Bé Bỏng Của Em [Wenrene]

Chương 31: Save Her (4)

Kể từ ngày biết tấm lòng của em gái dành cho Bae Joohyun. Son Seunghee đối với nàng cũng quan tâm hơn vài phần.

"Bác sĩ Son, cô nhìn xem, đứa bé là con trai. Đặc biệt mai sau chắc chắn sẽ rất hiếu động."

Chỉ chỉ lên màn hình siêu âm. Đồng nghiệp chị cười đến phi thường vui vẻ.

"Dù sao nó cũng là cháu tôi nha." Son Seunghee cũng cười đáp.

Bae Joohyun nắm chặt lấy tay cô, thỉnh thoảng cũng nghiêng đầu nhìn lên màn hình.

"Bác sĩ Im, tụi em có thể nghe nhịp tim của đứa bé không?" Son Seungwan thay nàng tò mò.

Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Bae Joohyun, cô dám thề chính mình có thể làm tất cả để nàng vui lòng.

"Đương nhiên là được." Im Yoona cong cong đôi mắt.

Thời điểm nghe được tiếng tim thai bình ổn đập. Son Seungwan vô thức nghiêng đầu nhìn Bae Joohyun.

Không hẹn, mắt của cả hai đều đã ươn ướt.

***

Son Seunghee nhìn em gái chạy đôn chạy đáo để lấy kết quả khám sức khỏe cho Bae Joohyun. Thật cảm thấy đứa nhóc kia đúng là càng lúc càng mê muội rồi.

"Unnie, nếu không còn chuyện gì khác thì em đưa Joohyun về đây."

Vui vẻ vẫy tay tạm biệt. Son Seungwan tinh lực dư thừa. Dường như chẳng nề hà gì về việc bản thân vừa vận động chẳng khác nào huấn luyện viên thể hình.

"Ừ, đi đường cẩn thận. Nhớ matxa chân cho Joohyun trước khi đi ngủ."

"Em biết."

Trông theo hai bóng lưng đang tiến ra khỏi bệnh viện. Son Seunghee bất lực thở dài một tiếng rồi cũng tiếp tục làm việc của mình.

***

Còn hơn một tháng trước khi sinh...

Vào một ngày tuyết rơi, Kang Seulgi bất ngờ hẹn cô tới công ty để giải quyết vấn đề phát sinh.

"Chuyện này liên quan tới tính mạng của cả phòng chúng ta, Seungwan à..." Đầu dây bên kia, thanh âm cậu nức nở tuyệt vọng.

Nói cũng phải. Đối diện với vấn đề mất việc như chơi. Ai mà chẳng sợ?

Thương lượng thêm vài câu rồi cúp máy, Son Seungwan không quên dặn dò Bae Joohyun thật nhiều lần. Rằng chị nhất định phải cẩn thận, có chuyện gì lập tức gọi cho em.

Dây dưa một hồi lâu, cuối cùng cô mới tạm an tâm chuẩn bị tới công ty.

Chỉ là Son Seungwan không ngờ... chưa tới hai giờ đồng hồ, cô đã nhận được cuộc gọi từ mẹ.

Dự cảm chẳng lành, chân mày cô dần nhíu chặt: "Mẹ, con đây."

"Seungwan... con tới... tới bệnh viện sớm một chút. Joohyun..."

Chưa kịp nghe hết câu, Son Seungwan đã xồng xộc lao khỏi phòng làm việc dưới trạng thái kinh ngạc của đồng nghiệp.

Vừa mới xuống hầm gửi xe, cô liền bắt gặp Son Seungwoo và Kim Min Young.

"Em đây rồi, lúc nãy anh gọi cho em nhưng máy bận."

"Em vừa nhận điện thoại của mẹ."

"Mau lên xe."

Cầm chắc tay lái, Son Seungwoo không tiếp tục nhiều lời, lập tức liều mạng rời khỏi tầng hầm. Khiến chiếc Maybach màu trắng lao vun vυ't trên đường quốc lộ.

***

Mẹ cô và Seunghee sớm đã có mặt trước cửa phòng cấp cứu.

"Mẹ, mọi chuyện rốt cuộc thế nào? Rõ ràng khi con rời khỏi nhà, chị ấy vẫn mạnh khỏe cơ mà." Son Seungwan hai mắt đỏ sọng, giữ không nổi bình tĩnh mà nghẹn ngào hỏi.

Son phu nhân nhìn thái độ của con gái, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu...

"Con đi được một lúc thì thím Choi muốn tới siêu thị mua chút đồ đạc. Bởi vì mẹ nghĩ ở trong nhà mãi sẽ ngột ngạt, cho nên để con bé theo thím Choi đi lại một chút. Nào ngờ đâu chiếc xe đó mất lái..."

Vô lực khép mi, cô thoáng siết chặt bàn tay: "Đã tìm thấy chủ nhân chiếc xe đó chưa ạ?"

"Ba con tới sở cảnh sát rồi. Với lại nhà mình cũng cần lo phía người nhà của Joohyun. Mặc dù đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, song phần lớn trách nhiệm đều thuộc về gia đình chúng ta." Son phu nhân thở dài.

***

Seungwan cũng không biết mình đã phải chờ trong bao lâu. Chỉ cho tới khi cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ hai tay đầy máu nhìn cô và mọi người...

"Tình hình của cô ấy hiện tại rất nguy kịch. Mọi người quyết định đi, cứu mẹ hay cứu con?"

Không cần nghĩ nhiều, Son Seungwan lập tức đáp: "Cứu mẹ."

"Son Seungwan, con có biết mình đang nói gì không?" Son phu nhân kinh ngạc thốt lên.

"Đứa bé không cứu được thì sau này anh chị ấy vẫn còn cơ hội mang thai đứa bé khác. Nhưng mạng người chỉ có một. Bác sĩ. Cứu cô ấy." Bỏ qua lời nói của mẹ, trái tim cô như thắt lại.

Cô thừa nhận, ngay tại thời khắc ấy. Cô hiểu rõ Joohyun đối với mình hoàn toàn quan trọng hơn bất cứ điều gì khác trên thế giới này.

Gần nửa tiếng sau. Tiếng trẻ sơ sinh "oe oe" khóc bỗng vang lên.

Son phu nhân, Son Seungwoo và Kim Min Young ánh mắt rực sáng.

Chỉ có Seunghee là ngưng đọng nhìn em gái - đứa em đang trong trạng thái chết sững vì phải nghe loại âm thanh kia.

Cửa phòng cấp cứu một lần nữa mở ra. Thật may là... bác sĩ đã hướng mọi người nở nụ cười trấn an: "Trời đất phù hộ, đứa bé ngoại trừ sinh non một chút. Song chỉ cần ấp l*иg chắc chắn sẽ ổn."

"Còn... còn người mẹ thì sao ạ?" Son Seungwan run rẩy lại gần.

"Người mẹ cũng ổn rồi, chờ khi hết thuốc mê cô ấy sẽ tỉnh lại. Có điều cô ấy bị gãy chân, cần phải nhập viện để điều trị thêm."

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ..." Son Seungwan ngồi sụp xuống đất, nhịn không được mà khóc rống.

"Nín đi. Chỉnh trang lại một chút, chúng ta còn phải gặp cháu trai nữa." Son Seunghee vỗ vỗ vai cô.

"Mọi người cứ đi trước, bây giờ em theo Joohyun vào phòng hồi sức."

Loạng choạng đứng dậy, bỏ qua ánh mắt đầy nghi hoặc của mẹ, của anh trai và cả chị dâu. Cô thẳng lưng đứng chờ sẵn trước cửa phòng cấp cứu.

***

Ngón tay khẽ giật giật vài cái. Bae Joohyun từ trong đau nhức tỉnh lại.

"Rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi." Bên tai vang lên thanh âm trầm trầm quen thuộc. Đương nhiên thành công khiến nàng hốt hoảng.

"Seung... Seungwan... đứa bé..." Nàng khó khăn hỏi cô.

"Đừng lo, đứa bé rất tốt." Mặc dù chưa tới thăm, thế nhưng Son Seungwan vẫn mạn phép đoán cháu trai mình chắc là vẫn tốt.

Dù sao thì người cô đặt toàn bộ sự chú ý vẫn đang nằm đây.

Nghe cô nói xong, Bae Joohyun như trút được gánh nặng.

"Chị đã hôn mê bao lâu?" Nàng hỏi.

"Hai ngày." Cô vừa trả lời vừa rót nước cho nàng. "Đừng cử động, vết mổ chắc chắn vẫn còn rất kinh khủng. Cứ để em giúp chị."

Cầm theo chiếc thìa nhôm nhỏ, cô kiên nhẫn đút từng muỗng nước vào miệng nàng.

"Seungwan." Bae Joohyun nắm lấy tay cô.

"Em đây."

"Cảm ơn em."

Động tác thoáng ngừng lại, đem ly nước đặt xuống mặt tủ đầu giường. Son Seungwan bỗng cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng.

"Đừng cảm ơn em, đơn giản vì đây là việc em nên làm. Joohyun, em yêu chị."

Bae Joohyun mở to mắt nhìn cô.

"Đừng đi, ở lại và yêu em. Được chứ?"

"Chị..." Nàng né tránh ánh nhìn nóng rực của người trước mặt. "Nhưng theo hợp đồng, sau khi sinh xong chị không thể gặp lại đứa bé nữa. Tránh trường hợp luyến mẫu xảy ra."

"Không cần gặp cũng được, chỉ cần bên em là được." Son Seungwan bá đạo chặn ngang. "Em sẽ dọn ra ngoài. Joohyun, đừng từ chối em. Em biết chị đối với em cũng là loại tình cảm giống như vậy."

***

Son Seungwon mỗi ngày một lớn. Chẳng mấy chốc, bé con liền biết ê ê a a rồi.

Những năm tháng qua, sau khi liên tục tìm cách tranh đấu. Cô và nàng rốt cuộc cũng đã thành công công khai với hai bên gia đình, sau đó chân chính sống chung với nhau.

Khoảng thời gian khó khăn ấy, đương nhiên chúng ta không nên nhắc lại.

***

Nằm trên giường lớn, để nàng gối đầu lên bụng mình. Son Seungwan cưng chiều thủ thỉ:

"Joohyun, chúng ta cũng sinh em bé đi."

Bae Joohyun ngẩng đầu nhìn cô.

"Em thích sao?"

"Thích, em đương nhiên em thích một đứa bé xinh đẹp y như bản thu nhỏ của chị." Son Seungwan hôn lên chóp mũi nàng. "Chỉ là... hiện tại để em sinh. Bởi vì nhìn chị đau, em chịu không nổi."

- Toàn Văn Hoàn -

Ngày đăng: 01.08.2019

Mị: Tròn một tháng của chiếc hố siêu to khổng lồ 😂😂😂

Đầu tháng nên mị để HE nha 😂😂