A...a...
Sau hai trận tiến công liên hoàn giữa zombie hệ 1 và hệ 2, đoàn người của Tô Vân Du tiêu hao sức lực và thậm chí là hi sinh rất nhiều. Hiện tại từ nhóm người gồm có 43 người giờ chỉ còn 17 người. Nguyễn Tâm Đan đang chữa trị cho những người bị thương còn sống sót.
Đông Lan nhìn Nguyễn Tâm Đan đang chữa trị cánh tay của mình. Cô ta không thích Nguyễn Tâm Đan bởi vì ánh mắt của anh trai rất lộ liễu, chưa bao giờ anh có ánh mắt như vậy với cô gái nào khác trước đây. Điều này làm cô ta rất khó chịu.
Nguyễn Tâm Đan cảm nhận được địch ý từ Đông Lan, thời gian mạt thế khiếp trước đã trui rèn cho cô ta khả năng quan sát. Nếu không phải vì anh trai Đông Dương thì cô ta không thèm để Đông Lan vào mắt. Nhưng điều Nguyễn Tâm Đan quan tâm lúc này là làm thế nào để lấy tinh hạch ra mà không cho mọi người biết. Hiện nay, cô ta chắc chắn rằng chưa ai biết tinh hạch trong xác sống có thể giúp hệ năng giả tăng cấp. Xác sống hệ 1 xác suất có tinh hạch chỉ tầm 20% - 25% mà tinh hạch năng lượng lại không cao. Xác sống hệ 2 không những tần suất xuất hiện tinh hạch cao hơn tầm 80% - 90% mà năng lượng còn cao hơn nhiều lần. Đối với xác sống hệ 3 trở lên xác suất có tinh hạch là gần như 100%.
Cô ta chưa muốn lộ ra việc có tinh hạch sớm như vậy bởi đây là con át chủ bài cô ta nắm giữ.
Trong khi Nguyễn Tâm Đan quan tâm đến tinh hạch trong xác sống thì Tô Vân Du chú ý đến xác hai con zombie đó nhiều hơn. Tuy vậy, trong tâm trí cô bấn loạn, cô có cảm giác đợt tấn công này không đơn giản, tựa như... có ai đó điều khiển. Chỉ là linh cảm của cô, nhưng ý nghĩ này khiến Tô Vân Du rét lạnh.
"Sao cô lại máu lạnh như vậy. Huhu... cậu ấy ... cậu ấy... là..."
Bốp!
"Cô tỉnh lại cho tôi"
Nguyễn Tâm Đan tát một cái vang dội vào mặt một nữ sinh. Cô ta chỉ về những xác sống đã bị tiêu diệt.
"Đây là mạt thế. Sơ sẩy là chết, người chết cũng đã chết rồi, nếu cô còn ngồi khóc và yếu đuối như vậy thì người tiếp theo sẽ là cô. Nếu không mạnh lên cô sẽ bị môi trường đào thải. Không ai ở bên cạnh bảo vệ cô mãi mãi đâu."
"Hức..."
Dưới sức ép của Nguyễn Tâm Đan nữu sinh kia òa khóc. Không gian tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng nấc nhè nhẹ xen lẫn những tiếng thở dài.
Sau trận chiến vừa rồi, nhiều người bạn, nhiều người quen đã không còn... đau thương từ cái chết, mệt mỏi sau trận đấu đang mài mòn ý chí của đại đa số những người còn lại.
"Mùi máu sẽ thu hút xác sống"
Tô Vân Du nhìn về hướng những con zombie tấn công đến, không to cũng không nhỏ nói.
"Đúng vậy. Không có thời gian nữa, mùi máu sẽ hấp dẫn xác sống, chúng ta phải lên đường"
Hai người Đặng Đông và Đông Dương cùng lên tiếng tán đồng. Mạt thế mới bắt đầu, ngay cả một chàng trai như anh ta còn khó tiếp nhận huống hồ mấy cô gái. Đặng Đông nhìn về Tô Vân Du và Nguyễn Tâm Đan, nhưng anh ta lại gặp hai người rất đặc biệt, khả năng thích ứng khiến cánh mày râu phải cúi đầu xấu hổ.
"Lên đường. Những ai thấy không hợp thì có thể ở lại. Không tiễn"
Nguyễn Tâm Đan lạnh nhạt nói. Thái độ rất cương quyết, không hổ cho nữ chủ của vị diện "nữ vương mạt thế".
***
"Đến cuối tỉnh X tôi sẽ đi hướng này"
Tô Vân Du chỉ vào bản đồ. Mọi người đang họp bàn đi theo lộ trình nào đến căn cứ A thì Tô Vân Du nói trước về kế hoạch của cô.
Tất cả mọi người cùng ngạc nhiên bao gồm cả Nguyễn Tâm Đan. Mọi chuyện đang dần đi lệch với kiếp trước, cô ta khá lo lắng nhưng ngoài mặt không biểu hiện nhiều. Một bàn tay cầm lấy tay cô ta trấn an, Nguyễn Tâm Đan ngước mắt nhìn lên, là Đông Dương, cô ta mỉm cười nhìn lại.
"Tại sao phải tách ra như vậy rất nguy hiểm"
Đặng Đông lo lắng nhìn Tô Vân Du. So với Nguyễn Tâm Đan anh ta có thiện cảm nhiều hơn với Tô Vân Du, Tô Vân Du tách đoàn trong lòng anh ta có cảm giác không nỡ.
"Tôi cần đến thành phố G, ở đó có gia đình tôi"
Tô Vân Du mỉm cười nhẹ nhàng nói.
"Thật ngu ngốc. Đi một mình? cô nghĩ cô là thần à"
Phạm Nhật Minh tức giận thốt lên. Nếu là một kẻ trói gà không chặt tách đoàn cậu ta mừng còn không kịp, nhưng đó là Tô Vân Du, cô ta giữ sức chiến đầu lớn, nếu Tô Vân Du tách đoàn,... Phạm Nhật Minh cau mày thầm nghĩ, hậu quả là rất lớn.
"Đúng. Nhưng nếu không đến thành phố G tôi thấy tôi còn ngu ngốc hơn"
Không ai ở đây hiểu ý nghĩ thực sự của Tô Vân Du muốn nói là gì, bọn họ chỉ có thể suy đoán là gia đình rất quan trọng đối với cô.
"Nếu cô có quyết định như vậy tôi sẽ không ngăn cản.
Bây giờ chúng ta tiếp tục bàn về hướng đi đến căn cứ A"
Nguyễn Tâm Đan đống tay lên bản đồ được đặt đầu mui xe. Trong lòng cô ta vừa ngạc nhiên vừa lo lắng lại vừa thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi nghĩ từ đoạn này nên đi vòng theo hướng ven núi như thế tránh tiếp giáp với nhiều xác sống hơn"
Đông Dương đưa ra ý kiến đồng thời anh ta vẽ con đường trên bản đồ cho mọi người thấy.
"Ý kiến rất hay" Nguyễn Tâm Đan mỉm cười nhìn Đông Dương.
"Đến đoạn này... "
Tô Vân Du quay về xe sắp xếp một số vật dụng.
"Chị Vân Du"
Lê Hoài An chạy phía sau cô khẽ gọi.
"Sao thế"
"Em có thể đi cùng với chị không?"
Tô Vân Du nhíu mày, khó hiểu nhìn Lê Hoài An.
"Chỉ là... em muốn đi với chị. Chị đã cứu em với lại giờ em chẳng còn ai thân cận..."
"Đi với chị rất nguy hiểm. Em lại chưa có dị năng, đi theo đoàn sẽ tốt với em hơn"
Tô Vây Du quay lại mỉm cười. "Nhanh thôi, nếu có thể mấy hôm nữa em sẽ gặp lại chị mà"
"Nhưng... " Lê Hoài An ngập ngừng "cho em theo, em sẽ không làm ảnh hưởng tới chị... chị cũng chẳng cần chú ý đến em đâu"
Tuy lời nói có hơi ngập ngừng nhưng giọng điệu Lê Hoài An rất chắc chắn.
"Thôi được... báo với mọi người một tiếng"
"Vâng ạ" Lê Hoài An tươi cười rồi quay người tiến về phía nhóm Nguyễn Tâm Đan.
***
"Trong xe có một can xăng, một ít lương thực chia đều cho mọi người" Nguyễn Tâm Đan nói rõ với Tô Vân Du.
Tô Vân Du gật đầu đã hiểu chào mọi người rồi tiến về xe.
"Bảo trọng"
Đặng Đông lo lắng nhìn theo bước đi của Tô Vân Du. Hồ Đức huých khuỷu tay vào tay anh, cười gian gian.
"Ừm. Mọi người bảo trọng. Hẹn gặp lại"
Nói rồi, Tô Vân Du lái xe đi thẳng, đoàn xe tai đây tách về hai hướng khác nhau.
Đối với với vị diện này, Tô Vân Du chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ của cô là được, đối với cô việc nữ chủ sống như thế nào là việc của nữ chủ. Trừ khi xung đột với nhiệm vụ của cô nếu không cô không rảnh xen vào cốt truyện và ánh hào quang nữ chủ.
***
Vẫn là căn phòng quen thuộc, một nhân viên mặc đồng phục đang báo cáo cho Phan Thanh An.
"Lần này, thưa giám đốc có rắc rối lớn."
Nói xong, cậu ta lo lắng lén lút nhìn vị giám đốc trẻ này.
Phan Thanh An không thể hiện nhiều thái độ, gật đầu bảo cậu nhân viên tường trình lại.
"Thiết bị trong phòng bệnh mất kết nối với máy chủ, hiện tại cả tổ không thể nắm bắt được tình hình của thế giới này."
Phan Thanh An cau mày, trông anh còn đáng sợ hơn lúc nổi giận. Cậu nhân viên bất giác toát mồ hôi ròng ròng mặc dù trong phòng đang để 19°C.
"Diễn ra bao lâu, và mất bao lâu để khắc phục?"
"Dạ. Mất ngay khi Tô Vân Du đăng nhập, cả nhóm sẽ cố gắng khắc phục sớm nhất có thể"
"Tôi cần thời gian cụ thể"
"Dạ. Sợ là... hết vòng này mới có thể khởi động lại"
Cậu nhân viên nắm chặn bàn tay đang đổ mồ hôi thầm cầu nguyện.
"Lui xuống, chuyển số liệu lên đây"
Cậu nhân viên thở phào nhẹ nhõm rồi xin phép lui ra. Thật đáng sợ! Anh em nhà lão đại thật kinh khủng. Cậu ta quá xui xẻo mới bị đồng đội ép lên báo cáo cho giám đốc.
Chỉ còn lại một mình trong phòng, Phan Thanh An trầm ngâm lo lắng, nếu mất kết nối thì không biết "hắn" có gây ra bất lợi gì không.
"Nếu là anh, anh sẽ làm gì..."