Tin tức Bùi Châu Hiền nằm viện truyền tới tai Bùi gia cũng thật nhanh.
"Cô ở đây làm gì?"
Bùi Châu Thành trừng mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, mà cô chỉ thản nhiên phủi phủi tay, sau đó đứng dậy đáp: "Bùi thúc thúc, người đâu cần nổi nóng như vậy? Tôi tới cùng Bùi tổng bàn chút việc."
"Tôn gia và Bùi gia còn có việc để bàn sao?"
"Ba." Bùi Châu Hiền suy yếu hé môi. "Người đừng trách Tôn tổng, là con gọi cô ấy đến."
Lúc này, từ bên ngoài bước vào, Bùi phu nhân mặt cắt không còn giọt máu.
"Bùi Châu Hiền, đây là thứ gì?"
Đem kết quả siêu âm ném lên giường, lại trông thấy Tôn Thừa Hoan đứng gần đó, bà không khỏi kinh ngạc.
"Cô..."
Bùi Châu Thành khom lưng nhặt tờ phim khiến vợ mình nổi giận, và rất nhanh sau đó, gân xanh trên trán cũng cuồn cuộn hiện ra.
"Từ đâu mà có?" Ông gần như gầm thét, mà nàng trái lại chẳng hề sợ hãi, chỉ bình thản trả lời. "Con của con, từ bụng con chứ từ đâu?"
"Ngươi ngươi ngươi..." Bùi phu nhân giận tới nghiến răng nghiến lợi. "Ngươi có còn mặt mũi để cúi đầu trước linh đường của Bùi gia hay không? Cha đứa bé là ai? Lập tức kêu nó xuất hiện."
Cái đôi phu thê này cũng quá áp bức người khác rồi...
Tôn Thừa Hoan chứng kiến không nổi liền ngứa miệng xen vào: "Bùi Châu Hiền dùng trứng của tôi để phẫu thuật thụ tinh nhân tạo. Đứa bé này là con của chúng tôi."
Lời vừa thốt ra, ngay lập tức thành công thu hút sự chú ý.
Được rồi, cô thừa nhận bản thân kể từ khi ra đời đã được thừa hưởng rất nhiều ánh hào quang. Tuy nhiên loại hào quang như muốn ăn tươi nuốt sống thế này thì chưa từng thử qua bao giờ.
"Sao cơ?" Bùi phu nhân còn tưởng bản thân lãng tai. "Tôn Thừa Hoan, cô vừa nói sao cơ?"
"Hai người nghe vậy mà vẫn chưa thông ư? Đứa bé là con của tôi và nàng." Cô dõng dạc đáp.
Bùi Châu Hiền cũng kinh ngạc nhìn cô.
"Phản, các ngươi định làm phản phải không?" Bùi Châu Thành càng nghĩ càng tức giận. Đứa con gái này của hắn gần ba mươi năm qua chưa từng nổi loạn lần nào. Ấy thế nhưng hiện tại lại dám làm ra những việc ngay cả luân thường đạo lý cũng không thể chấp nhận được.
Im lặng một lúc, hắn bỗng lên tiếng yêu cầu: "Châu Hiền, ngươi lập tức phá thai cho ta."
Đại khái thì mọi chuyện chuyển biến rất nhanh. Nhanh tới mức khi hừng đông ló rạng, trên dưới Bùi gia đều đã bị chuyện của nàng làm cho loạn thành một đoàn.
Bùi Châu Hiền đối với đám họ hàng giả mù sa mưa đến thăm, đương nhiên cũng rất rộng lượng phối hợp. Tuy nhiên ngay tại khoảnh khắc bác cả của nàng kết hợp với cha nàng ép nàng phải bỏ đứa bé, nàng lập tức như hổ dữ xù lông.
"Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, nếu ai còn tiếp tục đề cập tới vấn đề này nữa, con sẽ lập tức đem 35% cổ phần công ty của mình bán cho Tôn Thừa Hoan. Mọi người đừng quên con chính là cổ đông lớn nhất."
"Ngươi..." Bùi Châu Thành thiếu chút nữa bệnh tim tái phát. "Bùi Châu Hiền, ngươi sao lại có thể đến mức độ này cơ chứ?"
"Con sẽ không kết hôn với nam nhân. Càng không kết hôn với kẻ nào khác ngoài Tôn Thừa Hoan."
Mà Tôn Thừa Hoan cô hôm nay lại phi thường trách nhiệm, bởi cô đã ở bên nàng suốt từ đêm hôm qua và nửa ngày hôm nay. Mặc dù nghe nàng nói sẽ không kết hôn với ai khác ngoài mình thì thân có chút trầm lặng, song như vậy cũng tốt, ít nhất thì Bùi gia sẽ chẳng dám động vào một sợi tóc của nàng.
"Cô còn mặt mũi đứng đây ư?"
Mắng đứa con gái không chịu nghe lời thất bại, Bùi Châu Thành lập tức chuyển mục tiêu qua cô.
"Còn chứ sao không còn? Đứa bé trong bụng con gái ông là con tôi." Cô nhướn mày, dáng vẻ hoàn toàn tràn đầy thách thức.
Bùi Châu Thành toan nói thêm vài câu thì Bùi Châu Hiền lập tức cắt ngang: "Mọi người về cả đi. Con sẽ không phá thai, càng không hối hận vì quyết định của mình."
Và đó chính là lý do tiểu Nghệ Lâm đã bình an ra đời.
Sau ngày toàn gia biết tin và kiên quyết phản đối ấy, nàng vẫn khăng khăng chống đối toàn bộ tiền bối trong gia đình. Ngay cả khi cha nàng cùng các bác góp tiền mua lại số cổ phần của nàng nhằm đuổi nàng khỏi công ty, nàng vẫn rất vui vẻ ký vào quyết định chuyển nhượng.
Tôn Thừa Hoan không thể không bội phục đầu óc của người phụ nữ đó. Nguyên lai thời điểm giấy tờ kí xong xuôi, nàng liền tay không rời khỏi chức vụ tổng giám đốc. Tuy nhiên đến ngày khánh thành tòa cao ốc tại tiểu khu cao cấp, trên dưới Bùi gia mới vỡ òa bởi Bùi Châu Hiền sớm đã mua lại toàn bộ dự án tiềm năng này.
Tạm gọi đó là dự án A.
Nói sơ qua và đơn giản một chút, nếu như dự án A mất đi, thì đồng nghĩa với việc Bùi thị sẽ phải đối mặt với số thiệt hại khổng lồ không chỉ riêng tiền bạc, mà còn cả phía những chủ đầu tư. Vì thế nên cha nàng đã rất phẫn nộ, thậm chí hắn còn cho người bắt cóc rồi ép nàng nhập viện bỏ đứa bé. May mắn thay đi được nửa đường thì bị cô đuổi kịp.
Tôn Thừa Hoan nếu nói yêu Bùi Châu Hiền thì không đúng, mà nói không yêu cũng rất sai. Dường như cô chỉ là vì tình cảm máu mủ nên mới đón nàng về nhà mình rồi chăm sóc bảo vệ.
Thẳng đến ngày nàng sinh tiểu Nghệ Lâm, trong khoảnh khắc cô ôm lấy đứa bé còn đỏ hỏn oa oa khóc trên ngực nàng, cô mới buông xuôi tất cả để chấp nhận rằng mình đã yêu người phụ nữ ấy.
Ngày đầy tháng Nghệ Lâm, cũng là ngày Tôn gia chính thức lộ diện nhận cháu. Dù sao lùm xùm của Bùi thị quá lớn, đối thủ sống còn như Tôn thị chắc chắn phải nắm rõ nội tình đến bảy tám phần. Tuy nhiên trái với phản ứng gay gắt của gia đình nàng, gia đình cô xem như có tình cảm với Bùi Châu Hiền hơn một chút.
"Ba coi trọng người tài, mà Châu Hiền đứa trẻ đó chính là một tài năng lớn." Tôn lão gia đã nói vậy khi hai người ngồi riêng cùng nhau.
"Ba không cảm thấy bất ngờ... khi chúng con đều là nữ nhân sao?" Cô ngập ngừng hỏi.
"Gạo đã nấu thành cơm rồi hai đứa còn muốn ba mẹ ngăn cản như thế nào nữa? Vả lại lão Bùi hiện tại đang tiếc hùi hụi vì sự ra đi dứt khoát của con gái. Con biết mà, tình hình làm ăn của Bùi thị trong suốt gần một năm Châu Hiền vắng mặt liên tục xuống dốc. Nếu như tương lai chúng ta có Châu Hiền giúp đỡ, ba dám cá Tôn thị sẽ hoàn toàn đạp đổ nhà họ Bùi."
Khẽ thở dài rồi đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ đang bế đứa bé trên tay, bên cạnh là người phụ nữ khác trêu đùa vô cùng vui vẻ. Phải rồi, mẹ cô là chúa yêu trẻ con mà.
Dường như cảm nhận được tầm mắt cô đang đặt trên người mình, nàng nhanh chóng nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt cong lên lấp lánh ánh cười.
Chậm rãi đứng dậy rồi tiến lại gần, Tôn Thừa Hoan nâng niu đón lấy bé con ôm vào lòng. Bé con thơm mùi sữa ngủ thật ngon, cũng chẳng biết rằng khuôn mặt của mami đã xuất hiện nụ cười.
"Bác gái nói con rất giống em." Bùi Châu Hiền vừa vỗ nhẹ bàn tay bé xíu của con vừa nói với cô.
"Thế nào vẫn còn gọi là bác gái?" Tôn phu nhân mỉm cười. "Gọi mẹ."
Nàng mở to mắt kinh ngạc.
"Thế nào? Đơn giản hơn chị tưởng nhiều phải không?" Cô cười thành tiếng, thuận tiện ngồi xuống rồi đung đưa dỗ tiểu Nghệ Lâm say giấc.
Bùi Châu Hiền chậm rãi ngả đầu tựa lên vai cô, đôi má ửng đỏ kêu một tiếng ngọt ngào: "Mẹ."
Phòng khách rất nhanh liền trở nên thật ấm áp...
***
Kể từ ngày rời khỏi Bùi thị, nàng cũng không hề rảnh rỗi thất nghiệp mà chuyển sang quản lý khu cao ốc cùng chuỗi siêu thị do bản thân góp vốn đầu tư.
Bó gối quan sát nàng thống kê doanh thu, Tôn Thừa Hoan chớm nghĩ thôi đã thấy rùng mình.
"Tài sản của chị rốt cuộc có bao nhiêu?"
"Thế nào? Em muốn chiếm đoạt ư?" Nàng nhướn mày hỏi.
"Em chiếm được bà chủ rồi, cần gì phải chiếm tài sản?" Tôn tổng khóe môi câu lên nụ cười tà mị. Mới đấy thôi đã hơn một năm rồi, còn nhớ như in buổi sáng thức dậy cùng cơ thể trần trụi của nàng, cô quả thực vẫn còn hoang mang khó tin vì bản thân đã cùng nàng đồng sàng cộng chẩm.
Bùi Châu Hiền dùng đùi cô làm gối đầu, nghe cô nói vậy không khỏi ngượng ngùng.
Tôn Thừa Hoan vuốt ve mái tóc dài của nàng, thắc mắc vấn đề bản thân đã đắn đo trong suốt thời gian qua: "Rốt cuộc chị đã để ý em trong bao lâu mà dám thực hiện kế hoạch cùng em trở thành tình một đêm?"
"Nếu chị nói từ thời chúng ta còn là du học sinh, em có tin không?" Nàng nắm lấy tay cô.
"Không biết. Dù sao thì hiện tại chúng ta cũng đã thăng cấp từ tình một đêm thành tình nhiều đêm rồi."
Một nằm một ngồi nhìn nhau, cuối cùng bật cười thành tiếng.
***
Tiểu Nghệ Lâm chớp mắt đã lên một tuổi. Bùi gia chịu không nổi liền tới tận nhà tìm nàng nhận cháu gái và hứa sẽ giúp nàng phục vị. Ấy thế nhưng Bùi Châu Hiền chỉ đáp: "Cuộc sống của con hiện tại rất tốt. Con đồng ý để hai người nhận Nghệ Lâm, nhưng sẽ không đồng ý việc trở lại Bùi thị."
Ngày nàng dứt áo ra đi, là ai đã không ngăn nàng lại?
Nàng trưởng thành trong gia tộc lớn, mỗi ngày đều giống như chim trong l*иg cá trong chậu. Ngần ấy năm qua những người nàng gọi là cha mẹ chưa từng quan tâm nàng, lúc nào cũng chỉ biết đặt yêu cầu và thu thành tích.
Nàng mệt mỏi rồi.
Thuyết phục mãi cũng chẳng thể khiến con gái lay động, Bùi Châu Thành đành phất tay trở về, chỉ còn mẹ nàng ở lại cùng Nghệ Lâm chơi đùa.
Bé con càng lớn càng giống Tôn Thừa Hoan, tính tình cũng rất hiếu động vui vẻ, điều này đương nhiên đã khiến các a di ở tiểu khu cả ngày chỉ muốn cưng nựng.
Vào sinh nhật tròn hai tuổi của con gái, cô đã tổ chức một buổi tiệc lớn để công khai với truyền thông cùng cầu hôn nàng.
Cựu tổng giám đốc của Bùi thị cùng tổng giám đốc Tôn thị nguyên lai là tình lữ, đây là chuyện cỡ nào bất ngờ?
"Đấu đá nhiều năm như vậy chúng tôi cũng đều chùn bước cả rồi. Vốn là năm ấy hứa sẽ cùng nàng đấu một trận ra trò, thật không ngờ hiện tại chẳng những không ra trò, mà còn xuất hiện thêm người bạn nhỏ nối duyên." Trên tay bế con gái, hình tượng phượng hoàng kiêu ngạo năm nào của cô đều đã chuyển thành mẹ bỉm sữa chính hiệu. Ngay cả ánh mắt cũng ôn nhu như thế.
***
Trở lại một ngày nào đó của một năm nào đó, tại đất nước Phần Lan xinh đẹp, có một cô gái nào đó đã liên tục nhìn trộm một cô gái nào đó...
"Irene, đằng kia có phải Wendy không?" Người bạn ngoại quốc đi bên cạnh huých vai nàng.
"Hả? Hình như đúng vậy..." Bùi Châu Hiền thoáng giật mình gật đầu.
"Chúa ơi, cô ấy thật xinh đẹp. Hãy nhìn cách cô ấy vừa chơi guitar vừa hát đi, mình là nữ nhưng cũng thực muốn sinh con cho cô ấy. Wendy..."
Cách một khoảng thật xa, cô ở trước đám đông tự tin biểu diễn. Hào quang tản ra xung quanh, thậm chí còn chiếu cả vào tim nàng.
Lại là một ngày nào đó của một năm nào đó, tại địa điểm du lịch làng quê, có một cô gái nào đó đã chụp trộm ảnh của một cô gái nào đó...
Cô đứng dưới gốc cây ngô đồng, giữa dòng người tham quan hối hả lại hoàn toàn đắm mình chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân. Từng mộng tưởng vô tình ấy đã thắp lên niềm hy vọng tin yêu trong trái tim nàng.
Rất nhiều lần chỉ biết ở trước mặt cô châm chọc, rất nhiều này chỉ biết ở trên thương trường tìm cách hạ gục cô bởi muốn cô phải chú ý.
Mà chú ý không được, đành phải dùng đến chiến thuật cuối cùng.
Bùi Châu Hiền nắn nót viết lên trang cuối cùng sau cuốn sổ tay mà mình vẫn luôn mang theo một câu:
There is a no man's land between sεメ and love, and it alters in the night.
(Có một vùng đất vô chủ giữa tìиɧ ɖu͙© và tình yêu, và nó thay đổi trong đêm.)
- Norman Mailer -
- Toàn Văn Hoàn -