Thế đấy.
Mặc dù vài lần muốn bán quách con thỏ mất nết này đi cho rảnh nợ. Thế nhưng khi nhìn em nó ngơ ngác hướng mình ngây ngô. Son Seungwan nội tâm lại không nỡ.
"Trời ơi, quá đỗi dễ thương rồi..."
Kang Seulgi hò hét rồi lại gần ôm chặt lấy thỏ con.
Nào ngờ, thỏ con liền kêu gru gru vài tiếng rồi cắn cậu.
"Thấy chưa, tớ đã nói nó rất mất nết mà." Son Seungwan dựa người vào tường, hả hê nhìn họ Kang bị thỏ cắn.
Thỏ con cắn xong, đôi mắt lập tức long lanh tìm kiếm cô.
Son Seungwan đành phải bế nó lên. Mà thỏ con cũng rất cao hứng rúc rúc vào lòng tìm hơi ấm.
"Cậu bị cắn rồi, nên tới bệnh viện chích ngừa một mũi đi. Nếu không chưa biết chừng sáng mai thức dậy, cậu sẽ bị biến thành Rabbit Man đấy."
"Miệng lưỡi ác độc." Kang Seulgi vào phòng tắm tẩy rửa vết thương. "À, cậu đã đặt tên cho em nó chưa?"
"Nó có tên rồi còn gì? Là Mất Nết."
Lần này, 'Mất Nết' chuyển qua cắn cô.
"Đúng là mất nết thật mà." Son Seungwan đặt cục lông xuống ghế, sau đó vươn tay vỗ nhẹ vào mông nó. "Mi phải biết ta là người nuôi mi. Mi không thể gặp ai cũng hé miệng cắn thế được."
Thỏ con ấm ức.
"Seungwan à, nói không phải mê tín chứ cái tên cũng ảnh hưởng rất nhiều tới nhân cách đấy." Kang Seulgi thò đầu ra cửa. "Cậu đặt tên ẻm như vậy, ẻm đanh đá là đúng rồi."
Son Seungwan xoa xoa cằm.
Cũng đúng.
"Cậu có cao kiến gì không?" Cô hỏi Seulgi.
Kang Seulgi hào hứng: "Đặt tên ẻm là Baeby đi. Nghe thật đáng yêu."
Thỏ con chán ghét nhìn Kang Seulgi.
"Baechu." Đột nhiên, trong đầu cô nảy ra cái tên này. "Con thỏ mất nết rất thích ăn bắp cải. Chẳng hiểu sao luôn, nhưng mình thề, từ hôm kia tới giờ nó đã chén sạch đống bắp cải mà mình mua về dự trữ rồi đấy."
"Baechu... hahaha... Nghe cũng ổn lắm."
"Okay, chốt lại từ nay về sau ta gọi mi là Baechu. Không có ý kiến gì chứ?"
Thỏ con kiêu ngạo xoay mông lại với cô.
"Yah."
***
Chớp mắt, Son Seungwan đã sống cùng Baechu được hơn hai tháng.
Hơn hai tháng có sự xuất hiện của cục lông trắng muốt. Đã phần nào giúp cô nguôi ngoai nỗi đau bị đá cùng cắm sừng.
Ít nhất thì... con thỏ kia rất biết cách làm nũng. Chẳng hạn như mỗi đêm, cô bắt buộc phải cho nó ngủ cùng. Nếu không nó sẽ yếu ớt rêи ɾỉ trong chuồng, buộc cô phải mở cửa chuồng để nó tận hưởng chăn ấm đệm êm.
"Nhìn này, Seungwan làm vòng chân mới cho em này."
Trở về nhà sau khi kết thúc công việc. Cô lại gần cái ổ màu tím - nơi con thỏ lười biếng vẫn thường lăn lộn trong đó.
Thế nhưng hôm nay, Baechu không có mừng cô như mọi khi...
"Baechu, em ốm à?" Son Seungwan kinh ngạc khi thấy cục lông trắng của mình lim dim mệt lử.
Tai nghe tiếng mài răng càng lúc càng lớn. Son Seungwan nhíu mày, đem Baechu lật lại.
"Cái..." Đập vào mắt cô là phần lông đùi trái bị bỏng, hơn nữa chúng còn đang dần chảy nước.
Con thỏ này chắc chắn lại nghịch ngợm lúc cô vắng nhà...
***
"Bị bỏng nước sôi, thật may không có vấn đề gì to tát. Tôi đã cạo phần lông bị bết dính đi rồi. Trở về nhà chịu khó giữ gìn vệ sinh vết thương là sẽ lành thôi."
Son Seungwan gật đầu cảm tạ rối rít.
Ôm theo Baechu lên xe. Cô cảnh cáo đeo chiếc lắc nhỏ vào chân nó: "Seungwan ra ngoài kiếm tiền nuôi hai chúng ta, còn mua bắp cải cho em nữa. Sao em không chịu nghe lời hả?"
Thỏ con rũ rũ hai tai.
"Yah, còn tỏ vẻ ủy khuất ư? Nào ai mắng mỏ gì em chưa?"
"Thôi bỏ đi, chắc em cũng chẳng hiểu Seungwan nói gì đâu."
Ghé qua siêu thị mua bắp cải cho Baechu. Con thỏ nhà cô chẳng biết thuộc giống loài gì, cà rốt không thích ăn, mà đặc biệt vô cùng thích bắp cải?
Đem cục lông trở về nhà. Bấy giờ Son Seungwan mới nhận ra trong nhà vốn dĩ rất sạch sẽ. Chẳng có vết tích đổ vỡ vì nước sôi nào cả.
Cô nghi hoặc nhìn thỏ con.
Một người một vật, bốn mắt trừng nhau...
"Em đúng không?"
Thỏ con liếc trái liếc phải. Né tránh ánh mắt của cô.
Run run cầm điện thoại lên nhắn tin cho Kang Seulgi, Son Seungwan vô thức nuốt khan.
[Seungwan] Này, hình như nhà mình có ma...
[Ddeulgi] Bảo Baechu nhe cái răng thỏ của ẻm ra dọa thử xem. Ma nào dám cắn cậu khi ẻm vẫn còn ở đó?
Thật sự cảm thấy bực.
***
Đêm nay, vẫn giống như mọi khi. Son Seungwan đem theo Baechu với bộ lông mềm mịn do vừa tắm xong leo lên giường.
Thỏ con lập tức rúc vào người cô.
"Coi chừng cái chân bị thương của em." Son Seungwan gãi gãi cái đầu nhỏ.
Baechu vui vẻ than vài tiếng trong cổ họng.
Một người một thỏ đầu ấp tay gối, tình chủ tớ lập tức tăng nghìn lần hảo cảm.
Thế nhưng, cuộc vui không thể kéo dài bất tận.
Sáng hôm sau...
"Cái quái gì đấy...?"
Son Seungwan vừa thét lớn vừa từ trên giường ngã xuống.
Nguyên lai... nằm trên giường cô lúc này, không phải thỏ con Baechu. Mà là một nữ nhân đang an tĩnh ngủ. Đôi môi hồng đào hơi mím lại, thần sắc vô cùng thỏa mãn.
Không, nhưng điều đó không quan trọng...
Quan trọng là... nữ nhân kia không hề mặc đồ. Đúng vậy, mọi người nghe không lầm đâu. Chẳng có mảnh vải nào trên người nàng hết.
"Ư..." Nữ nhân như hoa như ngọc khẽ dụi mắt. Thời điểm trông thấy cô, nàng lập tức nhoẻn miệng cười gọi. "Seungwan ah."
"Seungwan? Ai là Seungwan? Cô biết tôi là Seungwan?" Son Seungwan mờ mịt vớ lấy điện thoại. "Yah yah yah. Đừng có mò tới đây, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát lập tức gô cổ cô lại."
Nữ nhân ủy khuất nhìn cô, nước mắt ầng ậng trào dâng.
"Seungwan không nhận ra em sao? Em là Baechu." Nàng sụt sịt.
"Chu cái đầu cô. Trả em ấy về đây cho tôi. Chà... tôi biết ngay trong nhà có ma mà, thậm chí còn là ma nữ." Son Seungwan mặc dù mạnh miệng, thế nhưng trong lòng sớm đã sợ đến xoắn lại.
Cứu mạng... có ai không cứu mạng... Yêu nữ đã ăn thịt Baechu rồi, liệu tiếp theo có phải tới lượt cô hay không...?
"Seungwan..." Nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rời khỏi chăn, mái tóc đen dài buông xuống trước ngực, vừa vặn che đi hai khỏa đầy đặn.
Cái kiểu nửa kín nửa hở này... chẳng khác nào yêu hồ hại nước hại dân.
"Cút ngay..." Son Seungwan đáng thương la hét ỏm tỏi.
Thỏ con của cô. Thứ cô cần bây giờ là thỏ con bắp cải đáng yêu, chứ không phải người phụ nữ trần như nhộng lạ hoắc kia...
Ngày đăng: 20.07.2019