Chị đã chờ chiếc thuyền đưa em cập bến thật lâu.
Nhưng Seungwan, vì sao lại không có em?
***
Hình như vào buổi chiều cái ngày định mệnh ấy. Chị ở trong bệnh viện, và nghe mẹ nói rằng công cuộc cứu hộ vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Em đã được về với đất liền rồi.
Seungwan của chị, người hùng của chị. Đã trở về rồi.
***
Chị không biết mình đã quỳ xuống trước hàng trăm tấm ảnh ấy trong bao lâu.
Chỉ tới khi chị lịm đi trong vòng tay của bố. Và sau đó, chị lại tiếp tục choàng tỉnh dậy.
Rồi khóc.
Seungwan, cô bé xinh đẹp ấy vẫn luôn nhoẻn miệng cười. Cô bé lớp trưởng vẫn luôn nắm chặt lấy tay chị, và kể chị nghe về bao ước mơ hoài bão.
"Sau này em muốn theo chân chị gái em. Em định học Y."
Đúng vậy, Seungwan của chị tài giỏi lắm kia mà.
"Seungwan, Seungwan ơi."
Chị bừng tỉnh khỏi cơn mộng. Khi chị thấy em vẫy tay chào chị thật lâu.
Hình như nơi ngực trái em, đã cài thêm dải ruy băng nhỏ màu vàng.
"Tạm biệt, và đừng khóc nữa, Joohyun ah."
***
Thất Tịch đầu tiên sau sự kiện ấy. Chị đã ăn thật nhiều chè đậu đỏ.
Chị ăn nhiều đến mức bao tử cuộn lên từng cơn đau nhói.
Thế nhưng chị vẫn cố chấp nhét từng thìa vào miệng.
Chị muốn gặp Seungwan của chị.
Ý niệm ấy xuất hiện trong đầu chị hàng ngàn lần, trước khi người ta tìm thấy chiếc máy ghi hình của em.
Clip cuối cùng trên chuyến phà Star 1 - Rất rất nhiều những bài báo giật tít video do chính tay em quay.
Chỉ là... đoạn cuối video, hình như ai đó đã tôn trọng thỉnh cầu của em. Họ không công khai với truyền thông, và chỉ mang tới gửi cho riêng chị.
"Joohyun. Em đây, khi chị xem được đoạn video này, chắc có lẽ em đã hóa thành một ngôi sao nhỏ bé mất rồi." Em cố gắng bám vào thành chiếc phà, nước ngập quá cổ, nhưng em vẫn cố nghển lên để cười và nói những lời ấy.
"Chị đừng khóc nữa nhé. Vì Joohyun à, mỗi lần muốn khóc, chị hãy nhìn lên bầu trời. Bởi vì em chắc chắn vẫn luôn dõi theo chị."
"Hiện tại em cảm thấy hạnh phúc lắm. Em chẳng sợ gì đâu, bởi vì còn rất nhiều tiền bối khác đang chờ tàu tới cùng em."
"Joohyun, nghe lời em. Từ nay về sau chị phải luôn vui vẻ, bởi vì chị chỉ mới hai mươi mà thôi. Năm sau hãy học tập thật chăm chỉ và đỗ vào Đại học Seoul nhé. Coi như sống thêm cả phần của em."
"Nói thì nói vậy thôi. Cơ mà em vẫn đang hy vọng tàu sẽ tới thật sớm."
"Em tắt máy đây."
"Yêu chị."
***
Em của chị.
Năm năm qua, chị vẫn luôn sống thêm cả phần của em.
Chị đỗ Y đa khoa.
Và hiện tại, chị đang tiếp tục học để trở thành bác sĩ tương lai.
Seungwan, em vẫn ổn phải không? Em vẫn luôn hạnh phúc phải không?
Chị nhớ em, chị muốn ôm em lắm.
***
Seungwan. Vài hôm trước, lễ tưởng niệm 5 năm sau chuyến phà định mệnh đã cướp đi những thiên thần trong trẻo với bao ước mơ được diễn ra thật long trọng.
Chị đã trở về trường.
Phòng học của chúng ta vẫn giữ nguyên như cũ. Chỉ là có rất nhiều những ánh nến đã được thắp lên.
Chị để thật nhiều ảnh của chúng ta vào hộc bàn của em. Để cả dòng nhật ký và bánh đậu đỏ hai đứa mình luôn hò hẹn.
Chị khắc sâu khoảnh khắc tốt nghiệp cao trung. Chị và mọi người, đã ôm hình em và các bạn để chụp kỷ yếu.
Nghe có chút sợ nhỉ?
Nhưng thậm chí, chị còn chụp riêng với em thêm vài tấm nữa đấy.
Bởi vì, chị chẳng sợ đâu Seungwan à.
Em là thiên thần duy nhất ngủ ngoan nơi ngực trái chị.
Chị yêu em.
***
Thất Tịch năm thứ năm.
Ngưu Lang - Chức Nữ lại được đoàn tụ trên cầu Ô Thước.
Chị thì luôn giữ thói quen cũ. Chị đi ăn thật nhiều bánh đậu đỏ. Và đứng trước bờ biển chờ em.
Nhưng mà. Em chẳng chịu tới gặp chị gì cả.
Chị biết Seungwan vẫn luôn dõi theo chị. Nhưng chị vẫn tha thiết mong được gặp em.
Seungwan. Chị phải làm sao bây giờ?
Đã năm năm rồi. Năm năm để chị chôn xuống xúc cảm đau đớn của chính mình. Tuy nhiên chị lại yếu đuối, lại đau đớn, lại khóc dưới mưa vì em.
Cô gái tuổi mười bảy với nụ cười tươi thật tươi. Cô gái tuổi mười bảy với hành động quật cường hy sinh chiếc áo phao của bản thân, để đổi lấy hơi thở của người khác.
Em vĩnh viễn là thiên thần, là ánh sao sáng nhất trên bầu trời Thất Tịch đêm nay.
Em cùng với chị, với ngày Ngưu Lang - Chức Nữ đoàn tụ, và cả cơn mưa ngâu.
- Toàn Văn Hoàn -
Ngày đăng: 07.08.2019
Tác giả có lời muốn nói: Thất Tịch a Thất Tịch...
Có lẽ mọi người đã đoán ra 'câu chuyện có thật' mà au đề ở phần Intro ở đâu rồi phải không.
Đúng vậy, chính là chuyến phà Sewol ngày 16.04.2014 - vụ tai nạn hàng hải lớn nhất Hàn Quốc cách đây 5 năm.
5 năm, thực sự nỗi đau vẫn chẳng hề nguôi ngoai, không chỉ trong trái tim của gia đình nạn nhân, mà còn của cả những người quan tâm tới vụ thảm họa này.
Đau đớn hơn cả, những người nằm xuống. Phần lớn đều là học sinh - những chàng trai cô gái ở độ tuổi 17 - 18. Ở lứa tuổi đẹp đẽ nhất, mộng mơ nhất, và nhiều lí tưởng nhất.
Thực ra au đã lên ý tưởng cho fic này cách đây vài tháng - khi tình cờ xem được đoạn post nhắc lại sự kiện kinh hoàng này.
Trong thời khắc ấy, quả thực đã có những người nhường áo phao cho bạn, đã có những video được ghi lại. Và cả tình yêu giữa người còn và người mất.
Ai từng trải qua cảm giác mất bạn chắc sẽ hiểu thôi. Nó đau lắm, thậm chí nỗi đau ấy còn như thể gặm nhấm từng khúc ruột phần gan. Năm mười năm, vẫn chưa chắc quên được.
Hãy trân trọng những người xung quanh, trước khi bản thân ngoảnh đầu lại. Thì họ đã ở nơi xa mất rồi.
Ngày đăng: 07.08.2019