Đẳng Cấp Diễn Viên

Quyển 3 - Chương 20: Mạt thế

Ánh đèn, trần thủy tinh...

Có cái gì đó không đúng...

Cạch!

Tô Vân Du định đưa tay lên xoa trán thì cô chợt phát hiện cổ tay của cô bị một chiếc còng giữ lại. Ngay lập tức cô nhìn xung quanh, ống nghiệm, giấy tờ, hóa chất,... nếu bây giờ cô còn không biết mình ở trong phòng thí nghiệm thì đúng là một kẻ ngu.

Tô Vân Du không có ý định giãy dụa hay la hét bởi cô biết làm vậy chỉ tổ phí sức, cô nhìn xung quanh nhưng do tay và thân mình bị cố định nên tầm nhìn của cô không lớn.

Biết là không thu thập được gì nên cô nhớ lại ký ức cuối cùng của cô.

Tô Vân Du chỉ nhớ là lúc đó Nguyễn Quân ra lệnh cho mọi người nghỉ ngơi, ăn uống và Nguyễn Tâm Đan trị thương cho từng người.

Không!

Đó không phải là ký ức cuối cùng. Là gì nhỉ?

Xác sống,... Tiếng la hét...cái chết...

Những hình ảnh vụn vặt tràn vào trong ký ức của Tô Vân Du, nó vừa mơ hồ vừa kỳ ảo vừa nhiễu sóng... rất kỳ lạ... Tựa như cô không thể khống chế ký ức của mình.

Vòng 2...lúc đó cô cũng có cảm giác tương tự.

Thật đáng sợ... và cũng thật hoang mang. Trò chơi này dường như không còn đi theo logic thông thường của nó, Tô Vân Du lờ mờ bắt được điều gì đó...

Cạch!

Tiếng mở cửa chấm dứt mạch suy nghĩ của Tô Vân Du. Người đó tiến lại gần phía Tô Vân Du đang nằm, Tô Vân Du không thể thấy được người đó là ai.

"Là anh à"

Tô Vân Du nhẹ nhàng hỏi, không, là khẳng định, giọng cô bình tĩnh và không hề có sự run sợ hay một chút cảm xúc nào khác pha tạp vào trong đó.

"Sao em biết" Tiến sĩ mỉm cười tiến lên đứng cạnh Tô Vân Du.

"Kiểu biếи ŧɦái này ngoài anh ra thì còn ai" Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ trong đầu Tô Vân Du, cô nhìn  thẳng vào khuôn mặt điển trai của tiến sĩ, trên mặt duy trì nụ cười.

"Chỉ có thể là anh"

"Em không bất ngờ sao?"

"Bị trói như vật thí nghiệm... Những cái chết... hay... là anh?" Lúc này Tô Vân Du thu hồi lại nụ cười, lạnh nhạt nói với tiến sĩ.

"Em rất đặc biệt"

"Tôi biết"

"Ha ha..." Tiến sĩ bỗng dưng cười thành tiếng "Ngay từ đầu tôi đã bảo rồi, em là con mồi của tôi"

"Mọi người đâu?" Tô Vân Du không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, có ai muốn bàn luận việc mình là "con mồi" của người khác đâu. Điều Tô Vân Du quan tâm lúc này là những mảnh vỡ ký ức ấy.

"Chết...à... có lẽ vậy"

"Thế là sao?"

"Tôi chỉ thả mấy thứ tôi thí nghiệm cho bọn họ thôi"

Tiến sĩ trả lời với giọng đầy nhàm chán, anh ta hoàn toàn không thích đề cập đến vấn đề này.

Khóe miệng của Tô Vân Du giật giật, 'thứ' mà anh ta thí nghiệm có cái nào bình thường.

"Tại sao anh lại bắt tôi?"

"Aiz..." Tiến sĩ vò vò mái tóc "Thật nhiều câu hỏi... nhưng vì là em tôi sẽ trả lời"

"Vì tôi thích em"

Thịch! Trái tim Tô Vân Du nảy lên một nhịp, Dù khác nhau nhưng rất giống, cảm giác rất giống, câu nói đó lại vang vọng trong đầu Tô Vân Du nhưng là của người khác.

Tô Vân Du bất ngờ, cô không nghĩ tiến sĩ lại nói như vậy, cô cứ nghĩ là anh ta sẽ nói những câu đại loại như 'vật thí nghiệm' 'con mồi' hay bất cứ từ ngữ biếи ŧɦái nào khác.

"Thích? nên anh mới trói tôi lại. Hóa ra anh là như vậy" Tô Vân Du mỉm cười, tựa như những chuyện vừa rồi không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cô.

Tiến sĩ từ từ cúi mặt xuống.

Từ từ...Logic gì thế này???

Một tay luồn qua sau đầu của Tô Vân Du, một tay giữ cố định đầu cô, đôi môi của anh chạm vào đôi môi của cô.

Ban đầu nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước, rồi anh nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ đôi môi của Tô Vân Du. Có chút ngờ ngệch, có chút hiếu thắng,...

Hai tay Tô Vân Du nắm chặt, gồng mình... Tô Vân Du không hề phản kháng, giống như một pho tượng.

Một tay của tiến sĩ đưa lên che đôi mắt đang mở lớn của Tô Vân Du, tiếp tục hôn xuống.

Không biết qua bao lâu, tiến sĩ nhẹ nhàng buông Tô Vân Du xuống chăm chú nhìn cô.

Tô Vân Du cười khẩy, mặt không có nhiều cảm xúc dư thừa nhưng chỉ bản thân Tô Vân Du mới biết, rõ ràng cô không bài xích nụ hôn, điều đó làm cô không thoải mái chút nào. Có cái gì đó lên lỏi vào suy nghĩ của cô, giống như khơi dậy thứ tình cảm đã từ rất lâu, giống như có gì đó hổ thẹn, và giống như yếu mềm.

Những người lý trí không phải bản thân họ quá mạnh mẽ mà do họ kìm nén cảm xúc rất tốt và đánh lừa bản thân rất giỏi.

Tiến sĩ chăm chú nhìn cô không nói lời nào, dường như nụ hôn vừa rồi không chỉ khuấy động tâm trí Tô Vân Du mà còn khuấy động tâm trí của anh nữa. Trong khái niệm của tiến sĩ ngoài 'vật bị thí nghiệm' 'con mồi' 'khoa học' còn có thêm ba chữ "Tô Vân Du".

Phập!

Đối diện anh là một Tô Vân Du đang mỉm cười nhưng ánh mắt cũng thật sắt đá, trong tay cô còn cầm một kim tiêm còn một ít chất lỏng.

"Em cũng đủ lạnh lùng, nhưng tôi thi...." Tiến sĩ chưa nói hết câu thì ngã xuống.

Tô Vân Du tỏa nước bao bọc cổ tay, ngay từ lúc nãy cô đã thử và biết được 'nước' của cô có thể ăn mòn kim loại. Cũng phải thôi thay vì song dị năng thủy - băng thì cô lại có dị năng thủy có thuộc tính axít. Có thể hướng luyện tập của cô khác với nguyên chủ nên dị năng thủy của nguyên chủ cũng thay đổi khác với trước đây.

Cạch!

Khóa kim loại bị mài mòn rồi gãy ra, Tô Vân Du ngồi dậy xoa xoa cô tay nhìn tiến sĩ. Tô Vân Du không nghĩ thuốc mê cô lấy từ vòng không gian có thể giải quyết tiến sĩ dễ dàng như vậy. Và chắc chắn cô cũng không thể nào biết được, chuyện dễ dàng như vậy là nhờ người nào đó tạo điều kiện cho cô, vĩnh viễn không bao giờ biết.

Tô Vân Du chăm chú ngồi xổm bên cạnh nhìn tiến sĩ bối rối.

"Gϊếŧ hay không gϊếŧ? Dù gì cũng chỉ là NPC" Chỉ là trò chơi, nếu tiến sĩ tỉnh lại thì chắc chắn anh ta sẽ là mối nguy hại lớn cho cô.

Trò chơi này không khó chỉ là đừng đầu tư tình cảm cho vật 'chết' quá nhiều, giữ một cái đầu lạnh thì không gì không thể vượt qua.

Nếu là bình thường thì chắc chắn Tô Vân Du sẽ lựa chọn phương án có lợi nhất cho cô nhưng... bây giờ, cô lại do dự.

"Có lẽ vì quá giống người thật nên mình mới do dự như vậy" Tô Vân Du thở dài trong lòng.

"Thật khó chịu"

Tô Vân Du đưa tay lên chạm vào vành tai, mặt đăm chiêu.

"Haiz..." Tô Vân Du bỏ mẩu bánh mì vào miệng "Có thực mới vực được đạo" suy nghĩ về tiến sĩ khiến cô tốn quá nhiều calo. Phân vân, do dự, không dứt khoát không phải là phong cách làm việc của.

Trong căn phòng thí nghiệm tĩnh mịch, rờn rợn, có một người đang nằm trên sàn, một người khác lại khoanh chân ngồi trên bàn thí nghiệm nhai nhóp nhép, thật là phá khung cảnh.

****

Trong khi đó, tại thế giới thực, trong một căn phòng làm việc của đội ngũ tinh anh của công ty S.

Reng! Reng!

Âm thanh điện thoại vang lên.

"Alo"

"..."

"Thưa giám đốc, hiện tại vẫn chưa có thể kết nối hoàn toàn và nắm rõ những gì diễn ra trong game"

Người nghe điện thoại nói càng lúc càng nhỏ.

"..."

"Chúng em đang cố gắng, nhưng..." Cậu ta chợt run rẫy "mạch truyện có sự xao động, có thể có biến số bất ổn...nhưng không thể nắm chắc. Mặt khác, dữ liệu tham gia của cô Tô Vân Du đang biến động, nhóm đang cố gắng tìm hiểu nguyên nhân"

"Bao lâu?"

"Hả?" Cậu nhân viên biết mình lỡ lời vội bổ sung thêm "Có lẽ phải hết vòng thứ 3, có thể kích hoạt lại mới...mới tiếp cận lại được ạ"

"Cậu chắc chứ"

Đầu dây bên kia, giọng người đàn ông trầm trầm và nghiêm nghị vang lên.

"Chắc...chúng em sẽ cố" Mồ hôi toát ra đầy trên mặt cậu nhân viên.

"Tôi chờ"

Chỉ có hai chữ nhưng tim cậu nhân việc như bị phóng ra ngoài, nói chuyện với giám đốc rất đáng sợ. Danh bất hư truyền.

****

Hiện tại có khá nhiều mem vote võng du, có nên viết võng du ở tg4 k nhỉ???

Chương này thế nào, có nước lèo để húp nhé!!!!