Bé Bỏng Của Em [Wenrene]

Chương 36: One Of These Nights (1)

Seungwan. Chị vừa từ Incheon trở về.

Hôm nay là Thất Tịch. Nhớ một hôm cách đây nhiều năm, em ngồi phía dưới chị. Đã không chịu nghe giảng, trái lại còn dùng ngón tay chọc vào vai chị rồi cười nói:

"Joohyun, chị muốn nghe truyền thuyết về Thất Tịch không? Valentine của Châu Á ấy."

"Thì?" Chị cũng không mấy để tâm đến em, bởi vì bài toán hôm nay thực sự rất khó.

Em vẫn tiếp tục nài nỉ: "Thôi nào. Truyền thuyết kể rằng Ngưu Lang - Chức Nữ sẽ gặp lại nhau vào ngày hôm nay. Cho nên lát nữa tan học, chúng ta ra ngoài ăn bánh đậu đỏ đi."

"Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau thì liên quan gì đến ăn bánh đậu đỏ?" Rốt cuộc chị cũng thôi không nghe giảng nữa mà quay xuống xì xầm với em.

"Chị đúng là đồ ngốc. Ăn đậu đỏ vào ngày này là tượng trưng cho việc cầu nhân duyên." Em nháy nháy mắt. "Người độc thân sẽ tìm được ý trung nhân. Còn các cặp đôi thì sẽ càng khăng khít lâu dài."

Thấy chị chuẩn bị quay lên, em còn lập tức bổ sung.

"Dù sao thì em cũng thích chị, chị cũng thích em. Cho nên hôm nay chúng mình hãy ăn thật nhiều và thật ngon nhé."

***

Seungwan. Chị nên bắt đầu từ đâu nhỉ?

À, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau có được hay không?

Để chị nhớ lại xem... lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là vào năm nhất cao trung. Tuy chị lớn hơn em và mọi người trong lớp, thế nhưng do gặp phải chấn thương nặng trong một thời gian dài. Cho nên chị nhập học muộn, và đành chấp nhận học cùng với hậu bối kém mình những 3 tuổi.

Chị vẫn nhớ mãi ngày đầu khi chị ngượng ngùng giới thiệu bản thân. Thì em ở bên dưới, đôi mắt lấp lánh mở thật to.

Chị không hiểu vì sao em lại nhìn chị như thế.

Quãng thời gian năm nhất của chị trôi qua khá khó khăn. Cũng bởi chị chẳng thể mở lòng với ai cả.

Phần vì chị hơn mấy đứa những ba tuổi, phần vì chị cảm thấy bất lực với chính bản thân mình.

Em là lớp trưởng, phải nói là cán bộ gương mẫu với thành tích học tập đáng tự hào và tính tình luôn vui vẻ hòa đồng cùng mọi người.

Lần thứ nhất chúng ta mở lời với nhau, lấy tính cách trái ngược của hai đứa mà nói... đương nhiên là do em chủ động.

Chuyện bắt đầu khi chị phát hiện bản thân tới cái ngày chết tiệt đó. Tuy nhiên bởi vì sơ suất, cho nên chị đã không mang theo thuốc giảm đau.

Bất hạnh hơn cả là lớp có tiết Thể Dục.

Chị thề, tới tận bây giờ chị vẫn nhớ như in cảm giác buốt lạnh như muốn chết đi sống lại.

Nhưng đồng thời chị cũng nhớ, chị nhớ sự ấm áp duy nhất chỉ có em mang lại mà thôi.

"Cô ơi, hình như bạn học Bae Joohyun không được ổn đâu ạ. Em đưa bạn ấy tới phòng y tế được không ạ?" Em giơ tay lên và thưa với cô giáo.

Trong cơn quặn thắt, chị vẫn không khỏi kinh ngạc, bởi từ đầu đến cuối em đều đứng cách chị rất xa.

"Em vẫn luôn dõi theo chị."

Em đã nói vậy trên đường cõng chị tới phòng y tế.

Sau sự kiện đó, trong ngăn bàn của em luôn đặt sẵn một hộp trà gừng.

Em cười và nói với chị rằng: "Đừng lạm dụng quá nhiều thuốc giảm đau."

***

Giáng Sinh năm nhất, nhân ngày vừa kết thúc môn cuối của kì thi học kì. Em đã đứng chắn trước mặt chị, rồi lắp bắp mở miệng.

"Joo... Joohyun... chúng ta... à không... chị... đi chơi Noel... với em... nhé..."

Cô bé đạt giải nhất cuộc thi hùng biện vang danh thành phố. Lại ở trước mặt chị, thật vất vả để hoàn thành một lời mời đơn giản.

"Được." Tuy ngoài mặt có chút vô tâm. Nhưng thực sự chị đã mong chờ cuộc hẹn này đấy.

Chị đã mất gần ba tiếng để trang điểm và mặc chiếc váy mới mua. Seungwan à.

***

"Ê." Seulgi huých nhẹ tay em, sau đó hơi nâng cằm hướng về phía chị.

Dưới cây thông thật lớn đặt giữa quảng trường. Chúng ta cứ như vậy nhìn nhau thật lâu.

"Rốt cuộc mấy người còn muốn nhìn đến khi nào hả?" Seulgi vừa nắm tay Sooyoung - hậu bối khóa dưới sau này của chúng ta, vừa lớn tiếng chỉ trích.

Em gãi gãi đầu cười. Sau đó len lén lại gần, rụt rè hỏi chị: "Joohyun, trông chị tuyệt lắm. Em nắm tay chị nhé..."

Đương nhiên là được.

Chị không trả lời mà dùng hành động thay thế.

Chị đan tay mình vào tay em. Bàn tay với sự ấm áp ấy nhanh chóng đong đầy xúc cảm trong trái tim chị.

Bốn người chúng ta đã đi ăn tối và đi xem phim.

Thời điểm bộ phim lãng mạn dành cho mùa Giáng Sinh chiếu được một nửa. Em đã xoay người và hôn chị.

Em nói: "Thực ra... Sooyoung là bạn gái của Seulgi."

Chị gật đầu. Bởi chị đã phát hiện ra điều này khi chứng kiến cảnh cô bé Sooyoung ngượng ngùng hôn lên môi Seulgi trong góc khuất trước rạp phim khi nãy.

"Chị cảm thấy ghét không? Ý em là... cả về Seulgi, và cả về hành động của em vừa rồi?"

Do đang ở trong rạp. Cho nên mỗi lần muốn nói, em đều phải dựa sát vào tai chị.

Seungwannie, em không hề biết rằng. Cả mặt và tai chị đều nóng lên vì hơi thở của em...

"Không." Chị trả lời. "Bởi vì chị cũng muốn được như vậy."

Và chúng ta đã thực sự đã yêu nhau.

Một tình yêu chẳng khoa trương, nhưng cũng chẳng hề kém phần mãnh liệt.

"Em được điểm tối đa kì thì vừa rồi, chị định thưởng em như thế nào?"

"Em học cho em. Không phải cho chị." Chị vờ như không để ý tới em mà một mạch tiến về phía trước.

"Đứng lại mau lên. Chị nhất định phải thưởng em."

Cứ như vậy.

Chúng ta đã chạy qua thật nhiều con phố và ngã tư.

Ban đầu là chị chạy phía trước. Tuy nhiên rất nhanh sau đó. Em đã vọt lên và nắm lấy tay chị...

Luôn là như thế.

Vẫn luôn là em giúp chị chắn gió che mưa.

Ngay cả khi đối mặt với mốc thời gian vĩnh viễn dừng lại cách đây 5 năm. Em vẫn thủy chung giữ nguyên thói quen bảo vệ chị.

Em mãi mãi dùng tuổi mười bảy của mình, để đổi lại tuổi hai mươi lăm của Bae Joohyun ngày hôm nay.

Ngày đăng: 07.08.2019