Bé Bỏng Của Em [Wenrene]

Chương 69: LnS (4)

"Thật bất ngờ vì hôm nay cô đã không rời đi khi chúng ta xong việc."

Nằm bên cạnh nhau, Bùi Châu Hiền khẽ cười.

Tôn Thừa Hoan thản nhiên đáp: "Hầu hạ người như cô luôn khiến tôi cần nghỉ ngơi để lại sức."

Dứt câu, cô chậm rãi khép mi, phỏng chừng đúng là rất mệt mỏi.

Im lặng cho tới khi tiếng thở của cô trở nên đều đặn, bấy giờ nàng mới nhẹ nhàng xoay người rồi chống tay quan sát cô.

Phảng phất trở lại năm tháng còn là du học sinh, trong trí nhớ của nàng, Tôn Thừa Hoan luôn giống như loài phượng hoàng kiêu ngạo. Bởi mỗi ánh mắt, mỗi lần cong khóe môi, là một lần cô thành công thu hút ánh mắt hâm mộ của cả người cùng giới lẫn người khác giới.

Nàng cũng không nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp nhau là khi nào. Ấy thế nhưng trong tiềm thức của nàng, cái tên Tôn Thừa Hoan dường như đã xuất hiện từ rất lâu. Lâu tới mức thời điểm nàng bắt đầu biết nhớ, trong đầu nàng đã nhớ tới cái tên ấy rồi.

Khoảng thời gian khi mới tập tễnh bước chân vào thương trường, nàng nhất nhất ghi tạc lời tiền bối Bùi gia dạy rằng tuyệt đối không đội trời chung với Tôn gia.

Nhưng nàng đâu thể làm thế?

Bởi vậy nàng đã tự đưa ra cho mình một quan niệm riêng: Một là tranh đấu vì sự tồn vong của Bùi thị, hai là tranh đấu để có thể bảo vệ Tôn Thừa Hoan.

Chỉ khi đủ lông đủ cánh, nàng mới có thể bảo vệ an nguy của cô. Vì thương trường chính là chiến trường.

"Hoan Hoan, nhiều năm qua rồi, nhưng em một chút cũng không hề hay biết."

Âm thầm thở dài, Bùi Châu Hiền khẽ hôn lên giữa đôi mày ngay cả khi ngủ cũng đang nhíu chặt. Sau đó nằm xuống nhắm mắt dỗ mình chìm vào giấc ngủ.

***

Khi nàng tỉnh lại ngoài trời sớm đã chuyển thành màu đen. Và như thường lệ, Tôn Thừa Hoan đều biến mất không chút dấu vết.

Chuyện cần giải quyết của cô nàng đều giải quyết xong cả rồi. Sợi dây liên kết giữa hai người cũng coi như chấm dứt, chẳng biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.

Cầm điện thoại lên soạn một tin nhắn, đại khái nàng hỏi cô đang ở đâu?

Tôn Thừa Hoan không trả lời.

"Để xem ai gan lỳ hơn ai?" Bùi Châu Hiền vừa lầm bầm vừa chuyển sang chế độ gọi.

Gọi tới gọi lui vừa đủ mười lần, người nàng cần rốt cuộc cũng bắt máy.

"Cô lại muốn gì nữa? Bùi Châu Hiền, tinh lực của cô cũng dồi dào quá nhỉ?" Thanh âm của Tôn Thừa Hoan rõ ràng vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Nàng ngồi dậy rời khỏi giường, đem quần áo sạch đã chuẩn bị vào phòng tắm, đáp: "Tôn tổng đánh giá tôi cao quá rồi, chân tôi hiện tại đứng còn không vững, sức khỏe đâu mà tiếp tục cuồng hoan?"

Người bên kia im lặng.

"Cho nên..." Nàng mở nước nóng vào bồn tắm. "Muốn gọi Tôn tổng để hỏi tại sao cô chưa chào tạm biệt tôi đã phủi mông bỏ chạy? Này, cô ăn được giao dịch của tôi cũng phải biết cách đối xử tinh tế và tôn trọng tôi chút chứ?"

Nhắc tới giao dịch, con ngựa điên khó thuần Tôn Thừa Hoan rốt cuộc cũng nhẹ giọng xuống nước.

"Cô muốn sao?"

Cố gắng ngăn để không cười thành tiếng, nàng vừa ngắm bộ móng tay mới làm vừa nói: "Bao giờ tôi có thể gặp lại cô?"

"Ngày kia." Cô trả lời. "Đêm ngày kia ở Thượng Hải có một buổi đấu giá."

"Chà, Tôn tổng đúng là rất biết cách hưởng thụ." Bùi Châu Hiền cởi dần đồ ngủ trên người rồi bước vào bồn tắm. Nước nóng cùng tinh dầu thơm khiến nàng thỏa mãn "ưm" một tiếng.

"Bùi tổng." Cô bỗng lên tiếng gọi.

"Ừ?"

"Tốt nhất đừng làm những hành động câu dẫn tôi."

Câu nói kết thúc cũng là lúc cô tắt máy.

Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã chuyển về nền chính. Trong hình là cô gái đứng dưới gốc cây ngô đồng, từ khí chất đến dung mạo đều rực rỡ giống như chim phượng hoàng.

"Tiểu muộn tao." Nàng khẽ mắng.

Mà hiện tại, kẻ mới vừa kết thúc liên lạc - Tôn Thừa Hoan đang vùi đầu vào rượu cùng Khương Sáp Kỳ.

"Cậu có tâm sự?" Thư ký Khương thả một miếng mứt sấy vào miệng. Lại nói Tôn đồng học của cô dạo gần đây vô cùng kì lạ. Đặc biệt là thời điểm đối mặt với đôi sự kiện vạch mặt Trần thị và người nhà nạn nhân chấp nhận ký đơn thỏa thuận.

"Ừ, một chút." Cô ngửa đầu uống cạn ly rượu. Lúc nãy Bùi Châu Hiền gọi tới, thậm chí cô còn phải cố gắng né tránh tiểu Kỳ.

Tôn Thừa Hoan không dám tưởng tượng nếu một ngày giao dịch giữa mình và người phụ nữ đó bị lộ, Tôn gia cùng Bùi gia sẽ làm gì hai người...

Khương Sáp Kỳ nhìn nét ưu tư trên mặt cô, phỏng đoán trong lòng một hồi rồi đánh bạo hỏi: "Về tình yêu hả?"

Cô đúng là có chút chột dạ.

"Không."

"Vậy thì về điều gì? Mọi chuyện đều đã được giải quyết ổn thỏa hết rồi. Tập đoàn Trần thị chơi xấu chúng ta cũng bị giải quyết rồi."

Tôn Thừa Hoan nghe cô lải nhải, bản thân chỉ hận không thể thét lên rằng: Nhưng những thứ đó đều là do mình giao dịch xá© ŧᏂịŧ lấy về.

Bùi Châu Hiền ô dù rộng hơn cô, cô thừa nhận. Bùi Châu Hiền mưu sâu kế hiểm hơn cô, cô thừa nhận. Nhưng Tôn Thừa Hoan cô không bao giờ thừa nhận việc bị nàng đùa bỡn trong tay giống như quân cờ như thế.

Cô hiểu rõ vị thế của bản thân lúc này. Cô đang bị nữ nhân đó nắm thóp. Và cách duy nhất để có thể chấm dứt hợp đồng, chính là tìm ra điểm yếu của Bùi Châu Hiền.

Điểm yếu dù lớn hay nhỏ thì cũng là điểm yếu.

"Có cách rồi."

Đôi môi khẽ nhếch lên sau ly rượu vừa được Khương Sáp Kỳ rót đầy. Đương nhiên giữa không gian tĩnh lặng này, chẳng ai có thể biết được cô vừa vạch ra trong đầu một kế hoạch vô cùng chí mạng.

***

Hai ngày sau, thời điểm cô đặt chân tới Thượng Hải, Bùi Châu Hiền đã nhắn tin nói với cô rằng cứ vui chơi rồi nghỉ ngơi thoải mái, nàng có việc nên sẽ bay chuyến sáng mai.

Cho nên cuộc hẹn tại buổi đấu giá coi như thất bại.

Thực ra thì Tôn Thừa Hoan cũng không vội. Dẫu sao từ trước tới giờ, tác phong làm việc của cô luôn nổi tiếng là chậm và chắc.

Vì thế cô vẫn tham gia đấu giá như thường. Thậm chí còn mang về một bộ trà cụ thời Đường và vài món đồ sứ Thanh Hoa.

Tỉ mỉ đem địa chỉ khách sạn gửi cho nàng. Xong xuôi, cô mới thay đồ ngủ rồi nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Ước chừng bốn giờ sáng, Tôn Thừa Hoan rõ ràng cảm nhận được phần giường bên cạnh lún xuống. Sau đó một vòng tay lặng lẽ ôm lấy cô từ phía sau.

"Vì sao đột nhiên lại tự giác như vậy?" Nhiệt khí theo hơi thở của nàng phả vào gáy khiến cô thoáng rùng mình.

"Thế nào cô chẳng tìm tôi." Tôn Thừa Hoan thanh âm khàn khàn đáp.

"Ừm, ngoan lắm. Lần sau cứ tiếp tục tự giác phát huy nhé."

Mùi hương quen thuộc xông lên mũi kèm theo hơi ấm mà nàng mang lại, ngoài dự đoán đã làm cô tiếp tục mơ màng ngủ thϊếp đi.

Và thật bất ngờ, khi Tôn Thừa Hoan tỉnh giấc thì thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Bên cạnh là Bùi Châu Hiền đang nhỏ giọng trao đổi gì đó với bác sĩ.

"Bùi Châu Hiền, vì sao tôi lại ở đây?"

Chống tay ngồi dậy, cô nâng bàn tay đang gắn kim truyền chỉ thẳng về phía nàng.

Trông biểu hiện của cô, Bùi Châu Hiền thoáng kinh ngạc rồi đáp: "Lúc sáng nay cô đột nhiên phát sốt, tôi lay mãi cô không tỉnh nên đã gọi nhân viên y tế đưa cô vào viện."

Nghe nàng giải thích xong, Tôn Thừa Hoan tự sờ sờ mặt mình. Sốt? Cô nhớ rõ ràng hôm qua mình còn khỏe lắm mà? Đang yên đang lành sốt kiểu gì mà không tỉnh?

"Cô đang mưu tính cái gì?"

"Không tin cô hỏi bác sĩ thử xem. Những thiên thần áo trắng này nhất định sẽ không lấy mạng người ra đùa."

Nàng vừa cao giọng đáp trả vừa nhường chỗ cho vị bác sĩ trung niên đứng bên cạnh mình.

"Tôn tiểu thư đừng giận, cách đây vài tiếng cô quả thực bị sốt. Bùi tiểu thư đã ở bên cô suốt thời gian ấy." Vị bác sĩ thậm chí còn sẵn sàng đưa cô tự kiểm tra bệnh án.

"Bỏ đi bỏ đi, giờ tôi khỏe rồi. Để tôi về được chưa?" Tôn Thừa Hoan tự ý rút kim truyền, mặc kệ từng giọt máu liên tiếp rỉ ra rồi chảy xuống.

"Cô điên rồi." Nàng kéo cổ tay cô. "Muốn chết sớm cũng không cần dùng cách này."

"Tôi - ổn." Cơ thể cô thế nào cô tự biết, cô chắc chắn rằng bản thân vô cùng khỏe mạnh và không hề chứa dấu hiệu của một người vừa trải qua đau ốm.

Tóm lại theo suy nghĩ lúc này của Tôn Thừa Hoan mà nói, thì Bùi Châu Hiền chắc chắn lại giở trò.

Đúng là đã trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc.

"Này, này, cô đứng lại đó cho tôi."

Nàng đuổi theo nữ nhân vẫn còn đang mặc quần áo của bệnh viện, họ Tôn này điên rồi, vì sao nhiều năm như vậy cái đầu đá vẫn không chịu thay đổi?

Mà Tôn Thừa Hoan đang vừa di chuyển vừa cố gắng hít sâu thở đều, tuy nhiên vẫn không cản nổi thanh âm bởi vì tức giận mà phát run: "Mẹ nó, cô chơi tôi phải không?"

"Chơi bời gì? Tôi có lòng tốt cứu cô, cô không cảm ơn thì thôi còn ở đó khua môi múa mép? Tôn Thừa Hoan, làm ơn cư xử sao cho giống con cháu trong một gia đình văn hóa chút đi."

"Tôn gia chúng tôi trình độ văn hóa không bằng các người. Vừa ý cô chưa?"

Cô bỗng dừng bước rồi bất ngờ xoay người thét thẳng vào mặt nàng.

Chát một tiếng, gò má phải nóng lên theo sự vận động cơ tay mà người phụ nữ trước mặt mới dùng.

"Lúc nào cũng giống như con rùa rụt đầu rụt cổ. Người khác nói vài câu liền xù lông lên cãi cùn, cô trưởng thành một chút được không?" Bùi Châu Hiền nhíu mày. Hiển nhiên vô cùng phẫn nộ.

P.S: Mình đang phân vân quá. Chẳng là mình có một hố mới nhưng lại không biết nên giữ nguyên tên chị cháu hay dùng tên Hán Việt. Mọi người cùng giúp mình lựa chọn đi ≥﹏≤