Bé Bỏng Của Em [Wenrene]

Chương 14: Em Ship Tình Yêu (1)

"Cậu thực sự đã oder nó cho tớ sao?"

Seo Joohyun khoanh chân ngồi trên sofa, chỉ thiếu đôi tai nhỏ để lắc lư với người bạn cùng tên.

Mà người bạn cùng tên của cô lúc này - Bae Joohyun, đang đẩy gọng kính mỏng và trả lời: "Ừ, tớ thấy cậu thích nó. Và chẳng điều gì tuyệt hơn là trông thấy Seo tiểu thư cười."

"Joohyun à... hay là chúng ta yêu nhau đi. Cậu nuôi tớ qua ngày nhé~" Seo Joohyun sà vào lòng nàng, chớp chớp đôi mắt long lanh.

"Tiền bối Im chắc chắc sẽ gϊếŧ tớ vì ghen, nếu chị ấy nghe thấy những lời hoang đường này." Bae Joohyun cúi đầu. "Giờ thì mau tránh khỏi đùi của tớ đi."

"Hong..." Ai đó vẫn còn cố gắng cạ cạ thêm vài lần.

"..."

Bae Joohyun chẳng buồn đôi co, mà nàng chỉ đột ngột nâng chân. Ngay lập tức đã thành công khiến cả cơ thể của Seo Joohyun rơi xuống đất.

"YAHH..." Seohyun cảm thấy giận dữ và trống rỗng.

Ding... doong...

"Có lẽ shipper đến rồi đấy. Cậu ngoan ngoãn một chút, trước khi tớ thay đổi quyết định tặng set nước hoa đó cho cậu."

Bae Joohyun vừa liếc mắt cảnh cáo, đôi chân mang theo đôi dép bông màu tím vừa loẹt xoẹt bước ra ngoài mở cửa.

"Dae, chị là Bae Joohyun phải không ạ?"

Một khuôn mặt trắng nõn với chiếc mũ bảo hiểm màu xanh da trời xuất hiện trước mắt nàng.

Em ấy cười thật tươi.

Mặc dù có phần giật mình, thế nhưng Bae Joohyun vẫn vươn tay nhận lấy, sau đó nhàn nhạt đáp: "Phải."

Cô bé dường như không hề để bụng thái độ khó ở của nàng. Mà tiếp tục cười nói: "Mời chị kí tên."

Sau khi hoàn tất thủ tục. Cô bé giao đồ cho nàng rồi tung tăng chạy về phía chiếc xe máy nhỏ của mình và phóng đi mất.

Bae Joohyun cảm thấy em ấy thật dư dả năng lượng.

Ít nhất thì trong cái thời tiết nắng như đổ lửa này. Chẳng mấy ai có thể cười đến phi thường vui vẻ như thế.

***

Lần thứ hai Joohyun gặp em. Đó là khi nàng vừa mới cùng Seohyun tới công ty.

Em ấy đang phát tờ rơi kêu gọi hoạt động tình nguyện nào đó.

Vẫn dưới cái nắng nóng thiêu đốt ấy. Khi những người đồng nghiệp xung quanh em sớm đã mệt lả. Họ tìm vào quán nước hay tới bóng râm để ngồi nghỉ và ra sức quạt.

Chỉ có em vẫn nhiệt tình cầm chiếc loa nhỏ, tay còn lại vẫy vẫy tờ rơi với người qua đường.

"Làm ơn... chỉ vài nghìn won thôi. Số tiền tuy không đáng với các bạn. Nhưng chúng đáng với những đứa trẻ trong cô nhi viện."

Lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, Bae Joohyun phải dừng lại chỉ để ngắm một người thật lâu.

Em vẫn luôn cười như thế. Mặc kệ mồ hôi đã thấm đầy lưng áo và cần cổ thon dài.

Em chỉ đội duy nhất chiếc mũ lưỡi trai - chiếc mũ mà nàng cho rằng chúng chẳng xi nhê gì với cái thời tiết khắc nghiệt này.

"Ê, có hứng thú sao?" Seohyun huých nhẹ vai nàng.

"Cậu hứng thú ấy." Bae Joohyun hơi nhíu mày, rốt cuộc vẫn quyết định xoay người bước vào trong công ty.

***

"Sao vẫn là em?"

Bae Joohyun kinh ngạc khi trông thấy cô bé tràn đầy năng lượng kia.

Bây giờ là 11 giờ khuya, và nàng vừa mới gọi đồ ăn đêm ship đến công ty, bởi vì hôm nay nàng tăng ca.

"Ể? Chị xinh đẹp." Em hơi ngẩn ra, nhưng sau đó cũng híp mắt cười thật tươi. "Thì ra chị làm ở đây sao?"

Em vừa nói vừa giúp nàng bày thức ăn lên bàn.

"Ừ." Bae Joohyun lịch sự đáp.

"Em làm thêm ở quán ăn đêm. Sau này có nhu cầu chị cứ liên hệ quán nhé." Ôm thùng nhôm đựng thức ăn lên ngang ngực, rồi em khom lưng thật sâu. "Chúc chị ăn ngon miệng."

"Khoan đã, tôi vẫn chưa thanh toán." Bae Joohyun nhướn mi gọi em lại.

Em dừng bước, sau đó đỏ mặt gãi gãi đầu: "Chị không cần trả đâu... bởi vì bữa này coi như em mời chị..."

"Chúng ta không quen không biết, sao lại mời tôi?" Bae Joohyun nhíu mày. "Không tốt, vẫn là để tôi tự thanh toán."

"Đừng đừng..." Dưới ánh đèn phòng làm việc, mặt em thoáng đỏ lên. "Chỉ là em thấy chị xinh đẹp, với lại chị cũng vất vả nữa. Cho nên coi như... em mời chị một bữa để cổ vũ tinh thần."

"Chị cố lên."

Dứt lời, em co chân chạy mất.

"Này, tôi vẫn chưa biết tên em." Bae Joohyun trầm mặc, sau đó như ma xui quỷ khiến, nàng quyết định lớn tiếng hỏi.

"Son Seungwan." Em trả lời - trước khi bóng hình nhỏ bé khuất sau hành lang.

Son Seungwan.

***

"Tặng em."

Vị hôn phu hoàn hảo của nàng vừa mới tặng nàng một bó hồng tươi thật lãng mạn.

Thế nhưng hôm nay - ngay tại nhà hàng cao cấp này, Bae Joohyun lại bất giác cảm thấy không chút hứng thú.

Nàng nhớ đến vị đồ ăn của quán ăn đêm - nơi có Son Seungwan làm việc...

Và... giống như phép màu... nàng lại trông thấy em đến giao hàng...

"Joohyun, em đi đâu vậy?" Vị hôn phu kinh ngạc khi trông thấy nàng đột ngột đứng lên.

"Em ra ngoài một lát." Bae Joohyun vừa ném cho anh câu trả lời ngắn gọn nhất có thể, vừa chạy thật nhanh về phía cửa chính.

Tuy nhiên đổi lại, thời điểm nàng dừng trước nhà hàng. Chỉ còn tấm lưng đang dần biến mất cùng chiếc xe máy giao hàng quen thuộc của em.

Ngày đăng: 14.07.2019