Một ngày nào đó, mọi thứ trước mắt em dường như đang dần trở nên tối lại.
Một ngày nào đó, mọi thứ trước mắt em như thể chẳng còn thuộc tầm kiểm soát của em nữa.
Một ngày nào đó, trái tim của em buộc phải đối mặt với sự trừng phạt thật tàn nhẫn, cũng thật quá đỗi độc ác.
Một ngày nào đó...
Những vết thương nào đó...
Vĩnh viễn chẳng thể lành...
***
Son Seungwan suy sụp ngồi xuống giữa ga tàu. Cổ họng khô khốc khó chịu, cô run rẩy tìm tới đường link mà Kang Seulgi vừa mới gửi.
Nam Tae Han cầm con dao, liên tục hạ xuống cơ thể bé bỏng của cô những mũi rạch thật sắc.
Mà Joohyun... chẳng còn sức để mà chống cự nữa.
Đôi mắt nàng tuyệt vọng nhìn về phía trước, chỉ còn những giọt lệ đau đớn lăn dài.
Phải chăng, ba người phụ nữ trước nàng, cũng đã phải chịu đựng thảm kịch này?
"Joohyun, Joohyun..." Son Seungwan cố gắng tìm kiếm trong màn hình, trong những góc quay. Cô hiểu bản thân hiện tại cần phải giữ cái đầu lạnh.
Kia rồi...
Bên ngoài cửa sổ, lấp ló những đường ray và cả bụi cỏ lau.
"Tiền bối Kim." Son Seungwan thống khổ nhìn Kim Heechul. "Anh biết đoạn nào của đường ray bị bỏ hoang không?"
"Đây không phải bị bỏ hoang, đây là khu đường ray số 3 phía Đông." Kim Heechul kéo cô dậy. "Đi thôi, mất thời gian ở đây không phải cách hay đâu."
Bình luận trên mạng mỗi lúc một nhiều.
Nam Tae Han khoái trá thách thức: "Tụi mày thấy đấy. Lũ cảnh sát chẳng thể làm gì được tao đâu. Còn nữa, cảnh sát Son, đáng lẽ trò chơi của chúng ta sẽ kéo dài thêm. Thế nhưng hiện tại đám cảnh sát các người đang cố gắng tìm kiếm tao rồi, bởi vậy... tao đành phải kết thúc mạng sống của Bae Joohyun sớm hơn. Hahahaha..."
Nụ cười ghê rợn của kẻ sát nhân, luôn là loại thanh âm ám ảnh tiềm thức của con người...
Thế rồi, gã lại gần màn hình - cùng với chiếc mặt nạ quỷ. Gã vươn tay tắt máy quay. Kết thúc cuộc phát trực tiếp.
***
Chanyeol và Baekhyun ở hướng Đông sớm đã nhận được tín hiệu của Heechul. Hai người lập tức tìm đến khu đường ray với nhiều bụi cỏ lau ấy.
Trong ngôi nhà nhỏ nằm sâu tít ở cuối con đường mòn.
Nam Tae Han đã bỏ đi rồi...
Chỉ còn mình Joohyun... với nửa thân trên lõα ɭồ và đầy những vết đâm.
Máu tươi nhuốm đỏ sàn gỗ đã mục nát...
"Phong tỏa toàn bộ các tuyến đường ở ga tàu điện ngầm. Nam Tae Han trốn rồi." Park Chanyeol gọi điện thoại về sở cảnh sát. Bắt đầu thay Kim Heechul sắp xếp tình hình.
"Chanyeol, gọi cứu thương, cô ấy còn sống..." Byun Baekhyun kinh ngạc khi thấy đôi mắt của nàng khẽ rung.
Mà Bae Joohyun chỉ lắc đầu tỏ ý không cần. Sau đó nàng thều thào nói: "Xin đừng... để Seungwan... thấy tôi..."
Và rồi, những giọt lệ mặn chát cuối cùng dần trượt khỏi nơi khóe mi.
***
Bước qua dây phân cách màu vàng. Son Seungwan cùng đôi đồng tử vô hồn lao về phía cơ thể nhỏ bé vẫn đang nằm bất động dưới sàn nhà lạnh lẽo kia.
"Ngăn cô ấy lại, cô ấy đang phá vỡ hiện trường." Ai đó bỗng nhiên lên tiếng.
Một vài người lập tức tới gần giữ chặt lấy cô.
"Bỏ ra lũ khốn..." Son Seungwan kịch liệt giãy giụa. "Buông ra. BUÔNG TÔI RA... chỉ tại các người... chỉ tại các người nên chị ấy mới biến thành nông nỗi này..."
Thô bạo vùng lên, sau đó cô quỳ sụp xuống bên cạnh Bae Joohyun. Run rẩy cởi chiếc áo khoác ngoài đắp lên người nàng.
"J...Joo...Joohyun à... Joohyun... tỉnh dậy đi nào..."
Son Seungwan vừa nức nở vừa nâng người nàng dậy ôm chặt nàng vào lòng: "Joohyun à... em đến rồi đây. Em ôm chị rồi này. Joohyun à, đừng ngủ nữa, em sợ lắm... chị đừng ngủ nữa... về nhà với em..."
"Joohyun... chị nói gì đi... đừng ngủ nữa Joohyun, em xin chị, chúng mình về nhà. Em đói lắm, em chưa ăn sáng, cũng chưa ăn trưa. Joohyun về nấu cơm cho em được không?"
"Joohyun..."
Vùi mặt vào đôi vai nhỏ chằng chịt những vết bầm tím, Son Seungwan khóc nấc từng tiếng: "Em xin chị... tỉnh dậy đi Joohyun. JOOHYUN... AAAAAAAA..."
Bất ngờ ngửa đầu dậy, Son Seungwan ra sức gào thật lớn.
Phóng viên, cảnh sát, mọi thứ xung quanh đều ồn ã...
Duy chỉ có em vẫn ôm lấy chị, trái tim bị nhốt chặt trong nỗi đau của chúng ta...
***
"Sau đây là bản tin kế tiếp... Chiều tối ngày 17 tháng 10 năm XXXX, trải qua gần một tháng kể từ vụ án gϊếŧ 3 người gây chấn động cả nước, cảnh sát quận X đã thành công bắt giữ đối tượng Nam Tae Han khi hắn đang trên đường bỏ trốn tại cao tốc phía Đông thủ đô Seoul..."
Son Seungwan thẳng tay đáp vỡ chiếc TV gắn trên tường.
Dựa vào cái chết của Joohyun, bọn họ mới có thể bắt giữ Nam Tae Han.
Joohyun...
Cô có chết cũng không thể quên những vết đâm sâu hoắm trên cơ thể nàng. Có chết cũng không thể quên cảnh nàng lõα ɭồ nằm dưới sàn gỗ lạnh lẽo. Máu tươi vẫn còn vương trên đôi môi bé nhỏ cô vẫn thường âu yếm hôn chào tạm biệt mỗi buổi sáng...
Thế nhưng, Nam Tae Han đã không cưỡng bức nàng.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi vụ án khép lại.
Son Seungwan khinh miệt cười.
Mang theo khẩu súng lục đen, cô rời khỏi ngôi nhà vẫn còn đong đầy hình bóng Joohyun. Một mạch lái xe tới trại giam.
Bộ cảnh phục trên người vẫn chưa đổi...
Son Seungwan mặc kệ sự kinh ngạc của đồng nghiệp. Lạnh lùng thẳng lưng tiến về phía gian phòng Nam Tae Han đang bị bắt giữ.
"Mở cửa đi, tôi muốn nói chuyện với hắn vài câu."
"Việc này..."
"Yên tâm, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm."
Con người là vậy. Nhiều khi chẳng cần biết đúng sai, miễn là có ai đó đứng ra chịu trách nhiệm thay, hay âm thầm nâng đỡ là được.
Cho nên, người đồng nghiệp đã mở cửa để cô bước vào trong.
"Ồ, cảnh sát Son đó sao?"
Thời điểm trông thấy Son Seungwan, Nam Tae Han không khỏi nở nụ cười - một nụ cười với hàm răng vì hút nhiều thuốc lá nên đã ngả sang màu vàng ố.
Son Seungwan bỗng thấy buồn nôn.
Ấy thế mà... Joohyun của cô lại phải chịu đựng ngần ấy canh giờ với con quỷ này...
Nàng đã tuyệt vọng như thế nào?
"Vì sao...?" Son Seungwan cố gắng áp chế thanh âm trong cổ họng, run rẩy hỏi.
"Vì thích." Nam Tae Han nhún vai. "Cô không tưởng tượng được bạn gái cô đã phản kháng với tôi mạnh mẽ như thế nào đâu. Hơn nữa da thịt cô ta..."
ĐOÀNG.
Tiếng súng trong đem đen. Chấm dứt toàn bộ cuộc trò chuyện.
Son Seungwan bước từng bước tập tễnh rời khỏi trại giam, với bộ cảnh phục dính đầy máu của kẻ sát nhân.
Cô biết, ngày mai, người tiếp theo ngồi trong đó sẽ là cô.
Cười khổ, Son Seungwan lái xe quay về nhà. Quay về nơi gọi là gia đình, quay về nơi vẫn còn hình bóng sót lại của Joohyun...
"...If I can dream long enough
You'd tell me I'd be just fine
I'll be just fine
So I drown it out like I always do
Dancing through our house
With the ghost of you..."
(Nếu tôi có thể mơ đủ lâu
Em sẽ nói với tôi rằng rồi tôi sẽ ổn thôi
Tôi sẽ ổn thôi...
Vì vậy tôi lại đắm chìm vào nó giống như mọi khi
Khiêu vũ quanh ngôi nhà của chúng tôi...
Với bóng hình em...)
***
Những chai vang đỏ để trên bàn kính.
Những chiếc nến đỏ thắp sáng cả ngôi nhà.
Son Seungwan xoay vòng, với chiếc bóng phảng phất theo sự cháy màu vàng cam của nến.
"Joohyun..." Cô thầm nở nụ cười.
Vươn tay nâng con dao bấm lên.
"Em theo chị rồi này, chị nấu bữa tối cho em ăn, và chờ em đến ngay nhé..."
***
"Cảnh sát Son Seungwan, chị xinh đẹp ấy lại đến kìa."
Hướng về phía cửa, không chỉ 4 người thuộc đội Kim Heechul, mà phần lớn những người có mặt tại sở cảnh sát cũng đang há miệng nhìn.
'Chị gái xinh đẹp' một đường tiến thẳng về phía Son Seungwan. Đặt lên bàn làm việc của cô vài hộp đồ ăn.
"Tôi làm chút bánh ngọt, mọi người mau đến tới ăn cùng cho vui." Nàng nhoẻn miệng cười.
"Cảnh sát Son thật có phúc nha. Chị của cô ngày nào cũng tới đưa đồ ăn, không chỉ cô mà anh em còn được thơm lây nữa."
Trong phút chốc, sở cảnh sát lại nhao nhao náo nhiệt.
Thành công đánh lạc hướng mọi người, bấy giờ nàng mới len lén nắm lấy tay cô.
"Seungwannie, hôm nay em có về ăn tối không?"
Son Seungwan ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười thật tươi: "Về chứ, nhưng chờ em một lát."
"Seungwannie... chị cảm thấy..."
"Chờ em một lát, em nộp đơn xin từ chức."
Vừa nói vừa vòng tay ôm lấy nàng, cô nhỏ giọng thì thầm: "Joohyunie, bé bỏng của em, mình về nhà ăn một bữa thật ngon nào."
- Toàn Văn Hoàn -
Ngày đăng: 12.07.2019
Me: Chúng ta đã xong chiếc fic thứ 2. Yay 👯👯👯