Sau khi yến tiệc kết thúc, Cảnh Tông đế lại cùng mọi người tới Vĩnh Nguyệt hồ. Bởi trong cung sớm đã hoàn tất chuẩn bị lễ đốt đèn hoa đăng.
Từng chiếc đèn lần lượt được thả lên trời, vừa vặn thắp sáng màn đêm tối tăm heo hút.
Đương khi mọi người còn đang chăm chú ngắm đèn, thì một tiếng động lớn bỗng từ đâu vang lên, kèm theo thanh âm vô cùng hoảng hốt:
"Trưởng công chúa rơi xuống nước rồi, trưởng công chúa rơi xuống nước rồi..."
Đám đông bắt đầu náo loạn, người thì hô "bảo vệ Hoàng thượng", người thì hô "mau cứu công chúa"...
Giữa sự hỗn tạp ấy, lại "ùm" thêm một tiếng nữa, bọt nước bắn lên tung tóe. Bóng người bơi trong hồ thật nhanh, chẳng mấy chốc đã kéo theo trưởng công chúa ngoi khỏi mặt nước.
Tôn Thừa Hoan bị người bên cạnh bám thật chặt, căn bản không có cách nào di chuyển. Bởi vậy, nàng một tay siết chặt eo người kia, một tay cố gắng khua nước.
"Công chúa, cầu xin người buông lỏng một chút, nếu tiểu nữ không di chuyển được, cả hai chúng ta nhất định sẽ chết đuối ở đây đấy..."
Trưởng công chúa nguyên lai bị uống vài ngụm nước, bởi vậy nàng mới cuống cuồng bám víu vào người bên cạnh như vậy.
Cho nên khi Nghe Tôn Thừa Hoan nói xong, nàng rốt cuộc cũng nới lỏng tay, chỉ là toàn thân càng lúc càng mất cảm giác. Cuối cùng triệt để ngất lịm.
Tôn Thừa Hoan chật vật mang theo trưởng công chúa vào bờ, sau khi cẩn thận đặt nàng xuống thảm cỏ. Tôn Thừa Hoan mới cho phép bản thân gục xuống bên cạnh, bởi vì mất sức mà không ngừng ho khan.
"Mau đưa trưởng công chúa và Tôn tiểu thư về Minh Quang cung." Hoàng hậu quả nhiên vẫn là hoàng hậu. Nàng đến một cái biểu cảm cũng không thay đổi, thật bình tĩnh đem mọi chuyện ổn thỏa phân phó.
***
Minh Quang cung là nơi ở của trưởng công chúa. Trước đây Tôn Thừa Hoan từng nghe nhị ca kể về vị trưởng công chúa này. Nhị ca kể rằng từ khi sinh ra, trưởng công chúa đã nhận được sự quan tâm của Cảnh Tông đế, bởi vì mẫu thân nàng - Tuệ Nghi hoàng hậu là nữ nhân duy nhất có được trái tim của bậc đế vương. Tuy nhiên, năm trưởng công chúa ba tuổi, Tuệ Nghi hoàng hậu do bệnh nặng mà hoăng thệ, để lại mình nàng chống chọi với thâm cung đầy rẫy sóng gió nguy hiểm. Cảnh Tông đế vì tưởng nhớ Tuệ Nghi hoàng hậu mà ban cho nàng tên hiệu là Tuệ Hiền trưởng công chúa.
Sau khi mẫu thân mất, Tuệ Hiền công chúa được Thái hậu đón về Khôn Ninh cung chăm sóc. Thái hậu vốn tín Phật, bởi vậy Tuệ Hiền công chúa từ nhỏ tới giờ đều theo Hoàng tổ mẫu ăn chay niệm phật, vô cùng thuần lương.
Khi Tôn Thừa Hoan đổi xong một thân y phục sạch sẽ, Tuệ Hiền công chúa cũng vừa vặn tỉnh lại.
"Tôn tiểu thư. Công chúa muốn gặp người."
Cung nữ cung kính xuất hiện, mang theo lời dặn của trưởng công chúa.
Tôn Thừa Hoan ngẫm một lúc, biết bản thân không thể ngạo mạn từ chối. Bởi vậy nàng gật đầu: "Được, chúng ta đi."
***
Xuyên qua dãy hành lang dài mới tới đại điện. Khi trông thấy đại cung nữ hầu hạ bên cạnh trưởng công chúa, Tôn Thừa Hoan lúc này mới giật mình.
Nàng...
Thật quen...
Dường như đại cung nữ đó cũng nhận ra Tôn Thừa Hoan. Nàng nghiêng đầu cười khẽ: "Chúng ta gặp lại rồi."
Tôn Thừa Hoan ngẩn ra, nhưng rất nhanh lấy lại tỉnh táo. Nàng đi theo đại cung nữ vào bên trong.
Sau tấm rèm mỏng, trưởng công chúa đang thong dong dùng trà. Thấy Tôn Thừa Hoan xuất hiện, nàng chỉ nhàn nhạt lên tiếng: "Ngươi lúc nãy đã cứu bổn cung?"
"Thưa công chúa, đúng vậy." Tôn Thừa Hoan vừa nói, vừa theo phép tắc quỳ xuống.
"Ngươi ngẩng đầu lên..." Trưởng công chúa ngắt lời.
Tôn Thừa Hoan mặc dù không hiểu, song vẫn làm theo lời nàng.
"Ngươi không nhớ ra ta sao?" Thanh âm vẫn trong trẻo, vẫn điềm nhiên như cũ. Chỉ có điều chủ nhân của nó dường như không cam lòng.
"Công chúa thân phận cao quý như vậy. Tiểu nữ xác thực chưa từng gặp người."
"Tiểu Tú, đem thứ này trả cho nàng."
Tay ngọc trắng nõn vươn ra, mang theo miếng ngọc bội đào hoa quen thuộc.
Thời điểm trông thấy miếng ngọc bội tưởng chừng đã mất. Tôn Thừa Hoan giật mình cao giọng: "Sao miếng ngọc bội này lại ở tay người?"
Tấm màn mỏng rốt cuộc cũng vén lên.
Tôn Thừa Hoan làm sao quên được dung mạo kia? Chỉ có điều hôm nay người không đeo mạng che... cho nên toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp đều dần xuất hiện trước mắt nàng.
Tôn Thừa Hoan so với việc nhận lại ngọc bội, thì việc trông thấy dung mạo thật sự của bạch y mỹ nhân còn kinh ngạc hơn.
Nguyên lai, nàng chính là Tuệ Hiền trưởng công chúa.
"Bây giờ ngươi nhận ra bổn cung chưa?" Trưởng công chúa khẽ cười, đôi mắt cong lên, sáng long lanh.
"Tiểu nữ có mắt như mù, mong công chúa lượng thứ." Tôn Thừa Hoan mặc dù sinh trưởng trong gia đình trung quân ái quốc. Song nàng đối với hoàng thất... vẫn là có chút gì đó vô cùng khúc mắc. Không thể gần gũi được.
"Ngươi đứng lên đi." Trưởng công chúa phất tay. "Lần này bổn cung thật sự đã thấy mẫu hậu ngay trước mắt. Nếu không nhờ có ngươi, e rằng hiện tại bổn cung đã..."
"Công chúa, người không nên nói những điều xúi quẩy." Tôn Thừa Hoan ngắt lời nàng. "Vả lại bảo vệ người là trách nhiệm của tiểu nữ."
"Ngươi nói thật chứ?" Trưởng công chúa nâng môi cười. "Hôm nay ở yến tiệc, bổn cung thật sự rất khâm phục ngươi. Bởi có rất ít người dám cả gan tranh luận cùng phụ hoàng."
"Tiểu nữ không dám..."
"Đừng xưng hô tiểu nữ mãi thế. Khuê danh của ngươi là Tôn Thừa Hoan phải không?"
"Phải." Tôn Thừa Hoan thừa nhận.
"Khuê danh của bổn cung là Bùi Châu Hiền." Trưởng công chúa nhìn nàng. "Bổn cung rất có hảo cảm với ngươi. Thừa Hoan, ngươi sau này mỗi ngày đều đến Minh Quang cung... có được hay không?"
Thanh âm chầm chậm rót vào tai giống như mang theo ma lực, khiến Tôn Thừa Hoan nhất thời si mê.
"Được."
***
Nửa năm sau, Minh Quang cung của Tuệ Hiền trưởng công chúa xuất hiện thêm một bóng người.
Tôn Thừa Hoan đều đặn ngày nào cũng tới đây, và cũng chẳng biết từ khi nào, sợi dây tơ hồng của Nguyệt lão đã buộc lấy cổ tay hai người.
"Thừa Hoan, ta muốn xuất cung." Trực tiếp bỏ qua rào cản thân phận, Bùi Châu Hiền không còn xưng hô "bổn cung" với Tôn Thừa Hoan như những ngày đầu gặp mặt nữa.
"Đang yên đang lành xuất cung làm gì?" Tôn Thừa Hoan khó hiểu nhìn nàng.
"Đương nhiên là muốn cùng ngươi." Bùi Châu Hiền rất tự nhiên nắm tay Tôn Thừa Hoan. "Ta từ nhỏ đã theo Hoàng tổ mẫu học lễ nghi quy củ. Nhưng bây giờ ngươi thử đưa ta bỏ trốn một lần được không? Chỉ hai chúng ta...?"
Mắt thấy mỹ nhân nở nụ cười khuynh thành, Tôn Thừa Hoan cũng không nỡ khiến nàng mất hứng.
Bởi vậy, Tôn Thừa Hoan gật đầu chấp nhận: "Tiểu Hiền, ta đáp ứng ngươi một lần này thôi nhé."
Bùi Châu Hiền vô cùng cao hứng trả lời: "Được."
***
Tôn Thừa Hoan vốn còn tưởng Bùi Châu Hiền tính xuất cung ra ngoài dạo chơi. Nào ngờ... nàng lại đưa nàng đi du ngoạn trên sông.
Tôn Thừa Hoan bó gối nhìn trời, đôi khi nàng thật không hiểu trưởng công chúa rốt cuộc đang nghĩ những gì.
"Thừa Hoan..." Bàn tay nhỏ bé huơ huơ trước mặt nàng. "Ngươi thất thần?"
"A..." Tôn Thừa Hoan hoàn hồn, theo bản năng muốn quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền.
Thật không ngờ... môi của nàng lại lướt qua môi của trưởng công chúa...
Tôn Thừa Hoan tái mặt, vội vã thối lui về sau.
Thế nhưng, Bùi Châu Hiền đã vươn tay giữ nàng lại.
"Thừa Hoan, hôn ta..."