Sau khi tìm kiếm không có kết quả. Son Seungwan đành bắt Bae Joohyun ngồi xuống bàn ăn. Hai người mặt đối diện nhau, vô cùng nghiêm túc.
"Cô không thể xưng em với tôi mãi được. Cô hơn tôi những 700 tuổi đấy. Cô hiểu tôi đang nói gì không?"
"Hiểu." Bae Joohyun gật đầu chắc nịch. "Nhưng em đói quá, em muốn ăn bắp cải."
"..."
Ba phút sau...
"Seungwan... Seungwan làm gì thế?"
"Đuổi cô ra khỏi nhà."
"Không được. Seungwan đã nhận nuôi em rồi. Seungwan cần phải chịu trách nhiệm với em."
"Làm ơn hãy đổi cách xưng hô."
"Okay." Bae Joohyun đột nhiên đứng sững lại. Nghiêm túc quát. "Cút sang một bên để chị mày vào nhà."
"..."
"Còn không nghe thấy à? Chị mày hơn mày 700 tuổi đấy."
Giả tạo.
Con thỏ mất nết giả tạo.
Son Seungwan nén giận, chỉ chỉ tay lên mặt nàng rồi xoay lưng tiến về phía phòng bếp.
***
"Seungwan ah~"
Trong chốc lát, con thỏ lai bạch tuộc nào đó lại tiếp tục quấn lấy cô.
"Tôi nghĩ cô nên trở về nơi bắt đầu đi. Trở về với ông lão ăn xin kì lạ ấy." Son Seungwan thanh âm trầm trầm. "Từ trước tới nay người và yêu vốn không thuộc cùng một thế giới. Mặc dù tôi biết cô sẽ không hại tôi. Thế nhưng tôi cũng không thể bảo vệ tốt cô đâu."
"Chị bảo vệ em." (Legend) Bae Joohyun trịnh trọng nói. "Ai dám bắt nạt Seungwan? Chị sẽ trừng phạt kẻ đó."
Son Seungwan cười khổ: "Đừng giả ngốc nữa Baechu, à không, Bae Joohyun. Bởi vì tôi biết cô hiểu thế giới này nhiều hơn cách cô thể hiện."
Bầu không khí thay đổi chóng mặt khiến Bae Joohyun nhất thời không thể thích ứng.
"Seungwan, đừng đuổi chị..." Nàng chuyển qua phong cách mè nheo, nắm lấy góc áo cô. "Chị nhất định sẽ nghe lời. Hay là chị biến lại thành thỏ nhé. Em thích Baechu phải không? Chị sẽ trở về hình dạng của Baechu... chị..."
Son Seungwan thở dài: "Đó không phải là vấn đề. Vấn đề nằm ở chỗ chị nghĩ người ta sẽ để yên cho chị nếu phát hiện ra chị là thỏ tinh ư?"
"Chị ở trong nhà cả ngày, sẽ chẳng ai phát hiện ra đâu." Bae Joohyun tự tin. "Cho nên Seungwan đừng đuổi chị đi nhé~"
Nói đoạn, nàng toan biến trở lại nguyên hình.
Thế nhưng được một nửa, đốm sáng lập tức tắt ngúm.
???
"Hình như lâu ngày không sử dụng nên pháp lực hết rồi." Bae Joohyun vô tội nhìn cô.
Vậy điều đó có nghĩa là gì?
Nghĩa là trong thời gian này. Nàng sẽ không trở lại hình dạng thỏ được nữa.
Son Seungwan thật muốn bật khóc nức nở.
***
Buổi tối.
Sau khi được hướng dẫn cách sử dụng nước nóng và đánh răng rửa mặt. Bae Joohyun một thân thơm tho tiến ra, xoay xoay vài vòng trước mặt cô.
"Seungwan thấy thế nào?"
"Ừ, ổn rồi." Son Seungwan trả lời lấy lệ. Bởi cô biết nếu mình không giao nộp đáp án. Con thỏ kia nhất định sẽ bám theo cô đòi câu trả lời đến chết.
Bae Joohyun khúc khích cười. Trực tiếp ngồi lên đùi cô.
"Cái đếch gì?" Son Seungwan giãy nảy. "Cô đang làm gì thế?"
"Bình thường Seungwan vẫn ôm chị xem phim mà..." Bae Joohyun ủy khuất.
Cô thề, nếu vẫn còn ở dạng thỏ, nàng chắc chắn sẽ rũ hai tai xuống và cắn cô.
Mà suy nghĩ vừa dứt, Son Seungwan liền bị cắn thật.
"Yah... YAHHH..."
Bae Joohyun rời khỏi vết cắn, sau đó lại chu cái môi nhỏ nhắn thổi thổi vài cái. Cuối cùng mới hài lòng đánh giá: "Vết răng dạng người tốt hơn nhiều."
"Cô đúng là được nước làm tới mà." Son Seungwan đẩy nàng ngã sang một bên. "Tránh ra, tôi cần viết nốt báo cáo."
Bae Joohyun đương nhiên không hề để lời cô nói vào trong tai.
Nàng tiếp tục ngồi vào lòng cô, thậm chí còn 'tiện tay' kéo chăn choàng lên hai người.
Mặt đối mặt.
"Seungwan, Seungwan thật xinh đẹp. Lại còn tốt nữa." Bae Joohyun sờ soạng hai má cô. "Chị rất thích Seungwan~"
Vừa nói, thậm chí nàng còn vừa kết hợp vòng tay ôm chặt lấy cổ cô. Cười đến phi thường hài lòng.
Son Seungwan thở dài: "Thôi nào. Bây giờ tôi phải làm gì để cô chịu ngoan ngoãn?"
"Seungwan ôm chị được rồi." Bae Joohyun lần này thậm chí còn quấn cả hai chân quanh eo cô. "Người Seungwan rất ấm. Chị lại sợ lạnh, Seungwan nuôi chị nên Seungwan biết mà."
Vừa nói, vừa kèm theo cái chớp mắt đầy vô tội.
Cho nên kết quả. Son Seungwan đành phải viết báo cáo trong trạng thái bị Bae Joohyun gần như đem cơ thể dán chặt vào.
***
Cô đã lắp camera.
Bởi vì sợ Bae Joohyun ở nhà phá phách, cho nên cô phải quyết định lắp camera.
Một buổi sáng khi đang ở công ty. Son Seungwan mở điện thoại kiểm tra tình hình. Lại phát hiện con thỏ nhà cô đang ngẩng đầu nhìn vào ống kính. Sau đó vẫy vẫy tay gọi: "Seungwan ah~"
Son Seungwan thiếu chút nữa ngã lộn ra đằng sau.
"Em không sao chứ? Nhìn em hốt hoảng lắm đấy." Đồng nghiệp tốt bụng hỏi han.
"Không... em không sao ạ..." Son Seungwan cười chữa ngượng. Trong lòng thầm thắc mắc lý do tại sao Bae Joohyun lại biết cô mở điện thoại lên xem?
Kết quả vô cùng đơn giản. Bae Joohyun ngồi trên sofa vừa gặm bắp cải sống, vừa léo nhéo nói với cô: "Vì chị có pháp nhãn. Chị nhìn được rất nhiều thứ khác mà người thường như em không thể thấy nha~"
Son Seungwan mệt mỏi thở dài.
Nuôi con thỏ tinh này thực sự khiến đầu cô như muốn nứt ra.
***
Vào một ngày gần Giáng Sinh. Bé thỏ trắng Baechu đã cắn bạn gái cũ của cô.
Không sai. Bae Joohyun thực sự đã biến về dạng thỏ và cắn người cũ đáng ghét ấy.
Chuyện bắt đầu kể từ khi hai người đang nô đùa trước cây thông nhỏ mà Son Seungwan vừa mới mua. Lý do bởi vì Bae Joohyun nói từ khi qua tay hai người chủ trước tới giờ, chẳng người nào chịu đón Giáng Sinh cùng nàng cả.
"Seungwan, chị treo nó lên cây được không?" Vui vẻ vỗ vỗ hai tay. Bae Joohyun chỉ vào vật trang trí hình thỏ trắng.
"Không treo lên cây, chẳng lẽ treo lên đầu chị à?" Son Seungwan chán ghét nhìn nàng.
"Ư, Seungwan không được to tiếng với chị~" Bae Joohyun lại bắt đầu bám chặt lấy cô. "Chị rất dễ bị giật mình đấy."
"Biết rồi." Son Seungwan bất lực thỏa hiệp.
Vừa lúc này, tiếng chuông cửa inh ỏi vang lên.
Son Seungwan ra hiệu cho nàng im lặng, sau đó mở máy ghi hình ngoài cửa.
"What the hell???" Cô há to miệng rồi quay đầu, nghiêm túc nói với Bae Joohyun. "Này, chị nhanh nhanh biến lại dạng thỏ đi. Nếu không biến được thì mau vào phòng ngủ tránh tạm."
"Ai vậy?" Bae Joohyun rụt rè hỏi.
"Bạn gái cũ của tôi."
Dứt lời, nàng lập tức biến thành Baechu nhu thuận đáng yêu.
***
Bạn gái cũ của cô đã ôm cô và khóc nức nở.
"Chị làm gì thế?" Son Seungwan hơi nhíu mày. "Mau trở về nhà đi, đừng khiến chồng chị lo lắng."
"Seungwannie, em tha lỗi cho chị được không? Chị không yêu anh ta... chúng ta quay lại như trước đây em nhé."
"Chị đã để lỡ em rồi. Với lại, em không phải xe bus để chị muốn đón lúc nào thì đón, muốn lên xuống lúc nào thì lên xuống." Chậm rãi tách khỏi nàng, Son Seungwan nhàn nhạt nói. "Chị về đi. Em đã quên chị rồi."
"Chị biết em nói dối... a..."
Bạn gái cũ còn chưa nói hết câu, nguyên lai đã há to miệng hét thẳng vào mặt cô.
Son Seungwan kinh ngạc khi trông thấy Baechu vừa mới nhảy lên và cắn mạnh vào tay nàng.
"Ôi. Thật xin lỗi." Lôi con thỏ mất nết kia ôm vào lòng. Son Seungwan khom lưng. "Chị không sao chứ? Có sao thì hãy tới bệnh viện khám đi. Sau đó em sẽ thanh toán tiền viện phí cho chị. Em xin lỗi, em xin lỗi..."
Mặc dù liên tục nói xin lỗi, thế nhưng chẳng biết từ khi nào cô đã đẩy bạn gái cũ ra ngoài. Cuối cùng đóng sầm cửa lại.
Baechu lập tức biến thành Bae Joohyun. Ủy mị nằm trong vòng tay cô.
"Cô ấy vừa ôm em." Nàng lên án.
"Chúng tôi chỉ là người cũ." Son Seungwan bế theo nàng vào nhà. "Mau biến thành Baechu nếu không tôi thả chị xuống."
"Như vậy chẳng lẽ không tốt ư?" Bae Joohyun phản bác.
"Tốt cái mông ấy. Chị vừa mới gây chuyện rồi. Ai bảo chị cắn nàng? Tôi rõ ràng đã không muốn cùng nàng dây dưa. Bây giờ chị cắn nàng, khác nào cho nàng lý do để nàng tìm tới và quấy rầy tôi?"
"Ừ nhỉ." Bae Joohyun đứng xuống. Cười hì hì ôm lấy cô. "Nhưng Seungwan làm thế là vì chị phải không? Chị biết mà, chị biết Seungwan cũng yêu chị mà~"
"???"
"Cái đồ..."
Lời còn chưa kịp nói hết, Bae Joohyun to gan lớn mật đã dùng môi mình khóa chặt môi cô.
Thế đấy, Son Seungwan bị chính con thỏ mình nuôi chiếm tiện nghi như thế đấy.
Ngày đăng: 21.07.2019