Cựu.

Từ nhỏ cậu đã được học các phương pháp cởi bỏ dây thừng, đáng tiếc thủ pháp của đám Cuồng Phong cũng không mấy chuyên nghiệp, trừ bỏ trói lại cũng không có tác dụng nào khác. Giống như chưa từng nghĩ đến mấy tác dụng khác ngoài trói của dây thừng, hơn nữa Yến Thừa Cựu chạy nạn chuẩn bị súc cốt công, tự nhiên không nói chơi.

"Cái này anh học không được." Yến Thừa Cựu đơn giản trả lời một câu với Lâm Ẩm Vô. Súc cốt công yêu cầu tố chất thân thể cực kỳ cao, thân thể cậu đã trải qua ưu hóa gen và cải tạo, đổi vị trí của cốt cách trong cơ thể mà không thương tổn tới bản thân, có thể nói là chín rục với tâm. Dựa theo thọ mệnh tiêu chuẩn ở thời đại này thì cốt cách của Lâm Ẩm Vô đã sớm thành hình, sao có thể học công phu này được?

Trong mắt Lâm Ẩm Vô hiện lên một tia tiếc nuối.

Yến Thừa Cựu vừa duỗi người vừa nhìn bên kia chiến đấu, không có nửa điểm ý tứ muốn đi lên hỗ trợ.

Quả nhiên, hai bóng người tại thời điểm lần đầu gặp Lâm Ẩm Vô không phải do cậu hoa mắt nhìn ra, mà là thật sự có thật!

Ở bên phía Sóng Âm và Tiểu Quỷ đang bị hai con rối được trang bị vũ trang hạng nặng đuổi gϊếŧ.

Hai con rối này cao bằng người trưởng thành, một đen một đỏ, một nam một nữ, đầu là một mảnh đen nhánh, bên trong rỗng tuếch.

Hai con rối này tự mình cử động!

Nhưng mà, cậu từ đầu tới đuôi cũng không biết hai con rối này xuất hiện lúc nào, xem bộ dạng của mấy Dương Tuyển giả bên kia, hẳn là cũng không rõ lai lịch của chúng nó. Nếu trên người hai con rối này không có bất cứ thứ gì thì sao nó có thể cử động? Hay là tinh thần lực của Lâm Ẩm Vô đã cường đại tới mức có thể thúc đẩy vật không có sinh mệnh tự do hành động?

"Đáng giận!"

Cuồng Phong cắn răng mắng một câu, so với Lâm Ẩm Vô không biết sâu cạn ra sao và Yến Thừa Cựu đã chặt đứt nửa bàn tay của hắn bên này thì hắn tình nguyện đi đánh nhau với hai con rối kia!

"Đáng ghét, ta không muốn chơi với các ngươi." Ban đầu Tiểu Quỷ còn có thể dựa vào tốc độ để né tránh dodn tấn công của con rối, còn có thể phản khích, nhưng mà cho dù nó đánh thế nào thì con rối này vẫn chưa từng tạm dừng, căn bản là đánh không chết. Nó không muốn bồi bọn họ đi tìm chết đâu, nó còn giấu một đống kẹo chưa kịp ăn!

"Quỷ nhỏ, mày muốn chạy à?" Cuồng Phong gia nhập cuộc chiến ngược lại làm cho Tiểu Quỷ thở dốc, nếu ba người cùng nhau chiến đấu hăng hái thì không nói, nhưng Tiểu Quỷ lại đòi rời đi, mặc kệ bọn họ, sao Cuồng Phong vui nổi?

Muốn chết cùng chết, sao có thể để cho nó chạy được?

Tâm niệm Cuồng Phong vừa động, lưỡi dao gió vốn nên hướng đến hai con rối nháy mắt bay về phía Tiểu Quỷ.

Nó phẫn hận làm mặt quỷ với Cuồng Phong, chấp nhận ăn một đòn, ngay sau đó biến mất tại chỗ, di chuyển hơn 100 mét. Thời gian trong nháy mắt kia, Tiểu Quỷ liền biến mất vô tung vô ảnh, trên mặt đất chỉ còn lưu lại vết máu hỗn độn.

"Năng lực này thật ra rất thực dụng." Lâm Ẩm Vô nghiêm túc nói.

Yến Thừa Cựu yên lặng điều tức một bên, không trả lời.

Cuồng Phong vừa rồi từ bỏ tấn công con rối quay sang chặn Tiểu Quỷ chính là từ bỏ mạng sống của mình, giờ phút này thân thể hắn đã ăn một kiếm của con rối. Sóng Âm bên kia cũng không khá hơn được bao nhiêu, căn bản y không giỏi cận chiến, mấy đòn sóng xung kích phát ra cũng không có nửa điểm tác dụng với con rối, trên người chồng chất vết thương.

Sóng Âm nằm mơ cũng không thể tin được, hóa ra đây là bản lĩnh của Lâm Ẩm Vô?

Nghe đồn năng lực của Lâm Ẩm Vô giống với Cuồng Phong, là gió mới đúng, nhưng hiện tại những gì hắn biểu hiện thì không có khả năng là gió!

Họ bị lừa rồi.

Vậy Môn Vương phái bọn họ đến có biết chuyện này hay không?

Trong nháy mắt Sóng Âm suy nghĩ rất nhiều chuyện, nói không chừng họ chỉ là quân cờ dò đường mà Môn Vương phái tới, tới để chết, căn bản Môn Vương chưa từng nghĩ tới chuyện họ có thể sống sót trở về.

Trong thời gian suy nghĩ ngắn ngủi, trên người Sóng Âm lại nhiều thêm mấy vết thương.

Ở đây chết, trở về cũng chết.

Chưa từng có ai chân chính phát hiện ra năng lực của Lâm Ẩm Vô, y cũng chưa từng bị ai uy hϊếp hoặc lợi dụng, y chân chính đứng đối diện với Lâm Ẩm Vô, đổi chỗ mà làm, chỉ sợ miệng lưỡi mình có nói tới mọc hoa thì cũng không có khả năng đối phương chịu thả người, xin tha cũng vô dụng, mình và Cuồng Phong nhất định phải chết ở đây.

Nếu kiểu gì cũng chết thì tại sao lại không kiếm nhiều thêm một cái đệm lưng?

Sóng Âm dời tầm mắt khỏi người Lâm Ẩm Vô, không khỏi chú ý tới Yến Thừa Cựu vẻ mặt đạm mạc bên cạnh.

Lâm Ẩm Vô cổ quái bọn họ đã từng nghe qua, nhưng Yến Thừa Cựu này lại từ trên trời rớt xuống.

Cảm giác của Sóng Âm đối với Yến Thừa Cựu không mấy tốt đẹp.

Thời điểm Yến Thừa Cựu nhìn bọn họ không có sự sợ hãi của người bình thường, mà là thập phần khinh bỉ.

Giống như hết thảy đều không có quan hệ với cậu, ngẫu nhiên đem cậu ra ăn cơm thì cậu cũng không nhiều lời.

Đúng vậy, nếu người này thật sự bình thường không hơn không kém thì sao có thể chung sống hòa bình với Lâm Ẩm Vô?

Bất quá cho dù phải trả cái giá lớn tới mức nào cũng không có khả năng không gϊếŧ họ được!

Sóng Âm nhào về phía Yến Thừa Cựu.

Yến Thừa Cựu khẽ nhíu mày, lưu loát tránh đi, tuy rằng thân thể cậu chưa hoàn toàn khôi phục nhưng hiện tại Sóng Âm đã bị trọng thương, căn bản tốc độ không đủ nhanh, cho dù cậu không nhìn cũng có thể tránh.

Quả nhiên là tránh!

Trong mắt Sóng Âm hiện lên một tia sáng tỏ, thân thể không tiếp tục công kích Yến Thừa Cựu mà nhặt túi ngủ trên mặt đất lên, xé thành hai nửa.

"Mặt trời ra tới thì ngươi cũng sống không được." Nét mặt Sóng Âm biểu lộ một nụ cười đắc ý, ánh mắt khiến người ta hoang mang "Nơi này bốn phía hoang tàn vắng vẻ, cho dù tốc độ của ngươi có nhanh cách mấy thì cũng phải mất hai ngày mới có thể trở về căn cứ, ta chết rồi thì ngươi cũng không được phép sống!"

Ngay sau đó, con rối cầm trường kiếm đâm thẳng vào tim Sóng Âm, y ngã xuống đất chết.

Yến Thừa Cựu ngốc lăng trong chốc lát, cúi đầu nhìn túi ngủ rách nát trong tay Sóng Âm, lòng thế nhưng lại bình tĩnh lạ kỳ.

"Chậm quá." Lâm Ẩm Vô nhìn thoáng qua Cuồng Phong còn đang đau khổ giãy dụa, trong tay xuất hiện một lá poker, "hưu" một tiếng bay về phía Cuồng Phong.

Cuồng Phong muốn trốn tránh, con rối phía sau liền rút kiếm ra đâm, không đợi hắn kịp phản ứng thì trường kiếm đã rời khỏi ngực.

"Ta..."

Cuồng Phong cúi đầu nhìn thoáng qua trường kiếm, trên mặt thế nhưng lộ ra một chút mỉm cười, hoàn toàn ngã xuống.

"Lại lãng phí hai lá."

Trong tay Lâm Ẩm Vô nhảy ra hai lá poker, một lá là J, một lá là Q Hắc Đào.

Yến Thừa Cựu nhìn chằm chằm hai lá bài, rốt cuộc phát hiện lý do mình nhìn hai con rối kia thấy quen mắt.

Bài trên tay Lâm Ẩm Vô chỉ có ký hiệu, không có nhân vật tương ứng.

Bởi vì đã có binh lính và hoàng hậu ở đây.

Là hai con rối kia!

Yến Thừa Cựu ngẩng đầu nhìn hai con rối kia, thân thể chúng từng chút biến mất, hai lá poker trong tay Lâm Ẩm Vô cũng bị thiêu đốt, cuối cùng hóa thành tro tàn, trừ bỏ thi thể của Sóng Âm và Cuồng Phong ở giữa sân, rỗng tuếch.

"Một bộ bài chỉ sử dụng được có mấy lá." Lâm Ẩm Vô nhịn không được thở dài, trước tận thế bài poker nằm nhan nhản trong các cửa hàng, nhưng mà sau tận thế, muốn kiếm một bộ bài khó vô cùng. Càng làm cho hắn đau lòng hơn là trước kia, vì muốn khai phá hết năng lực của mình mà Lâm Ẩm Vô đã không ngừng lãng phí hơn một trăm lá poker.

Yến Thừa Cựu đứng bên cạnh, căn bản không có ý nghĩ muốn nói chuyện với Lâm Ẩm Vô.

Loại năng lực không thể tưởng tượng này mà cũng có thể tồn tại, rốt cuộc Dương Tuyển giả là thứ gì?

"Túi ngủ rách rồi, còn hai giờ nữa thì hừng đông, sáu bảy tiếng nữa thì mặt trời đen mọc, thời gian này không đủ để cậu tìm một cái căn cứ." Lâm Ẩm Vô phục hồi tinh thần nhìn Yến Thừa Cựu, nghiêm túc nói "Nói cách khác, sáu tiếng sau cậu phải đi thử may mắn với một phần mười vạn cơ hội kia."

"Không vội." Yến Thừa Cựu lắc đầu.

"Liên quan tới mạng sống cũng không vội sao?" Lâm Ẩm Vô nhìn về phía Yến Thừa Cựu, ý đồ muốn nhìn ra thứ gì đó trên mặt cậu.

"Anh còn chưa gấp thì tôi gấp làm gì?" Yến Thừa Cựu cũng không né tránh, đối diện với ánh mắt của Lâm Ẩm Vô "Lúc trước anh nói, tôi với anh hợp tác, anh sẽ đảm bảo cho tôi sống sót trong tận thế."

"Nên hiện tại cậu muốn giao dịch với tôi sao?" Lâm Ẩm Vô lộ ra mấy điểm thưởng thức Yến Thừa Cựu, không phải ai cũng có thể bình tĩnh đàm phán với hắn trước bờ tử vong như vậy.

"Ngã một lần không hơn một chút." Yến Thừa Cựu hơi rũ mắt, thanh âm thấp như không thể nghe thấy "Anh đưa tôi trở về căn cứ, tôi cho anh mặt sau của ba tầng nội công tâm pháp."

"Giao dịch thành lập." Lâm Ẩm Vô rất vừa lòng với việc này, hắn không làm loại việc như mổ gà lấy trứng, trên người Yến Thừa Cựu có rất nhiều bí mật, trói cậu thật chặt ngược lại không tốt.

"Anh tính toán thế nào..." Yến Thừa Cựu đang muốn hỏi Lâm Ẩm Vô có biện pháp gì không, trước mắt bỗng bay đến một cái áo vest, trực tiếp che đầu Yến Thừa Cựu kín mít.

Yến Thừa Cựu lấy áo vest trên đầu xuống theo bản năng, một mảng chất lỏng đỏ như máu lại bay về phía cậu, hơn phân nửa đều bắn tung tóe lên áo vest, cũng dừng không ít trên người Yến Thừa Cựu, thậm chí bởi vì trốn tránh không kịp mà trên mặt cũng bị bắn một ít.

Chất lỏng rơi từ trên trán xuống, mang theo một chút tanh hôi và rỉ sắt.

Đây là.... máu?

"Chỉ có máu thịt của Dương Tuyển giả mới có thể ngăn cách ánh mặt trời." Lâm Ẩm Vô cắt tay Cuồng Phong ra, máu tươi thấm ướt cái túi ngủ rách nát đến đỏ thẫm, trong không khí nồng đậm mùi máu "Bọn họ còn không phải phòng ngự tốt nhất sao?"