Cơn ho liên tục kéo đến khiến Wendy thống khổ tỉnh lại.
Tuyệt, bằng một cách thần kì nào đó, cô vẫn chưa chết.
Ôm lấy ngực trái, toàn thân ướt sũng khiến cô run lên bần bật. Mà điều đó không quan trọng, quan trọng là đôi đồng tử xanh màu đại dương nào đó đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Cái..." Wendy lăn lê bò toài trên cát, hiện tại cô rất muốn hét lên thật lớn, nhưng chẳng hiểu sao cổ họng lại tắc nghẹn.
Đáng thương thay, cặp mắt đặc biệt ấy vẫn đang mở to và dõi theo từng hành động của cô.
"Chúa ơi. Là thật...?"
Nhân ngư. Là mỹ nhân ngư lúc nãy mình gặp trên phiến đá.
Qua một lúc, Wendy mới có thể lồm cồm bò dậy. Sau đó liên tục kinh ngạc trước vẻ đẹp hoàn mĩ nhất mà thiên nhiên ban tặng.
Không sai, hãy nhìn dung nhan đó mà xem, hãy nhìn cái đuôi dài màu ánh tím sáng lấp lánh đó mà xem. Và điều đặc biệt là hãy nhìn vào đôi mắt kì diệu như chứa đựng cả thiên hà rộng lớn ấy.
"Cô đã cứu tôi hả?" Wendy run run hỏi.
Nhân ngư nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ xuất hiện tia tò mò.
"Ừm... ý tôi là..."
Hàng loạt ngôn ngữ cơ thể được cô áp dụng để giúp nàng thông hiểu.
Quả nhiên ánh mắt nàng sáng bừng, sau đó gật gật đầu chỉ vào bản thân.
Phấn chấn khiến cô quên mất rằng chính mình hiện tại đang mắc kẹt trên đảo. Rón rén nhích lại gần nàng, cô chỉ sợ rằng sẽ kinh động nhân ngư giống như lần trước.
Nhưng hiện tại, nàng không có tránh cô.
Wendy lập tức chớp lấy cơ hội ngàn vàng, tỉ mỉ đánh giá một lượt. Da của nhân ngư không nhớp nháp như cô vẫn nghĩ, mà non mềm tựa da em bé.
Dịch tầm mắt xuống chút nữa, cô thấy phần ngực nàng chỉ đơn giản dùng vỏ sò để che lại đầu nhũ hoa. Cho nên bầu ngực no đủ cư nhiên lộ rõ, chẳng khác nào đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ nguyên thủy của tất cả sinh vật tồn tại trên đời.
Trông theo ánh nhìn của cô, thời điểm phát hiện nó không hề đứng đắn. Nhân ngư dần đỏ mặt, cái đuôi cũng nhích dần rồi lùi về phía biển.
"Này, chờ đã..." Wendy luống cuống chống tay đứng dậy. Tuy nhiên vì thể lực đã cạn, cho nên cô lập tức khuỵu xuống.
Nhân ngư kinh ngạc há miệng. Cổ họng phát ra tiếng "a... a..." thật khẽ.
***
Ồn ào qua đi, bấy giờ đồng chí Wendy của chúng ta mới có thể bình tĩnh nâng tay vuốt vuốt ngực để thuận khí.
"Tôi... tôi không muốn làm hại cô. Tôi... chỉ muốn... cảm ơn cô vì đã cứu tôi..."
Lắp bắp mãi mới thành lời, cô càng nghĩ càng không tin được rằng mình đã gặp nhân ngư.
Hơn nữa... nhân ngư còn chính tay cứu mình.
"Cô có thể nói được chứ?" Nhà nghiên cứu sinh vật học chỉ chỉ tay lên cổ họng.
Mỹ nhân ngư với mái tóc ánh tím đồng màu với đuôi chậm rãi làm theo.
"Không, ý tôi là giọng của cô cơ." Wendy khoa chân múa tay, càng khao khát nghe thanh âm của nhân ngư càng cố gắng nhiều hơn.
Đừng đùa. Cô có thể kiếm được rất nhiều lợi nhuận từ bản nghiên cứu về loài sinh vật được cho là không tồn tại này. Và không chỉ vậy, giáo sư Borges hẳn sẽ rất tự hào khi nhận được thành quả vượt ngoài sức tưởng tượng của ông.
Nhân ngư đôi mắt vẫn mở to nhìn cô. Qua vài lần mấp máy môi, cuối cùng nàng cũng nói: "Giọng."
Wendy dám thề rằng đây là thanh âm hay nhất mà bản thân từng nghe.
"Chờ đã." Một lần nữa vồ vập ập đến. Cô lại thành công khiến nhân ngư giật mình hoảng loạn.
Nàng thoáng cau mày.
"Cô có biết bản thân trân quý thế nào hay không?" Kẻ điên nào đó vừa lầm bầm tựa như hỏi nàng, song lại như tự hỏi chính mình. "Tôi đã dành gần nửa cuộc đời chỉ để tìm cô. Còn giáo sư Borges... ông ấy chính xác là cả đời."
Nhân ngư càng nghe càng không hiểu. Cuối cùng nàng chủ động nhích lại gần, mạnh dạn nâng tay sờ sờ khuôn mặt tái nhợt vì lạnh của cô.
'Kẻ điên' Wendy chết sững.
Trong các bản ghi chép, phần lớn họ đều viết rằng tính cách của nhân ngư vô cùng nhút nhát. Phàm khi phát hiện những kẻ khác loài, chúng chắc chắn sẽ đều tìm cách trốn thật xa.
Nhưng mà mỹ nữ này...
Đôi mắt sâu thẳm của nàng xoáy sâu vào đôi mắt cô. Hệt như có ma lực, từng chút đem linh hồn cô trói lại thật chặt.
"Tôi... cô..." Wendy ngập ngừng.
"Irene." Nàng nói.
"Hả?" Vốn đang định hỏi tên, thật không ngờ nàng đã lên tiếng khiến cô giật mình kinh ngạc.
"Irene." Nàng lặp lại lần hai.
Mất một lúc để có thể tiếp thu việc nhân ngư đọc được suy nghĩ của mình. Cô lập tức nhoẻn miệng cười giới thiệu: "Cô là Irene hả? Chà, cái tên thật đẹp. Còn tôi là Wendy."
"Wenzy?"
"Không, Wendy. W - E - N - D - Y. Wendy."
Ánh mắt Irene sáng lên.
"Cô thích tên tôi hả?" Wendy đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội làm thân.
Cô hiểu nếu muốn chụp ảnh mà không dọa nàng sợ, chỉ còn cách duy nhất là từ từ tiếp cận.
Nàng gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Thích."
Thật tuyệt vời...
Wendy phát hiện ra rằng trí thông minh của nhân ngư vượt xa cả con người.
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng. Irene đã có thể hiểu và lặp lại một số từ đơn giản trong câu nói của cô.
Cô hiện tại vô cùng muốn đem báu vật này về viện nghiên cứu...
Nhưng chờ đã, cano đã bị sóng đánh hỏng, thiết bị di động cũng chẳng khá hơn.
Cô phải liên lạc về như thế nào?
"Irene. Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?"
Nàng nghiêm túc suy tư, sau đó giơ 1 ngón tay.
"1 tiếng?"
Lắc đầu.
"1 ngày?"
Gật gật.
Thế đấy. Giờ thì hẳn là mọi người ở khách sạn sẽ coi như cô biến mất mà không đi tìm cho mà xem.
Sở dĩ có thể khẳng định những điều này, âu cũng bởi vài năm trước cô từng bị lạc ở vùng biển Celtic, và kết quả thì sao? Đám người Kang Seulgi không đi tìm cô vì nghĩ cô tìm được báu vật gì mới nên hứng thú quên cả đường về.
Tệ thật chứ...
"Tôi đang ở đâu? Marvellous hả?" Dù biết là muộn, song cô vẫn lên tiếng hỏi Irene.
Nàng gật đầu, mấp máy môi lặp lại: "Wendy... Marvellous..."
Khuôn mặt xinh đẹp ấy liên tục làm những động tác xinh đẹp, khiến người vốn yêu cái mỹ như Wendy không khỏi xao động.
"Cô đưa tôi vào bờ bằng cách nào?"
Nàng vỗ vỗ vào đuôi - phần thân thể mà cô hằng ao ước.
"Chờ chút, tôi có thể... sờ nó không?" Cô tha thiết nhìn nàng.
Irene tuy đắn đo nhưng rồi cũng gật đầu.
Giống hệt đứa trẻ tìm được vật yêu thích, Wendy say mê sờ từng tấc vảy, không quên cảm nhận nó bằng cả trái.tim.
Tuyệt thật, không trơn giống như loài cá thông thường, sờ vào còn có chút mát mẻ sảng khoái.
Không, mình nghĩ lại rồi, mình sẽ giữ nàng để riêng mình nghiên cứu...
Báu vật vô giá này phải là của mình.
Ngày đăng: 30.10.2019