"Chà, kia là Seungwan phải không? Em ấy giống như mẹ cậu vậy."
Seo Joohyun phóng tầm mắt về phía cô gái nhỏ đang dắt xe đạp tiến về phía mình, thuận tiện hỏi người bạn thân Bae Joohyun.
Nàng nhíu mày đáp: "Mẹ gì chứ? Cậu thôi đi."
Seo Joohyun bĩu môi rồi vẫy tay: "Kỵ sĩ hoa hồng đến hộ tống cậu về nhà rồi. Mình cũng về trước đây."
Dứt câu, chưa kịp để Joohyun phản ứng, cô bạn cùng tên ấy đã rời đi mất.
Đúng lúc này thì Seungwan dừng trước mặt nàng.
"Về thôi." Em vừa nói vừa tháo chiếc khăn len sẫm màu tỉ mỉ giúp nàng quàng lên cổ. "Hồi sáng trước khi đi học em đã nhắc chị rồi mà, buổi chiều sẽ lạnh hơn rất nhiều, thế mà chị có chịu nghe em nói đâu?"
"Chị quên." Nàng lơ đễnh đáp.
Seungwan chỉ biết âm thầm thở dài.
Đoạn, em vỗ vỗ vào yên sau, nói: "Hôm qua em đã lắp đệm vào rồi này, mùa đông ngồi vừa êm vừa ấm."
Joohyun gật đầu ngồi lên, cũng không nói gì nhiều với em.
"Chị sẵn sàng chưa? Em đi nhé." Em hỏi, và khi nhận được câu trả lời của nàng liền bắt đầu đạp.
Một đường về thẳng con ngõ dài, dừng giữa hai căn nhà có cấu trúc giống nhau nằm đối diện nhau. Sau khi chờ Seungwan dựng xe trước cửa, Joohyun liền tháo khăn len trả lại cho em.
"Chị về nhớ uống nước ấm đấy." Em nhận lấy tấm khăn còn vương mùi nàng rồi đứng trước cổng trông theo đến khi nàng an toàn vào nhà.
Dạo gần đây chị ấy sao thế nhỉ? Chắc là cuối cấp nên bận rộn chăng? - Em mơ hồ nhận ra điều thay đổi ở Joohyun, nhưng rồi cũng khẽ nhún vai rồi xoay người vào trong.
Buổi tối hôm đó mẹ Seungwan nấu rất nhiều món ngon. Bà còn nói em sang gọi nàng tới ăn vì ba mẹ nàng lại đi công tác rồi.
Từ nhỏ đến giờ, đây dường như là thói quen khó bỏ của cả hai nhà. Nếu như nhà này bận, thì nhà kia sẽ giúp họ chăm sóc con cái.
Lại nói về gia đình. Nhà em và nhà nàng là một trong số những hộ gia đình sống ở đây từ rất lâu. Qua vô số lần sửa sang nâng cấp, đôi bên vẫn vô cùng khăng khít và hứa sẽ không bao giờ rời đi.
Cho nên khi Joohyun ba tuổi, nàng đã được bế Seungwan còn đang quấn tã oe oe khóc rồi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Thời điểm lớn hơn một chút, thì sau lưng nàng chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một cái đuôi. Em luôn lẽo đẽo nối gót rồi luôn miệng gọi: "Chị Joohyun, chị Joohyun..."
Sau đó là khi nàng bắt đầu bước chân vào tuổi dậy thì, em cũng đã chớm ở độ tuổi ấy. Tuy nhiên bằng cảm nhận của mình, nàng biết em dường như hiểu nàng còn hơn cả bản thân. Bởi ngoài khẩu vị hay sở thích đặc biệt cá nhân, em còn nhớ rõ ngày nhạy cảm của nàng. Thậm chí em luôn sẵn sàng chuẩn bị thuốc giảm đau cùng nước ấm mỗi khi nàng cần.
Seungwan chính là như thế. Từ một cái đuôi nhỏ, em thoáng chốc biến thành hộ vệ đích thực của Joohyun. Dù cho nàng và em học chênh khối nên khác trường, thì em vẫn luôn ngoan ngoãn chờ nàng mỗi khi nàng ra khỏi cửa.
Chỉ là dạo gần đây... Joohyun bỗng cảm thấy phiền vì em cứ mãi ân cần quan tâm như thế. Thậm chí đầu năm nay em còn cố gắng học tập để có thể nhảy lớp vào cao trung với nàng.
Những cô cậu nam - nữ sinh đang trong độ tuổi lưng chừng học đòi làm người lớn, họ bắt đầu đồn đoán về mối quan hệ giữa em và nàng.
Ấy thế mà Seungwan chẳng hề để tâm đến điều ấy. Hàng ngày em vẫn chở nàng đi học, trước giờ vào lớp sẽ giúp nàng mua bữa sáng nếu nàng chưa ăn. Giờ nghỉ trưa sẽ nhanh chân xếp hàng ở căn tin mua hai phần, không thì sẽ chuẩn bị đồ ăn sẵn tại nhà và mang cho nàng...
Đại khái dạo này ai cũng thi nhau thì thầm bàn tán rằng nàng và em đang yêu đương. Dù sao nàng cũng là một cô gái xinh xắn dễ thu hút sự chú ý của người khác.
"Chị Joohyun."
Hai tay nhét vào túi áo khoác, em cố gắng xua tan cái lạnh rồi gọi nàng.
Ở trên tầng, Joohyun nhanh chóng mở cửa sổ ngó đầu xuống nhìn em.
"Mẹ em bảo chị qua nhà ăn cơm. Ba mẹ chị đi công tác hả?" Cặp má bánh bao của Seungwan tái hơn so với mọi ngày. Mỗi lần trời trở lạnh là em lại như thế.
"Chị ăn rồi, em thay chị cảm ơn cô chú nhé." Joohyun nghĩ ngần thế nào liền tìm cách từ chối.
Thậm chí nói xong nàng còn đóng cửa lại.
Chỉ còn một mình dưới nền tuyết trắng, lòng Seungwan bồn chồn không yên.
Em đã làm sai ở đâu?
***
Cơm nước xong xuôi, Seungwan ngẩn người ngồi trước cửa sổ nhìn chằm chằm ô cửa vẫn còn sáng đèn nơi đối diện.
Chỉ cần nàng nhìn qua đây, nàng nhất định sẽ thấy em. Mà bình thường nàng cũng rất thích bày trò chọc ghẹo khi cả hai đối mặt với nhau.
Nhưng hôm nay thì khác. Cô gái ấy đã không làm thế. Thậm chí chừng nửa giờ nàng còn vươn tay kéo luôn tấm rèm màu tím quen thuộc lại, chỉ chừa cho em mảng màu mờ nhạt như tình cảm nàng dành cho em.
Seungwan ngập ngừng soạn một dòng tin nhắn.
[Wannie] Chị giận em à?
Đáng tiếc thay, Joohyun đã không trả lời câu hỏi bâng quơ đó.
Kết quả là cả đêm hôm ấy Seungwan mất ngủ, em hết lăn qua bên này lại lăn qua bên kia. Joohyun rốt cuộc làm sao vậy? Dạo gần đây em cũng mơ hồ cảm thấy không đúng, thì ra đều là sự thật.
Seungwan chẳng thể tin rằng buổi sáng hôm sau, nàng đã từ chối việc cùng mình đi học. Nàng nhắn rằng em cứ đi trước đi, không cần phải ở lại chờ nàng. Đương nhiên Seungwan đủ thông minh để hiểu rằng nàng đang trốn tránh, nhưng em lại không hiểu vì lý do gì cả hai bỗng trở nên như vậy? Rõ ràng tuần trước còn rất vui vẻ kia mà?
Cố gắng nán lại ở nhà chờ tới khi nàng xuất hiện, bấy giờ em mới lẳng lặng dắt xe đạp theo sau.
Tới ngã tư lớn, em bỗng thấy chàng trai vui vẻ chạy đến khoác vai Joohyun. Hình như anh ấy là đàn anh khóa trên - cùng học chung lớp với nàng.
Bình thường Joohyun cực kì ghét việc động chạm thân thiết, phải là người quan trọng lắm nàng mới không giật mình khi cả hai gần gũi. Ấy vậy mà giờ đây nàng lại chẳng nề hà việc đó nữa rồi. Trông kìa, thậm chí nàng còn nghiêng đầu cười với anh ấy thật vui.
Trái tim khó bảo khẽ nhói lên từng cơn. Seungwan thậm chí còn phải dựng xe lại rồi vươn tay ôm lấy ngực trái.
Em dần cảm thấy sợ hãi, sợ hãi vì một ngày nào đó em thực sự sẽ mất Joohyun.
Suốt cả buổi học hôm đó, Seungwan có đi tìm nàng vài lần. Tuy nhiên nàng thậm chí chẳng hề để tâm đến em. Khi thì cùng bạn thân tìm cớ bận rộn, khi lại cùng đàn anh lúc sáng chụm đầu xem điện thoại với nhau.
Cứ trốn chạy như vậy ước chừng một tháng, cuối cùng em chỉ đành tự mình nở nụ cười buồn. Hóa ra người đó là bạn trai của nàng, hóa ra nàng đã tìm được nơi dựa vững chắc hơn, phù hợp hơn, và tốt hơn em.
Thế rồi em đã lẳng lặng rời đi.
Những ngày tiếp theo, Joohyun quả thực thấy em không còn đến tìm mình nữa. Mỗi buổi sáng cũng chẳng đứng trước cửa nhà chờ đợi. Giờ tan học đều khuất bóng mất tiêu...
Một thời gian sau, qua lời bạn cùng lớp của em nàng mới biết, đã lâu lắm rồi em chẳng còn đi học. Nàng hỏi em ấy lý do tại sao? Bạn Seungwan liền chỉ trích ngược lại nàng rằng: "Chị là hàng xóm thân thiết kiểu gì vậy? Khi cậu ấy cần chị nhất chị đã ở đâu?"
Phải rồi, dạo gần đây nàng cũng không thấy ba mẹ em ở nhà...
Chẳng lẽ họ đã chuyển đi ư?
Loại suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã khiến Joohyun hoảng hốt. Nếu như gia đình họ thực sự đã chuyển nhà, thì nàng ngay cả một câu chào tạm biệt với em cũng không nói được.
Phải làm sao đây?
Joohyun bắt đầu dò hỏi khắp nơi nhưng kết quả thu về chẳng được bao nhiêu. Ban ngày nàng cố gắng chờ trước cổng nhà Seungwan, ban đêm trước giờ đi ngủ đều nhìn qua căn phòng không có ánh điện ấy. Dường như niềm hy vọng lớn lao nhưng mong manh của nàng chỉ gói gọn trong việc em sẽ trở về và thắp sáng căn phòng yêu quý của mình lên.
Mẹ nàng nói gia đình em không phải chuyển nhà, chỉ là họ có việc bận. Và bận rộn mãi cho đến một ngày mùa xuân đã về trên từng con ngõ, mỗi cánh anh đào hồng rực góc phố chốc chốc lại rụng rơi.
Seungwan từng bảo sự rụng rơi ấy chính là quy luật của cuộc đời. Khi đã không còn đủ quan trọng nữa, những cánh hoa ấy sẽ rơi xuống, trả lại mầm sống mãnh liệt hơn cùng sự đẹp đẽ hơn cho cả thân cây.
"Chúng ta cần phải lên Seoul thôi. Cô Son bảo... Seungwan nguy kịch lắm rồi..."
Mẹ nàng vừa khóc vừa kéo nàng lên taxi. Hai mẹ con tới ga tàu điện và nhanh chóng đi ngay trong đêm tối.
Cho tới giây phút cuối cùng, Joohyun vẫn không hiểu rốt cuộc Seungwan bị làm sao.
Gần hai mươi năm qua nàng chỉ biết tận hưởng quan tâm vô điều kiện của em, còn một chút về em nàng lại hoàn toàn chẳng hề hay biết.
Em cho nàng mọi thứ, còn nàng chỉ cho em đau đớn tổn thương.
Nàng cùng mẹ tìm đến bệnh viện nơi em nằm. Trên chiếc giường bệnh lớn, em như búp bê sứ thuần khiết mà tĩnh lặng. Bên cạnh là điện tâm đồ thể hiện rõ từng nhịp đập thoi thóp của em.
"Bác sĩ nói đã phẫu thuật quá nhiều rồi. Trái tim của Seungwan hiện tại không thể cứu được nữa. Cho nên bây giờ... để con bé thanh thản ra đi là cách giải quyết tốt nhất." Ba em đã nói vậy khi nhìn vào từng cơn đau đớn mà con gái ông đang phải chịu đựng.
Để em đi ư?
Joohyun run rẩy nắm lấy bàn tay gầy nhẳng của em. Cái gì mà tim? Cái gì mà phẫu thuật quá nhiều lần?
Rõ ràng chỉ cách nhau con đường nhỏ, nhưng sao nàng một chút cũng không nhớ gì hết?
"Seung... Seungwan à..." Nàng bật khóc gọi tên em. "Seungwan..."
Em của nàng chẳng còn nhoẻn miệng cười đáp lại, cũng chẳng còn ngoan ngoãn nói: "Chị gọi gì em thế?"...
Và rồi Joohyun cứ gọi em mãi, gọi cho tới khi điện tâm đồ trở thành một đường thẳng.
Mẹ em khóc ngất, còn ba em chỉ biết lẳng lặng ra ngoài tìm bác sĩ.
Không một tiếng động, không chút ồn ào. Tất thảy đều lặng im như tính cách của em.
***
Joohyun đã tìm được cuốn nhật ký khi giúp đỡ mẹ em dọn dẹp phòng ngủ.
Đã hơn một tháng kể từ ngày em chẳng nói câu tạm biệt mà rời đi. Mọi thứ vẫn thế, chỉ có trái tim đớn đau của nàng là không thay đổi.
Cậu chàng từng khoác vai nàng thực ra không phải bạn trai, nàng chỉ mượn cậu ấy với mong muốn em hãy tránh khỏi mình.
Và giờ thì em đã đi mãi. Chàng kỵ sĩ hoa hồng đã chẳng còn ở bên để hộ tống giúp nàng chở che.
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay chị Joohyun nói muốn ăn bánh cà rốt, mình đã dậy thật sớm để chuẩn bị mọi thứ. Bên dưới là công thức riêng của mình, là công thích để làm ra chiếc bánh phù hợp với khẩu vị của chị nhất.
Ngày... tháng... năm...
Mình lại đau tim rồi, cảm giác khó chịu này như muốn gϊếŧ mình vậy. Thật may mắn vì mình đã kịp thời uống thuốc.
Mình cũng chẳng biết còn được ở bên chị ấy thêm bao lâu.
Ngày... tháng... năm...
Mình đã nói dối chị Joohyun về việc gia đình mình đi du lịch. Song thực chất bác sĩ đã yêu cầu mình phải phẫu thuật gấp.
Mong rằng mình sẽ ổn thôi.
Ngày... tháng... năm...
Dạo này chị Joohyun sao thế nhỉ? Chị ấy chẳng còn cười với mình nữa. Mình đã nghĩ rất kĩ về từng hành động của bản thân rồi, rốt cuộc mình sai ở đâu?
Ngày... tháng... năm...
Hóa ra chị ấy đã có bạn trai. Nghi ngờ của mình về anh chàng đó đúng là không sai mà. Dù sao cũng tốt, đàn anh nhất định sẽ chăm sóc chị.
Ngày... tháng... năm...
Mình sẽ chết vì những cơn đau bất ngờ này mất thôi.
Ngày... tháng... năm...
Mọi người luôn nói mình sợ bốn điều:
Một là Joohyun không vui.
Hai là Joohyun giận mình.
Ba là Joohyun khóc.
Bốn là Joohyun bị thương.
Nhưng sự thật thì chẳng ai biết nỗi sợ lớn nhất trong lòng mình là gì cả...
Mình quả thực rất lo lắng mỗi khi chị ấy như thế. Nhưng điều khiến mình hoảng sợ nhất, chính là việc nếu như mình đi rồi, ai sẽ là người quan tâm bảo vệ chị ấy thật tốt đây?
Joohyun à, em muốn ở bên chị, âm thầm chiếu cố chị đến khi nào chúng mình già đi. Vậy mà em lại không làm được rồi.
Ngày... tháng... năm...
Người ta thường nói lời tạm biệt chính là lời đau lòng nhất. Mà mình không muốn Joohyun đau lòng, cho nên mình mình quyết định sẽ không chào tạm biệt chị ấy.
Joohyun nhất định sẽ quên mình thôi.
Ngày... tháng... năm...
Lần cuối cùng nhìn ánh đèn phòng chị vụt tắt. Có lẽ chị chuẩn bị đi ngủ rồi, hay đang nhắn tin với bạn trai nhỉ?
Dù sao em cũng rất buồn vì không thể ở bên chị, Joohyun à...
Ngày... tháng... năm...
Tạm biệt nhà cũ.
Tạm biệt ngõ nhỏ.
Tạm biệt từng con đường thân quen.
Mình đi chuyến này chắc chắn sẽ rất nhớ mọi người đấy.
Còn nữa, ngộ nhỡ tình hình của mình chuyển biến xấu, mình vẫn mong kiếp sau sẽ được làm con của ba mẹ. Và nhất định phải quen được cả Joohyun.
Mình chỉ muốn nói là yêu chị ấy rất nhiều.
Rất nhiều...
- Toàn Văn Hoàn -
P.S: Thực ra truyện này mình đã hoàn từ hôm 15. Nhưng vì sinh nhật Wannie nên mình quyết định không đăng, bởi làm gì có ai mừng sinh nhật bằng cái kết SE bao giờ, đúng không?
Ăn ngọt nhiều quá lâu lâu phải đổi khẩu vị mọi người ạ. Vả lại đừng trách mình rằng vì sao mình lại để cái kết cụt như vậy, bởi mình đã cố ý không viết nữa.
Mình lấy bối cảnh toàn bộ câu chuyện xoay quanh tình đơn phương dang dở của Seungwannie. Cho đến cuối cùng cả hai vẫn chưa kịp nói lời yêu, vẫn chưa kịp nói với nhau lời tạm biệt. Do đó họ đều là những người dang dở nhất thời, lỡ dở một đời.
Câu chuyện khép lại bằng dòng chữ Seungwan thổ lộ trong nhật ký. Người bắt đầu mối tình này là em, nên người kết thúc mình vẫn sẽ để là em.
Tình đơn phương, là mối tình mà chẳng ai hay biết...
Bỗng nhiên lại nhớ đến vài câu thơ của Từ Chí Ma:
"Tôi lặng lẽ ra đi
Như tôi lặng lẽ đến
Tôi vẫy tay nhè nhẹ
Tạm biệt áng mây Tây
Cành liễu vàng ven sông
Như nàng dâu trong hoàng hôn
Bóng hình nàng in trên mặt nước
Bồng bềnh trong trái tim tôi..."