Chát...
"Em đủ rồi đấy Bae Joohyun. Em không thấy rằng bản thân mình rất quá đáng hay sao?"
Người bạn trai nàng yêu ngần ấy năm, rốt cuộc lại vì bảo vệ người con gái khác mà đánh nàng.
Bae Joohyun làm sao chịu thua cuộc? Nàng cũng mạnh mẽ vung tay tát lại hắn một cái. Khẽ cười: "Tôi quá đáng? Tôi đi công tác hơn 1 tuần, anh liền dẫn cả nữ nhân lạ hoắc về nhà. Leo lên giường của tôi ngủ? Anh còn liêm sỉ không? Lập tức dọn đồ, cút khỏi nhà tôi."
"Cô..."
"Tôi làm sao? Thời điểm mua căn nhà này, số tiền tôi đứng ra chi là hơn 80%. Giấy chứng nhận cũng đứng tên tôi. Nào, mau xách đồ ra ngoài đi."
Vị hôn phu của nàng hậm hực trừng mắt. Rốt cuộc cũng mang theo 'bạn gái mới' của hắn rời khỏi.
Tổn thương bất ngờ khiến nàng rã rời...
Bae Joohyun ngồi sụp xuống sàn nhà. Chẳng biết từ khi nào đã tìm đến số điện thoại của Son Seungwan.
"Hôm nay bưu kiện của chị vẫn chưa về đâu." Em nói, khi tưởng nàng gọi để hỏi về những món hàng.
"Em đang ở đâu?" Nghe thanh âm của em, sự tủi thân trong lòng trỗi dậy khiến nước mắt nàng vô thức chảy xuống.
"Em đang giao hàng cách nơi chị không xa. Khoan đã, chị khóc hả?"
Câu tò mò vừa dứt, Bae Joohyun càng khóc to hơn.
"Chị không khỏe ở đâu sao? Baechu, chị vẫn nghe em nói đấy chứ?"
"Em tới nhà chị được không? Tới đưa chị đi cùng em..." Nàng cuộn chân lại, càng nói càng cảm thấy ấm ức.
Tên khốn.
Nàng bị lừa ngần ấy năm bởi một tên khốn.
"Hừm... việc này hơi mất thời gian đấy. Nhưng chị chờ em một lát."
Và Seungwan đã đến thật.
Trên tay em còn cầm theo chiếc mũ bảo hiểm.
Em nói: "Baechu, chị sẽ không chê ngồi xe máy cùng em với cái thời tiết chỉ hơn 10 độ này chứ?"
"Không bao giờ." Bae Joohyun hốc mắt vẫn còn hơi phiếm hồng. Song vẫn ủy khuất lên án. "Ai cho em gọi chị là Baechu...?"
"Rõ ràng chị tự nói với em còn gì. Tự nói chính là đã công nhận."
***
Seungwan không thắc mắc lý do vì sao nàng khóc. Em chỉ giúp nàng cài quai mũ, rồi lại đợi nàng mặc thêm áo khoác. Sau đó tiếp tục công việc thường ngày - nhưng có thêm nàng ngồi ở phía sau.
"Thỉnh thoảng ra ngoài như thế này cũng khiến tâm trạng tốt lên đấy." Trên đường đi, Son Seungwan phấn khích cười. "Chị bám chắc nhé, em tăng tốc đây."
Chiếc xe máy chở hàng của em giống như chiến mã lao vọt về phía trước. Bae Joohyun giật mình, theo bản năng áp lên lưng em, tay vòng ra phần bụng và ôm thật chặt.
Son Seungwan dám thề, thời điểm đó trái tim em dựng đứng.
Ấm áp của Seungwan khiến nàng cảm thấy an tâm.
Lần đầu tiên trong đời, Bae Joohyun cũng giác ngộ được việc thì ra tấm lưng nhỏ bé của một người con gái, cũng có thể mạnh mẽ đến thế.
Thảo nào... Seo Joohyun luôn tự hào về tiền bối Im.
***
"Wow, Seungwan, bạn gái của chị à?" Cô gái bám vào cửa, chỉ chỉ trỏ trỏ hỏi.
"Em điên à?" Son Seungwan dúi bưu phẩm vào tay cô gái. "Ký nhanh lên cho tôi còn đi. Không thấy tuyết sắp rơi rồi sao?"
"Khao đê, khao đê."
"Park Sooyoung!!!!!"
"Thẹn quá hóa giận, thẹn quá hóa giận."
Son Seungwan run run chỉ tay vào mặt cô gái họ Park hưng phấn nào đó. Cuối cùng nói: "Lần sau chị không thèm ship cho em nữa. Em chính thức lọt vào danh sách khách hàng đen của chị."
Dứt lời, cô nhanh chóng chạy về phía Bae Joohyun.
***
"Seungwan, em đã có người yêu chưa?"
9 giờ tối. Trên đường trở về sau khi kết thúc đơn hàng cuối cùng. Bae Joohyun đã lấy hết can đảm để hỏi cô.
"Em á?" Son Seungwan bật cười. "Chị đẹp, chị nhìn em đi. Em bận rộn như vậy đến thời gian ăn cơm còn chẳng có, chứ nói gì yêu đương?"
Bae Joohyun trầm mặc.
"Thế còn chị?"
"Chị vừa chia tay bạn trai rồi."
"À..."
"Sao em lại à?"
"Thể nào chị khóc đáng thương như vậy." Son Seungwan gật gù. "Chứ bình thường em thấy chị lạnh lùng lắm, còn... bạo lực nữa."
"Yah..."
"Đấy, em nói có sai đâu."
***
Chẳng biết Bae Joohyun đã ăn tối hay chưa. Thế nhưng em vẫn đánh bạo hỏi: "Chị đẹp, chị có từng ăn ở quán vỉa hè bao giờ không?"
"Khi học cao trung thì có. Nhưng là trốn mẹ." Bae Joohyun thề, mẹ nàng đặc biệt phản đối việc nàng la cà quán xá. Cho nên từ nhỏ chị đẹp của chúng ta đã không có thói quen ăn ở bên ngoài.
Sau này trưởng thành, mỗi lần hẹn với đối tác, đều phải miễn cưỡng mà đi.
"Chị muốn thử không?" Son Seungwan cố chấp. "Trời lạnh thế này ăn tokbokki kèm xiên nóng. Chà..."
"Đi." Bae Joohyun siết chặt cái ôm với em. "Dù sao cũng phải thử mới biết."
Seungwan đưa nàng tới quán ăn vỉa hè. Sau khi bước vào trong. Em cao hứng hò hét: "Kim đại ca, vẫn như cũ nhưng hôm nay bác làm hai suất nhé."
Người đàn ông được gọi 'Kim đại ca' ló đầu ra, cũng cười hô hố đáp: "Lần này còn mang cả bạn tới đây cơ à?"
"Đương nhiên. Bác nghĩ cháu không có bạn ư?"
"Mày suốt ngày ghi nợ, thậm chí giữa tháng mới chịu trả tiền. Ai dám bán cho mày? Ai dám chơi với mày?"
"Ơ hay cái ông này. Không bán thì thôi còn mần nhục người ta. Đi, Joohyun, chúng ta đi thôi." Son Seungwan giả bộ giận dỗi.
Kim đại ca vung xẻng nấu ăn chỉa về phía cô: "Ăn xong mới được đi."
"Hì hì hì hì... vẫn là Kim đại ca tốt nhất, bác nhớ cho nhiều nhiều chút nha~"
Nhìn nét tươi cười chưa từng giảm trên khuôn mặt em. Bae Joohyun bất giác cười theo.
***
"Seungwan này." Kết thúc bữa khuya với cái bụng căng tròn. Bae Joohyun kéo kéo tay em.
"Vâng." Son Seungwan đáp.
"Em thích tuýp người như thế nào?"
Em lại tiếp tục thành thật khai: "Bên ngoài lạnh lùng bên trong nhiều tiền."
"..."
"Em đùa đấy. Chỉ cần em cảm thấy hợp, người đó cũng cảm thấy hợp. Cuối cùng cả hai dung hòa cho nhau là được.
Vừa nói, em vừa chà chà hai tay: "Lạnh quá, thôi, bây giờ để em đưa chị về nhé. Em còn muốn đi ngủ."
Cái đứa nhóc thật thà này...
Bae Joohyun chợt nắm lấy tay em.
Nụ cười trên môi em dần cứng lại.
"Seungwan." Nàng thề, nàng thừa biết vẻ mặt của mình lúc ấy trịnh trọng hệt như khi chủ trì cuộc họp.
Quả nhiên dọa đứa nhóc kia sợ rồi.
"D... dạ...?" Sao Seungwan cứ cảm thấy bị đe thế nhỉ?
"Chị nghĩ mình phù hợp với tiêu chuẩn của em."
Chà chà...
Xung quanh im phăng phắc.
***
"Chị đẹp, chị vừa tỏ tình với cái đứa nghèo kiết xác như em ấy hả?"
"Em có nghèo đâu? Em nghèo chỗ nào?"
"Lúc nãy rõ ràng em mời chị, nhưng kết quả chị lại trả tiền... khụ..."
"Nếu em quy cái nghèo về vật chất, thì chị cũng nói luôn với em. Đối với chị, em không nghèo chút nào. Seungwan ạ." Bae Joohyun vỗ nhẹ hai má em. "Hơn hai tháng qua chị đã đắn đo rất nhiều về việc bản thân thì ra đã thích em. Với lại... em không những ship đồ cho chị, mà còn ship cả tình yêu."
Son Seungwan: Σ( ° △ °)
***
Một ngày nào đó của nhiều năm sau...
"Seungwannie ship những gì thế?"
"Mọi thứ."
"Thật sao?"
"Thật, nhưng chị thì khác. Đối với chị, em ship tình yêu."
- Toàn Văn Hoàn -
Ngày đăng: 17.07.2019
Mị: Thực ra vẫn còn một cái kết khác...
🐹 Cô gái này thặc thú dị, chị sẽ thuộc về tui thôi.
🐰 ◐.̃◐
🐹 Thực ra tui là chủ tịch của công ty chuyển phát nhanh. Chúc mừng chị đã có được trái tim của chủ tịch, kèm theo voucher mua hàng không mất phí trọn đời. Muahahhahah...