"Now I wish we never met
Cause you're too hard to forget
While I'm cleaning up your mess
I know he's taking off your dress
And I know that you don't but if I ask you if you love me
I hope you lie lie lie lie
Lie to me..."
(Giờ tôi chỉ ước giá như chúng ta chưa từng gặp gỡ.
Bởi thật khó để có thể quên được em.
Trong khi tôi đang dọn dẹp mớ hỗn độn mà em để lại.
Thì tôi biết hắn đang cởi chiếc váy của em xuống rồi.
Và tôi cũng biết rằng em chẳng có cảm tình gì với tôi.
Nhưng nếu tôi hỏi: "Liệu em có yêu tôi không?"
Tôi hy vọng em sẽ nói dối...
Nói với tôi một lời dối lòng.)
***
Tắt bản nhạc vẫn đang phát trong điện thoại. Wendy nằm dài xuống giường.
Trong đầu em, vẫn không ngừng vang lên thanh âm của giám đốc Kim.
"Joohyun ah..." Giọt lệ vô thức chầm chậm trượt khỏi hốc mắt, khiến thái dương em ướt lạnh.
Sẽ không phải đâu, đúng không...?
***
Seulgi mở cửa phòng khi Wendy đang vùi mặt vào gối và khóc lên thành tiếng.
"Seungwan." Cậu tiến về phía giường và ngồi xuống cạnh em. "Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Cậu kì lạ đã đành, bây giờ chị Joohyun cũng vậy."
Lúc nãy khi ở bệnh viện. Seulgi đã thấy Irene xem điện thoại. Sau đó, khuôn mặt nàng dần tái xanh.
"Seulgi..." Wendy nghẹn ngào gọi. "Nếu bây giờ mình nói ngày hôm qua giám đốc Kim gọi Joohyun unnie đi tiếp khách, cậu có tin không?"
"Cái gì?" Seulgi gần như thét lên. "Seungwan ah, cậu vừa nói gì?"
"Cậu nghe thấy rồi mà." Wendy ngồi dậy, sau đó em rời giường, tiến vào phòng vệ sinh.
"Này, nhưng..." Seulgi vẫn ngẩn người. "Làm sao... làm sao cậu biết?"
"Gần nửa đêm hôm qua giám đốc Kim gọi cho Joohyun. Nhưng mình đã mạn phép nghe máy." Wendy rửa sạch mặt mũi, đầu óc phần nào thanh tỉnh hơn. "Mình biết đây không phải việc nên đem ra đùa."
"Hay là chúng ta... thử hỏi chị ấy đi..." Seulgi lén lút níu tay áo em.
Không, Joohyun unnie chắc chắn không phải người như vậy.
Mặc dù trong cái giới giải trí đầy sự bon chen và tiêu cực này, việc dùng cửa sau không còn là chuyện lạ. Thế nhưng một cô gái đến cả đồ hở hang cũng không muốn mặc, thì sao có thể đem tự tôn của mình ra mà chà đạp như thế?
Cả Wendy và Seulgi đều trầm ngâm.
Qua một lúc, Seulgi thấp giọng hỏi em: "Cậu sẽ không... bỏ rơi chị Joohyun đâu. Đúng chứ?"
Wendy gật đầu.
Em sẽ không bỏ rơi chị ấy. Tuy nhiên trái tim em lại đau đớn bởi sự thật tàn nhẫn trước mặt.
Em phải làm sao đây?
"Thôi. Cậu có việc gì thì làm đi. Mình tới bệnh viện với Joohyun."
Wendy thở dài, dẫu sao thì hiện tại Joohyun vẫn còn đang ốm.
***
Thời điểm Wendy mở cửa bước vào, trong phòng chỉ còn mình Irene.
"Sooyoung và Yerim đâu?" Em hỏi nàng.
"Sooyoung lúc trưa đã trở lại phim trường rồi. Còn Yerim thì về công ty." Irene nhoẻn miệng cười với em.
Đã bao lâu rồi kể từ khi tin đồn bùng lên, hai người mới lại nở nụ cười?
Wendy ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nàng vẫn nhìn em.
"Chị không muốn giải thích gì với em sao?" Em mở lời. "Nói thật với em. Chị đang làm gì hả Bae Joohyun?"
"Em đã... nghe điện thoại của chị phải không?" Irene nắm chặt lấy tấm chăn mỏng.
"Phải. Em xin lỗi vì việc làm của mình." Wendy đáp. "Nhưng em là người yêu chị. Em có quyền được biết chị đang gặp khó khăn ở đâu? Và đang làm những gì?"
"Joohyun... chị đừng nói với em... chị thực sự đã cùng bọn họ... đấy nhé..."
Em gần như thều thào khi thốt ra câu nói này.
Chúng quá tàn nhẫn.
Irene liên tục lắc đầu: "Chị không có..."
"Vậy chị làm những gì? Khi mà thời điểm giám đốc Kim gọi cho chị đã là gần nửa đêm?" Wendy càng nói càng mất bình tĩnh. "Bae Joohyun, em cầu xin chị. Chị nói sự thật cho em nghe đi. Nếu không em thực sự chẳng tìm được lý do nào khác để tiếp tục tình yêu này..."
Sự đổ vỡ, đang ở gần ngay trước mắt.
Khi mà chúng ta chẳng thể nương tựa vào nhau.
Irene đau đáu nhìn em, cuối cùng nàng cũng lên tiếng.
"Cậu ấy cần tiền..."
"Cậu ấy?" Wendy toàn thân như hóa đá. Rồi em sực nhớ ra người trong câu nói của nàng là ai. "Bạn thân của chị?"
Quả nhiên, Irene gật đầu.
"Vì chị ấy cần tiền, cho nên chị sẵn sàng bán thân?" Wendy trào phúng cười. "Bae Joohyun, tấm lòng của chị cũng cao cả đấy."
Mỗi lần nghe em gọi "Bae Joohyun", trái tim của Irene đều đau đến nghẹt thở.
"Không, chị không bán thân, Seungwan à." Nàng thống khổ nắm lấy tay em.
Wendy lớn tiếng: "Rốt cuộc người đó cần bao nhiêu? Mà ngay cả số tiền tích góp của chị cũng không đủ?"
"Cậu ấy phá sản rồi. Cần rất nhiều." Irene run lên.
"Vì sao chị không nói với em?" Trái tim chẳng khác nào bị người ta hung hăng cầm dao đâm thật mạnh. Wendy chất vấn nàng.
"Vì chị sợ..." Nàng ôm chặt lấy em. "Trước đây khi chị nói về cậu ấy. Em luôn giận chị... Nên chị sợ lắm, Seungwannie, đừng bỏ rơi chị, được không em?"
"Vì chị sợ em giận, cho nên chị đành lòng chọn cách đi tiếp rượu?" Wendy đẩy nàng ra, ép nàng phải đối mặt với mình. "Irene, rốt cuộc chị coi em là cái thứ gì? Chẳng lẽ em còn đáng sợ hơn cả mấy kẻ đại gia cho chị tiền công mỗi đêm sao?"
Irene thống khổ lắc đầu.
Wendy ngả người ra sau ghế. Em vuốt mạnh mái tóc của mình. Nước mắt bất lực lăn dài xuống làn da trắng nõn.
Đáp án nhận được. Chỉ vì chị sợ em thôi ư?
Mất thật nhiều thời gian để tiêu hóa mớ hỗn độn. Wendy hỏi: "Chị tiếp rượu bao nhiêu lần rồi?"
"Chưa lần nào..." Irene cúi gằm mặt. Khiến những đường nét tinh tế và sống mũi cao thẳng đã từng khiến em thích mê như cà khịa vào tâm hồn em.
"Chị đang đùa giỡn em đấy à? Thành thật đi Bae Joohyun, bọn họ đã làm gì chị?" Wendy đột nhiên rướn thân về phía nàng. Rồi em dùng tay nâng cằm nàng.
"Như thế này?" Em mơn trớn đôi môi đỏ mọng. Sau đó trườn xuống xương quai xanh. "Hay như thế này?"
Cuối cùng, em trực tiếp luồn tay vào áo nàng: "Hay là thế này?"
Irene run lên.
"Không Seungwan à .. Chị chưa tới những nơi đó, đêm hôm qua giám đốc Kim gọi cho chị... là lần đầu tiên."
Wendy khẽ cười.
"Chị có biết mỗi lần nghe tin đồn về chị. Trái tim em đau đớn như thế nào không?"
"Chị có biết mỗi đêm khi chị lén rời khỏi vòng tay em. Trái tim em đau đớn như thế nào không?"
"Chị có biết mỗi lần chúng ta cùng nhau tập luyện, trông trạng thái mệt mỏi hoảng loạn của chị. Trái tim em đau đớn như thế nào không?"
"Chị có biết buổi sáng hôm ấy, khi trông thấy chị lên xe cùng giám đốc Kim. Trái tim em đau đớn như thế nào không?"
"Joohyun, sao chị nỡ đối xử với em như vậy? Sao chị có thể ngốc như vậy?"
Wendy gần như thét lên: "Chúng ta là người yêu cơ mà. Chị có thể nói với em chuyện đó cơ mà. Sao chị lại nỡ chui đầu vào cái công việc nguy hiểm như thế? Chị rõ ràng là người chín chắn nhất trong cả nhóm, chị rõ ràng..."
Em run tay chỉ thẳng vào khuôn mặt nàng.
Mà Irene vẫn cứ cúi đầu.
"Joohyun, chị còn yêu em chứ?"
Nghe xong câu hỏi bất ngờ ấy. Nàng dần ngẩng đầu nhìn em.
Còn, đương nhiên nàng còn yêu Seungwan. Yêu rất nhiều là đằng khác.
"Seungwannie..." Irene gọi.
Wendy thở dài: "Đừng lo, em sẽ không nói lời chia tay, Joohyun ạ. Bởi vì chúng ta đã trải qua ngần ấy năm bên nhau. Nếu hiện tại nói chia tay, thì em chẳng khác nào một đứa trẻ giận lẫy."
Nàng cắn chặt môi: "Seungwannie, xin em hãy tin chị. Chị chưa từng làm gì có lỗi với em. Chị thừa nhận lần đó lên xe giám đốc Kim, là bởi vì ông ấy muốn đưa chị tới quán bar. Thế nhưng được nửa đường... chị đã đòi xuống..."
Irene vẫn nhớ như in khuôn mặt tức tối của giám đốc Kim. Ông ấy mắng nàng tối nay tốt nhất hãy có mặt. Nếu không ông ấy nhất định sẽ có cách tống nàng vào đường cùng.
Chỉ là Irene không ngờ, Wendy đã nhận điện thoại.
Em đã cứu nàng một mạng.
***
Wendy chạm tay lên khuôn mặt Irene.
"Sao chị có thể như vậy hả Joohyun? Chỉ cần chị nói một câu, em và mọi người có thể cho chị ấy vay mà..." Em nghẹn ngào.
Chị ấy, người bạn màu tím của nàng, người gắn liền với thanh xuân của nàng...
Wendy đã từng ước giá như em gặp nàng sớm hơn.
Irene ôm chặt lấy em, rồi tham luyến hít lấy mùi hương cơ thể quen thuộc.
"Đừng bao giờ làm những chuyện mạo hiểm như vậy nữa nhé." Wendy hôn lên trán nàng. "Về phần chị ấy... em tình nguyện đem tiền riêng của em cho vay."
"Em chỉ cần chị. Joohyun ạ."
Vì chị là bé bỏng của em, duy nhất của em.
- Hoàn -