Bé Bỏng Của Em [Wenrene]

Chương 43: Way Back Home (4)

Điện thoại gọi muốn cháy cả máy.

Son Seungwan nhẩm tính ít nhất bản thân phát đi cũng phải hơn trăm cuộc. Bởi vì cô dùng hai điện thoại.

Ấy thế nhưng... người phụ nữ kia thậm chí còn không buồn nghe.

***

Trầm mặc ngồi trên sofa. Đồng hồ cổ treo trên tường sớm đã báo hơn một giờ sáng.

Son Seungwan đan hai tay vào nhau rồi đặt trước đầu gối. Cô đã thủy chung duy trì tư thế này suốt ngần ấy thời gian.

Rốt cuộc, giữa hai người đang xích mích về điều gì?

Son Seungwan tự vấn lương tâm xong, mới ngạc nhiên nhận ra kì thực giữa mình và nàng chẳng có lý do gì để giận dỗi tới mức này cả.

Họa chăng... chúng đều xuất phát từ sự hờn ghen vô cớ mà thôi.

Tệ thật đấy.

Ghen tuông luôn làm mờ đi đôi mắt của kẻ si tình.

***

Những tấm ảnh đặt trên kệ gỗ lần lượt rơi vào tầm mắt cô.

Kể từ ngày còn là sinh viên, đến ngày ôm lấy tấm bằng tốt nghiệp. Và cả khoảng thời gian hẹn hò và kết hôn ngọt ngào...

Son Seungwan nhẩm tính thật nhiều, kết quả lại thất bại bởi chẳng thể tính hết những chuyện mà hai người đã từng đồng lòng trải qua.

Lần đầu tiên hạnh phúc là khi nào? Hình như là vào ngày Lễ tình nhân năm cô mười chín, còn nàng hai mươi hai. Khi đó, cô nắm chặt tay nàng, thì thầm câu nói mà bản thân đã dành nửa năm trời để luyện tập.

"Joo... Joohyun... mình hẹn hò nhé."

Lần thứ nhất đau khổ là khi nào? Hình như là vào năm ba Đại học, cô bị tai nạn chấn thương ở đùi. Nàng thì vừa mới tốt nghiệp, bị điều tới nơi cách nhà rất xa. Ấy thế nhưng vẫn kiên quyết ngồi xe lửa trở về trong đêm.

Đúc kết từ những câu chuyện thường nhật. Kì thực hạnh phúc tồn tại đơn giản lắm.

Là khi bàn ăn nghi ngút khói do chính tay hai người làm.

Là khoảng thời gian cả hai quyết tâm tuyên bố tình yêu với gia đình.

Là khoảng thời gian đẫm nước mắt chỉ để đổi lấy cái gật đầu ủng hộ.

Là khoảng thời gian nhìn nàng tiến vào lễ đường. Đem một đời một kiếp gửi lại cho nhau.

Là khoảnh khắc nàng thông báo rằng "Seungwan, chúng ta sắp được làm mẹ".

Là khoảnh khắc nàng đau đớn vì Renedy muốn chào thế giới.

Hay là khoảnh khắc bé con cất tiếng khóc đầu tiên...

***

Son Seungwan đầu óc như dại đi.

Cô vô thức vươn tay quẹt nhẹ gò má. Lại phát hiện hàng lệ đã làm ướt da thịt từ bao giờ.

Run run bấm điện thoại. Một lần nữa quyết định quay số.

Kiên nhẫn chờ tiếng chuông đổ gần hết, người ở đầu dây bên kia rốt cuộc mới chịu tiếp nhận.

Im lặng...

"Joohyun."

"..."

"Joohyun, trả lời em. Em biết chị vẫn đang nghe."

"..."

"Hyun."

"..."

"Vợ, hay là chúng ta đừng giận nhau nữa. Tối nay mình về nhà đi."

"Về nhà, còn Seunghyun, còn chúng ta, và còn gia đình này."

Qua vài giây tịch mịch. Thanh âm nức nở của nàng rốt cuộc cũng truyền vào tai cô.

"Đừng khóc." Son Seungwan ngả người ra sau ghế, khuôn mặt tái nhợt đầy mỏi mệt. "Em xin lỗi vì đã nặng lời với chị. Thực ra em không có ý như vậy đâu. Vợ, về nhà được không? Mình giải thích cho nhau nghe, cùng nhau nắm tay đối mặt. Đừng bỏ cuộc, làm ơn đừng bỏ cuộc. Được không?"

"S... Seungwan à. Em đến đón chị nhé." Nàng nấc nghẹn từng hồi.

"Được, chị nín đi. Bây giơt em đến đón chị."

***

Cửa phòng nàng thuê tại khách sạn sớm đã để hé sẵn.

Thời điểm Son Seungwan bước vào. Bae Joohyun đang ôm lấy cánh tay đứng trước cửa sổ lớn, qua sự phản chiếu của kính, cô thoáng trông thấy những giọt nước mắt vẫn liên tục lăn dài trên gò má nàng.

"Vợ." Son Seungwan lại gần. Một khắc quyết đoán, cô gắt gao ôm chặt lấy người con gái nhỏ bé mình dành cả đời để thương kia.

Bae Joohyun ở trong lòng cô. Bao nhiêu uất ức đều liên tục dồn lại, cuối cùng triệt để cuồn cuộn tuôn ra khỏi tuyến lệ, thấm ướt bờ vai cô.

"Em chưa bao giờ chịu nghe chị giải thích. Em chưa bao giờ..." Nàng lên án trách móc, thanh âm tràn đầy oan khuất bi thương.

"Em biết. Em biết em sai rồi. Em tới đón chị, chúng mình cùng về nhà nhé."

"Seungwan. Em còn yêu chị không?"

"Em yêu chị."

Qua một lúc, môi lưỡi của hai người dần tìm đến nhau. Bàn tay cô run rẩy cởi từng kiện quần áo đang che chắn cơ thể nàng...

Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, hai cỗ da thịt trần trụi triền miên hoan ái.

Vẫn giống như mọi khi. Nàng bấm nhẹ vào sống lưng cô, đôi đồng tử mông lung mang theo hơi sương mờ nhạt.

Bae Joohyun thật sự rất yêu Son Seungwan. Thậm chí nàng còn chấp nhận đánh đổi mọi thứ, chỉ để đổi lấy cô vui vẻ tươi cười.

"Seungwan à, chị đã hủy hợp đồng với công ty của Park Bogum..."

Dựa vào l*иg ngực cô, nàng khe khẽ thì thầm.

Son Seungwan thoáng kinh ngạc.

"Ngày hôm qua sau khi kết thúc bữa trưa cùng hắn, chị vốn muốn tìm em để thông báo chuyện này. Nhưng khi chị tới công ty, thì em lại đang ở cạnh Park Sun-young."

"Seungwan. Chị đã rất sợ một ngày nào đó chúng mình sẽ thực sự chấm dứt. Chị sợ cảm giác về đến nhà, bên trong chỉ còn chị và Renedy."

"Rất nhiều đêm em không trở về, con bé thường xuyên khóc đòi em. Vì giận em vô tâm với gia đình, cho nên chị... cho nên chị mới không nhịn được mà cư xử với em như thế."

Nghe nàng tường thuật mọi chuyện. Son Seungwan bật khóc thành tiếng.

"Joohyun, em..."

"Em đừng nói gì nữa. Chúng mình đều hiểu lầm về nhau rồi." Rướn người hôn lên môi cô, nàng thì thầm. "Chị chỉ mong sau này hai chúng ta sẽ không để tình trạng này tiếp diễn nữa. Em không hài lòng chị ở điểm nào thì lập tức nói thẳng. Chị cũng vậy, được không?"

"Ừ..."

"Em hứa với chị đi."

"Em hứa."

***

Đường về nhà hôm nay đã khác mọi khi.

Son Seungwan nhìn người ngồi ở kế bên, rốt cuộc ngăn không được mà nắm lấy tay nàng.

"Mau tập trung lái xe." Bae Joohyun khẽ cười.

"Vẫn còn tay trái mà." Cô siết chặt thêm một chút. "Joohyun, chuyện những bức hình lần trước, chị nhất định phải tin em. Em và Sun-young đã không còn tình cảm gì nữa rồi..."

"Người mù cũng thấy được cô ấy còn yêu em." Nàng đáp.

"Đó là việc của cô ấy. Việc của chị là tin em." Son Seungwan bĩu môi. "Thời gian em yêu Renedy còn chưa hết, nhà bao việc."

"Em - chỉ - yêu - Renedy?" Bae Joohyun cảnh cáo nhấn mạnh.

"Đúng rồi."

"Chẳng lẽ em muốn khiến chị phải ghen với cả con gái?"

"Bảo bối, yêu cũng có nhiều loại lắm chứ." Nghe nàng nói xong, cô phá lên cười. "Với Renedy là tình yêu của gia đình, là em sẽ bảo vệ và mang tới cho con bé những điều tốt nhất, tới khi nào con bé đủ lông đủ cánh rồi rời khỏi chúng ta. Còn chị. Chị là người sẽ cùng em đi hết quãng đường còn lại. Cho nên em yêu chị, vĩnh viễn yêu chị."

"Còn bây giờ, mình về nhà thôi."

- Toàn Văn Hoàn -

Ngày đăng: 20.08.2019