"Chị là ai! Ha ha." Hồ Thị Hạnh cười lớn "em cũng muốn biết câu đó đây. Bây giờ là chị mà cũng không phải chị."
Tô Vân Du sững sỡ vài giây rồi nhanh chóng cô tươi cười trở lại. Vắt chéo hai tay lên thành ghế nhìn Hồ Thị Hạnh.
"Tôi không phải Hồ Thị Chỉ nhưng tôi không nhớ tôi là ai. Chỉ có cảm giác tôi không thuộc về thời đại này"
Dựa theo phản ứng của Hồ Thị Hạnh, Tô Vân Du có thể thân phận thật sự của thân thể này không phải là người ở thời gian này mà là người từ tương lai. Có thể xuyên không về cũng có thể mất trí nhớ hoặc một hình thức đặc biệt nào đó.
"Vậy cô nghĩ tôi là ai? Hay tôi chính là... chị của cô"
Tô Vân Du nhấn mạnh vào chữ chị, bởi vì Hồ Thị Hạnh vẫn giữ cách xưng hô như cũ thì có khả năng thân thể này có liên quan gì đó đến chị cô ta.
"Chị...chị..." Hồ Thị Hạnh ôm đầu lẩm bẩm. Từng dòng ký ức lướt qua đầu cô ta.
Những nụ cười trìu mến và quan tâm của một người con gái, bóng lưng bỏ đi của cô gái đó, vũng máu... một cô gái nằm trên giường bệnh...
"Nếu chị nhớ ra chị có ghét em không? Nhưng nếu không nhớ thì chị không phải là chị."
Hồ Thị Hạnh nói bâng quơ mấy câu. Tô Vân Du mỉm cười, phần thắng chắc chắn nằm trong tầm tay của cô.
"Trong đầu cô đã có câu trả lời rồi. Hiện giờ tôi không biết cô liên hệ như thế nào giữa tôi và người cô nghĩ nhưng rõ ràng cô có thể nhận thấy tôi là tôi, không phải là người kia.
Tôi và cô đang giao dịch chứ không phải tôi là một người mong muốn cô chia sẻ. Nếu không được thì trò chơi kết thúc"
Những người trong ngoài bất nhất, luôn mâu thuẫn suy nghĩ và giằng co quyết định như thế này đúng là mẫu người khó giao tiếp nhất. Chẳng biết nói thế nào cho phải.
"Giáo sư...ừm, hai người có thể cởi trói cho tôi trước được không"
Tô Vân Du quay lại nhìn người vừa phát ra âm thanh. Nhẹ nhàng đứng dậy, tiến về phía bàn, rót một cốc nước rồi trực tiếp đổ vào miệng người vừa phát ra âm thanh, tất cả những việc trên Tô Vân Du thực hiện không quá 20 giây. Một lát sau căn phòng im lặng.
"Ồn ào quá"
Tô Vân Du vừa nói vừa nhún vai thở dài. Yên lặng như thế này có phải tốt hơn không. Du sao thì người cô có hứng thú tìm hiểu lúc này chỉ có một minh người trước mặt.
"Tôi xin nhắc lại. Nếu cô không nói thì trò chơi chấm dứt tại đây, dù sao tôi đã hỏi cô 1 câu và cô cũng đã hỏi tôi 1 câu"
"Đó là một câu chuyện dài" Ánh mắt Hồ Thị Hạnh nhìn thẳng nhưng xa xăm, vô định tựa như cô ta thoát ly khỏi thực tại và phiêu du vào miền ký ức của chính bản thân mình.
"Thì cô cứ kể ngắn gọn" Tô Vân Du thầm nghĩ trong đầu. Dài hay ngắn, đơn giản hay khó hiểu đều là do cách con người ta suy nghĩ và thấu hiểu. Có những chuyện rất đơn giản nhưng chính con người ta làm mọi chuyện phức tạp lên.
Hồ Thị Hạnh bắt đầu kể về câu chuyện của cô ta, đó là một câu chuyện trải dài theo dòng đời của Hồ Thị Hạnh.
Nội dung câu chuyện khá dài nhưng câu chuyện bắt đầu từ cô nhi viện nơi cô ta sống từ bé. Ngay từ khi có nhận thức, Hồ Thị Hạnh đã sống ở cô nhi viện Hy vọng, tất cả trẻ con ở đây đều mang họ Hồ. Hồ Thị Hạnh là một cô nhóc lầm lì ít nói, là đối tượng tiêu biểu bị cô lập. Chỉ có duy nhất một người không xa lánh và không cô lập cô ta đó chính là Hồ Hy Chi.
Ấn tượng đầu tiên của Hồ Thị Hạnh về Hồ Hy Chi là một chị gái an tĩnh, không nói nhiều, không hay đùa với lũ trẻ trong cô nhi viện và thường xuyên ngồi trước cửa sổ. Đó là một người rất khác với những đứa trẻ khác trong thư viện. Hành xử y như người lớn, thông minh hiểu chuyện, không tiếp xúc nhiều với những đứa trẻ khác nhưng rất được mọi người yêu quý.
"...Nhưng đấy chỉ là ban đầu, khi tiếp xúc nhiều với chị ấy, chị ấy vẫn là một người thông minh, không chơi đùa với lũ trẻ còn lại nhưng là do chị ấy lười, ... chị ấy rất khác..."
Giọng Hồ Thị Hạnh chậm rãi kể về người cô ta gọi là chị đó.
"Rồi một hôm có một nhóm người đến cô nhi viện, một người đàn ông đeo kính mặc chiếc áo dài trắng đứng quan sát chị ấy và cũng quan sát tất cả những đứa trẻ khác nữa. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường như bao ngày. Rồi đến chiều tối, mẹ gọi tôi và chị vào phòng.
Người đàn ông đây bảo sẽ đưa tôi và chị đến một nơi khác tốt hơn, giúp cả hai phát triển hơn trong tương lai. Chị ấy bảo sao cũng được, tôi vẫn nhớ vẻ mặt biếng nhác khi chị ấy vừa trả lời câu hỏi vừa nhìn qua cửa sổ.
Nhưng tôi không biết quyết định đấy có đúng không nữa.
Từ thời điểm đấy bọn tôi được sống trong một không gian khoa học, được học rất nhiều máy móc thiết bị, và nhiều lý thuyết mà tôi chưa từng thấy qua. Tôi thấy chúng rất bình thường và không hề hứng thú nhưng chị ấy thì khác, chị ấy đam mê tìm hiểu, tôi thấy một con người mới hình thành trong chị ấy. Vẫn vẻ biếng nhác nhưng ánh mắt có hồn hơn rất nhiều.
Một thời gian sau chị ấy được chuyển đến một nơi khác, tuy buổi tối vẫn gặp nhưng cả ngày chị ấy rất bận rộn. Lúc đấy, tôi không hề biết chị ấy đang tham gia dự án gì, dù sao lúc đấy tôi vẫn mới 17 tuổi.
Chị ấy về rất muộn, và thường ngồi rất lâu trước máy tính và chồng tài liệu rất dày. Chị ấy càng ngày càng mệt mỏi, lúc đấy tôi mới lẻn vào phòng tìm cách tìm hiểu xem có vấn đề gì.
Tôi ...tôi đã biết rất nhiều thứ. Tại sao chúng tôi ở đây? Tại sao chị ấy bận rộn như vậy? Tại sao chị ấy mệt mỏi?
Không phải tự nhiên mà chúng tôi cùng cô nhi viện, tất cả là do..."
Tô Vân Dù đang tập trung lắng nghe câu chuyện thì giọng nói từ người đang kể bỗng dưng im bặt, cô nhíu mày ngước lên thì thấy khuôn mặt Hồ Thị Hạnh vô hồn, đôi mắt không có tiêu cự tựa như có ai đã rút mất linh hồn chỉ còn thể xác.
Linh hồn?
"Tinh"
"Thông báo, người chơi vừa mở ra nhiệm vụ bí mật 'Tìm hiểu sự thật' nhận hay không?"
Trước mặt Tô Vân Du xuất hiện một dòng chữ màu đỏ, Tô Vân Du không hề nghĩ ngợi ấn vào chữu 'có'.
"Nhiệm vụ yêu cầu người chơi tìm hiểu về phần còn lại của câu chuyện về Hồ Thị Hạnh và Hồ Hy Chi. Nếu hoàn thành người chơi sẽ có một hộp quà đặc biệt chứa nhiều phần thưởng thú vị và hữu ích cho các nhiệm vụ sau này.
Thời gian nhiệm vụ: Trước 23 giờ hôm nay"
Tô Vân Du cảm khái trong lòng, nhiệm vụ đặc biệt đã ban bố có nghĩa là phần sau câu chuyện không hề dễ dàng nữa. Thời gian nhiệm vụ trước 23 giờ đêm nay có nghĩa là khả năng rất cao sau đợt khởi nghĩa của vua Duy Tân cô sẽ bị truyền tống ra khỏi thế giới. Đồng nghĩa với việc cô phải hoàn thành cả 3 nhiệm vụ bao gồm nhiệm vụ công lược, nhiệm vụ cứu Trần Cao Vân và Thái Phiên và nhiệm vụ đặc biệt trong thời gian chưa đến 24 giờ nữa.
Nhiệm vụ đặc biệt mở ra cho cô cơ hội rất lớn nhưng cũng đánh đổi thời gian cô hoàn thành nhiệm vụ chính. Nếu cô là một người ưa an toàn thì cô sẽ chọn việc từ bỏ nhiệm vụ đặc biệt để dành thời gian hoàn thành 2 nhiệm vụ chính còn lại. Nhưng rất tiếc cô là người ưa thách thức, cô sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt này càng sớm càng tốt.
Tô Vân Dự định hình suy nghĩ trong mấy giây rồi cô nhanh chóng tiếp cận Hồ Thị Hạnh, khi cô vừa chạm vào Hồ Thị Hạnh thì đôi mắt cô ta như có tiêu cự, bừng tỉnh, tuy nhiên trong ánh mắt ấy không còn sự sắc sảo mà thay vào đó là sự mông lung không rõ.
Không lẽ...Tô Vân Du muốn chưởi thề, sẽ không như cô suy nghĩ chứ.
"Chị. Đây là đâu?"
Với bộ mặt ngây thơ, Hồ Thị Hạnh lia mắt nhìn xung quanh.
Tô Vân Du xoa thái dương, mỉm cười nhẹ nhàng. "Em uống nước đi rồi chị kể cho"
"Vâng ạ" Hồ Thị Hanh vui vẻ cầm chén nước lên uống, một lát sau cô bé ngã gục xuống bàn.
Tô Vân Du mặc niệm trong đầu, ngày hôm nay cô sử dụng hơi nhiều chiêu bài thuốc mê thì phải. Nếu Hồ Thị Hạnh không còn là Hồ Thị Hạnh kia thì cho cô bé đi ngủ là lựa chọn đúng đắn nhất.
Tô Vân Du nhìn 3 người đang say giấc, nếu bây giờ con bài Hồ Thị Hạnh không thể sử dụng để khai thác thì chỉ còn lại cách cuối cùng, là hai người kia. Nhưng cả hai người đó vẫn còn hôn mê, Tô Vân Du đã hiểu cảm giác bê đá đập chân mình. Trời gây nghiệt còn có cách cứu, tự mình tạo nghiệt thì không thể sống.
Hiện tại tầm 10 giờ trưa, có hai cách cô có thể làm, đó là chờ một trong hai người kia tỉnh dậy hoặc bỏ nhiệm vụ.
Tất nhiên Tô Vân Du chọn cách thứ nhất, so với việc an toàn thì Tô Vân Du có hứng thú với nửa sau câu chuyện hơn. Cốt truyện của game cũng thú vị đấy chứ, Tô Vân Du tăng một chút thiện cảm với tổ sáng tạo của game này.