Bùi Châu Hiền nhìn chằm chằm màn hình máy tính mà Tôn Thừa Hoan cho mình xem, bên trong là hai cơ thể đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy nhau. Người bên trên dung mạo đã được làm mờ, chỉ còn người bên dưới là vẫn giữ nguyên - nàng.
"Chấm dứt rồi." Cô gấp máy tính lại, vô thanh vô sắc nói.
"Thật không ngờ Tôn tổng lại là người hèn hạ như vậy." Giữa tiếng rêи ɾỉ điên cuồng phát ra từ loa ngoài, nàng ngẩng đầu cùng cô đối mặt.
"Với những kẻ thích nắm thóp như cô, thì đây chính là sự lựa chọn hữu ích nhất." Tôn Thừa Hoan lắc lắc chiếc USB trên cổ. "Chấp nhận đi Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan tôi không phải tấm bình phong ngu đần mặc cô thâu tóm đâu."
Nàng chỉ cười, nụ cười mang theo vài tia bi thương, lại có vài tia châm chọc.
"Vậy cô thử phát tán đi, hãy gọi tất cả nhà báo tới để bôi nhọ tôi cùng Bùi thị. Rằng tổng giám đốc Bùi Châu Hiền chính là yêu thích nữ nhân, lại còn cùng một nữ nhân làʍ t̠ìиɦ." Nàng gõ gõ móng tay xuống mặt bàn. "Cùng lắm thì... chúng ta chết chung, một đường nắm tay nhau đến suối vàng."
Cô biết Bùi Châu Hiền sẽ không nói đùa. Vì thế đem máy tính bỏ vào vali, cô dứt khoát đứng dậy, mang theo toàn bộ đồ đạc rời khỏi phòng.
Chỉ còn một mình ngồi trước bàn, Bùi Châu Hiền cố gắng điều chỉnh nhịp thở, ấy thế nhưng cuối cùng nước mắt vẫn ngăn không được mà chầm chậm tuôn rơi.
Thật đau.
***
Tôn Thừa Hoan chưa bao giờ dám nghĩ nữ nhân họ Bùi đó lại đáng sợ tới vậy.
Sáu tháng sau lần cuối cùng gặp nhau ở khách sạn, Bùi Châu Hiền cho thư ký tới tận công ty hẹn cô. Ban đầu cô kiên quyết từ chối, thậm chí thiếu chút nữa đã gọi bảo vệ tống cổ tiểu thư ký ra khỏi phòng làm việc. Dù sao hiện tại cô cũng chẳng ngại nàng đe dọa, bởi vì toàn bộ video gốc cô vẫn đang giữ bên mình.
"Tôn tổng, Bùi tổng nói đây là vấn đề thực sự quan trọng. Liên quan tới cả mạng người..." Tiểu thư ký mồ hôi mẹ đẻ mồ hôi con, làm ơn tha cho nàng được không? Cấp trên của nàng dạo gần đây tính khí vô cùng thất thường. Nếu hôm nay nàng tay không trở về, cô ấy chắc chắn sẽ nạo đầu nàng mất.
Tôn Thừa Hoan nhìn tiểu thư ký đôi mắt long lanh như sắp khóc. Cuối cùng đành gật đầu chấp nhận. Dù sao thì cô đối với cấp dưới vẫn tương đối có tình người.
Địa điểm gặp mặt vẫn là tòa cao ốc chưa khánh thành của Bùi thị.
Thời điểm cô tan làm rồi tới nơi hẹn, nàng vẫn chưa trở về.
"Bùi tổng nói cô cứ tự nhiên. Cô ấy giải quyết công việc xong sẽ lập tức đến đây." Tiểu thư ký trong lòng mừng húm, thật may mắn bởi Tôn tổng đã đồng ý giữ lại cái đầu cho nàng.
Gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sau đó cô tiến lại gần ban công, im lặng đứng đó ngắm cảnh.
Kì thực Tôn Thừa Hoan chỉ muốn dùng video để làm vật phòng thân đối với Bùi Châu Hiền, chứ cô hoàn toàn không có ý định sẽ đem nó ra phát tán. Nhiều năm qua, ngoại trừ những lần đôi bên vì lợi ích của công ty và gia tộc mà thẳng tay đấu đá, thì Bùi Châu Hiền cũng chưa từng chủ động công kích cô.
Nói sao nhỉ? Cô đối với nàng không phải yêu, cũng chẳng phải căm ghét hay hận thù. Loại tình cảm nửa vời này khiến Tôn Thừa Hoan chỉ muốn phát điên. Cho nên bản thân càng tránh xa được Bùi Châu Hiền bao nhiêu càng tốt.
Chừng nửa giờ sau, tiếng mở cửa chính vang lên. Bùi Châu Hiền một thân âu phục trắng xuất hiện.
Hai người nhìn nhau một hồi, nàng bỗng chỉ về phía sofa ý bảo cô ngồi xuống.
Tôn Thừa Hoan trầm mặc quan sát nàng. Đã hơn nửa năm không gặp, nữ nhân này ngoại trừ gầy hơn một chút thì vẫn luôn rạng rỡ như vậy.
"Tiểu Đồng đã nói hôm nay mời cô tới là có vấn đề rất quan trọng hay chưa?"
Ngồi xuống phía đối diện, nàng vừa cúi đầu chuyên chú pha trà vừa hỏi.
"Đã nói qua." Tôn Thừa Hoan đáp.
Bùi Châu Hiền gật nhẹ vài lần, chờ trà ngấm liền rót vào chung trắng có họa tiết xanh rồi đặt xuống trước mặt cô.
"Tôi có thai rồi." Nàng nói.
Tôn Thừa Hoan nguyên lai còn định cầm trà lên uống, lại bị câu nói này của nàng làm cho giật mình khϊếp sợ.
Tuy nhiên... trong lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Cô nên thông báo chuyện này với cha đứa bé chứ? Ở đây kể với tôi làm gì? Tôi cũng không đủ khả năng để giúp đỡ cô."
Nhanh như vậy chẳng lẽ nàng quả thực đã tìm được bạn tình mới? Thậm chí hiện tại anh ta còn là cha của con nàng?
Tôn Thừa Hoan bỗng muốn cười khổ. Cảm giác hết lần này tới lần khác bị người ta đùa bỡn trong tay, đúng là không hề tốt đẹp chút nào.
Bùi Châu Hiền đột nhiên đứng dậy tiến về phía két sắt trong phòng ngủ. Qua một lúc thì nàng trở lại, trên tay cầm theo tập hồ sơ.
"Đứa bé này không có cha." Nàng chìa tập hồ sơ xuống trước mặt cô.
"Bùi Châu Hiền? Cô lăng loàn đến vậy?" Tôn Thừa Hoan kinh ngạc.
Nàng trái lại chẳng hề tức giận, chỉ nói với cô rằng: "Cứ xem đi."
Loạt xoạt vài tiếng, tập hồ sơ rốt cuộc cũng được mở ra.
Tôn Thừa Hoan xem kĩ một lượt từ đầu đến cuối, khuôn mặt vốn đã bàng hoàng nay lại càng thêm hoảng hốt hơn.
"Tôi nói đứa bé này không có cha, bởi vì nó có hai mẹ." Khoanh tay, nàng hơi ngả người về phía sau. "Trong bụng tôi hiện tại là con của cô."
Tôn tổng ở ngoài được ví như chiến thần trên thương trường. Song hiện tại ở bên cạnh Bùi Châu Hiền, dáng vẻ lại chẳng khác nào động vật nhỏ.
Toàn bộ hồ sơ đều được ghi rất rõ ràng, chính là cô đã thực hiện ca tiểu phẫu để lấy trứng vào ngày hôm đó - cái ngày mà cô thức dậy và phát hiện ra bản thân nằm trong bệnh viện tại Thượng Hải.
Xú nữ nhân...
"Điên rồi, cô điên rồi..." Tôn Thừa Hoan ngoại trừ lặp lại những lời này thì cũng không biết phải nói thêm như thế nào.
Bùi Châu Hiền tự ý thực hiện việc thụ tinh nhân tạo, thậm chí hiện tại còn dùng kết quả để uy hϊếp cô. Mà phương pháp uy hϊếp này còn đáng sợ hơn cả việc Tôn Thừa Hoan cô lừa nàng dùng thuốc, bởi vì đúng như tiểu thư ký đã nói - chúng liên quan đến mạng người.
Bốn mắt đối nhau chằm chằm, thế rồi tầm mắt cô dần chuyển xuống phần bụng vẫn còn bằng phẳng của nàng, hỏi: "Mấy tháng rồi?"
"Ba tháng." Nàng đáp.
"Bùi gia mà biết cô làm vậy, bọn họ nhất định sẽ gϊếŧ cô. Cô muốn chết cũng đừng lôi tôi vào chuyện này."
Hàm ý đến đây đã vô cùng rõ ràng - Tôn Thừa Hoan không chấp nhận đứa bé.
Nghĩ sao lại có thể tùy tiện để nó xuất hiện? Đừng nói Bùi gia sẽ gϊếŧ nó, mà để nó sinh ra cũng vô cùng thiệt thòi.
Nghe cô nói xong, đôi mày nàng dần nhíu lại: "Tôn Thừa Hoan, nó là máu mủ của cô, cũng là từ cơ thể cô lấy ra."
"Nhưng tôi đâu ép cô làm vậy? Bùi Châu Hiền, tôi còn chưa kiện cô vì hành động tùy ý của cô là đã nể mặt cô lắm rồi. Cô... đây là chuyện lớn đấy cô có biết không?"
"Biết."
Tôn Thừa Hoan run run chỉ về phía nàng: "Biết mà còn làm? Bùi tổng, cô thật tàn nhẫn. Cô làm vậy là quá đỗi tàn nhẫn. Ngay cả sinh linh nhỏ bé như thế cô cũng mang ra làm công cụ phục vụ mục đích được, cô có còn là con người hay không? Mẫu tính của cô đều mang vứt đi rồi à?"
Chờ cô mắng một thôi một hồi, bấy giờ nàng mới nhỏ giọng hỏi: "Vậy cô có muốn con chào đời không?"
"Tôi..." Tôn Thừa Hoan nghẹn lời. Đúng thế, cô không muốn đứa bé này xuất hiện, nhưng càng không muốn Bùi Châu Hiền sẽ phá nó...
Dù sao nó cũng là một một mạng sống.
"Cô định giải quyết với gia đình cô như thế nào?"
"Họ sẽ chấp nhận thôi."
"Ngay cả khi biết nó hình thành nhờ trứng của tôi?" Tôn Thừa Hoan châm chọc. Đừng đùa, Tôn gia cùng Bùi gia đời đời kiếp kiếp chỉ hận không thể cấu xé nhau. Ai đủ hơi sức mà chấp nhận việc cô là mẹ đứa bé?
Bùi Châu Hiền im lặng.
"Tôi về đây. Cho tôi thêm thời gian suy nghĩ."
Kết quả vừa mới trở về để suy nghĩ lúc chiều, thì tới gần nửa đêm cô nhận được cuộc gọi của nàng.
Linh cảm có gì đó không ổn, Tôn Thừa Hoan lập tức nghe máy.
Đầu dây bên kia tĩnh lặng tới mức đáng sợ, hồi lâu sau mới chậm rãi vang lên thanh âm suy yếu của nàng: "Thừa Hoan, cứu tôi..."
"Này, này... cô đang ở đâu?" Hốt hoảng vớ lấy chìa khóa xe cùng ví tiền, cô vừa ra khỏi nhà vừa hỏi. "Vẫn ở cao ốc hay rời đi rồi?"
"Cao ốc." Nàng như muốn cắn nát môi.
Cũng không hỏi lý do tại sao, cũng không hỏi có phải thật hay đang đùa? Cô vẫn điên cuồn lái xe đến cao ốc.
Quẹt thẻ, lao vào phòng khách. Xung quanh không một bóng người.
"Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền..." Cô lớn tiếng gọi.
"Thừa Hoan?" Thanh âm vang lên trong phòng tắm.
Nhanh chóng tiến lại gần. Cuối cùng, đập vào mắt cô là sàn nhà ướt sũng và từng tia máu đỏ tươi đang chảy dọc nơi bắp chân nàng.
Kinh hãi làm sống lưng cô đổ mồ hôi lạnh. Lập tức khom lưng bế nàng lên, cô lay lay con người như đang muốn lịm đi ấy.
"Cố gắng chờ chút, tôi đưa cô tới bệnh viện."
Nàng cắn như muốn nát môi, run rẩy nói với cô: "Đứa bé..."
"Đừng lo, nhất định sẽ ổn thôi."
Bùi Châu Hiền vì sàn nhà trơn ướt nên trượt ngã, đáng lẽ Tôn Thừa Hoan cô phải cảm thấy nhẹ nhõm bởi chẳng cần ép nàng phá thai thì nó cũng tự sảy. Ấy thế nhưng tại khoảnh khắc cô cùng y tá đẩy băng cứu thương tới trước phòng cấp cứu, cô biết rõ toàn bộ mong muốn lúc chiều của mình đều hóa thành hư vô.
Điều duy nhất cô hy vọng hiện tại, chỉ là cả mẹ lẫn con nàng đều bình an.