Thoáng chốc, đã đến mùa hoa nở đầu tiên...
Đóa hoa màu trắng vươn mình đón lấy dòng tinh túy của đất trời. Hoa đẹp tới mức Minh Ngọc đứng phía sau nàng phải trầm trồ, không tiếc lời ngợi khen.
"Tiểu thư, xú nha đầu Ngô Cẩn Ngôn nói không sai. Hoa nở thật đẹp."
Tần Lam xoay người, hướng Minh Ngọc nhíu mày hỏi: "Vẫn không có tin tức gì từ nàng sao?"
"Không ạ... lão gia nói hiện tại nàng đang nhận nhiệm vụ mật tại Yến Kinh."
"Yến Kinh...?" Bàn tay vô thức siết lại thật chặt. "Nàng làm gì ở đó?"
"Lão gia không nói ạ."
Yến Kinh? Trên báo nói địa phương ấy là trung tâm tập trung của địch. Là nơi đã xảy ra 4 trận đánh lớn nhất từ đầu năm tới giờ.
Ngô Cẩn Ngôn hiện tại... có bao nhiêu phần nguy hiểm?
"Tiểu thư, nàng là đồ đệ duy nhất của lão gia. Nàng chắc chắn sẽ không sao đâu." Mắt thấy tiểu thư hoa dung thất sắc. Minh Ngọc đành lên tiếng dỗ dành.
Bởi vì mẹ mất khi còn nhỏ, lại sinh trưởng trong một gia đình đều là đấng trượng phu. Cho nên dù có được sủng ái tới đâu, thì chung quy... Tần Lam vẫn luôn cần một người luôn thấu hiểu ở bên.
Tiểu thư trong lòng thực sự chất chứa rất nhiều tâm sự - Minh Ngọc đồng dạng lớn lên với nàng, làm sao mà không nhận ra điều ấy?
***
Nửa đêm, có tiếng lạch cạch phát ra từ cửa sổ.
Tần Lam choàng tỉnh giấc, mất vài phút để hoàn toàn thanh tỉnh rồi rời giường.
Tần gia được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, thích khách vào đây là điều không thể nào...
Mở tung cửa sổ, hệt như lần đầu tiên gặp mặt. Bóng hình ấy đứng phía dưới sân ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"Lam Lam." Ngô Cẩn Ngôn dùng khẩu hình miệng thì thầm gọi, đi kèm là nụ cười tươi rói đã lâu nàng chưa từng trông thấy.
Gần như dùng tốc độ nhanh nhất để lao xuống tầng. Chẳng màng hình tượng thường ngày, nàng gắt gao ôm chặt lấy cô.
"Ngươi về muộn, hoa đã nở vài hôm rồi."
Ngô Cẩn Ngôn ôn nhu cười đáp: "Không hề, rõ ràng ngươi chỉ nói ta phải vào mùa hoa nở thôi mà."
Rời khỏi cái ôm, nàng ngẩng đầu chăm chú quan sát cô.
Đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhớ nhung, quyến luyến, hạnh phúc...
Tất thảy tại mùa hoa nở đầu tiên, giữa hai người rõ ràng đều đã sáng tỏ.
Thế nhưng đáng tiếc, lại chẳng ai đủ can đảm để nói với đối phương thành lời.
***
Vào mùa hoa nở thứ hai, giữa cô và nàng bất ngờ xảy ra tranh chấp.
Ngay trong ngày đóa trà my khoe mẽ vẻ đẹp. Thì Ngô Cẩn Ngôn mang theo phẫn nộ rời khỏi Tần gia.
Chỉ có điều... đó là quãng thời gian cuối cùng cả hai được ở cạnh nhau trước khi Tần Lam lên đường sang Pháp nhập học.
Nửa tháng sau, thư tay của nàng được chuyển tới đơn vị nơi cô đang đóng quân.
Bức thư không dài, chỉ gồm một câu nói duy nhất và dòng thơ "Trường Tương Tư" năm xưa nàng từng đọc.
"Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều*.
Ngô Cẩn Ngôn, ngươi chưa bao giờ chịu nghe ta nói hết."
*Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều: Ba ngàn con sông chỉ múc một gáo nước - Trên thế gian này dù có rất nhiều người, nhưng cũng chỉ yêu duy nhất một người.
Thẫn thờ ôm thật chặt bức thư. Ôm thật chặt dòng chữ mềm mại, rồi điên cuồng nhớ về chủ nhân của nó.
Ngô Cẩn Ngôn đã hiểu rồi. Cô thực sự đã hiểu ý nghĩa của bài thơ, càng hiểu câu nói khi xưa của Tần Lam.
Nhưng là... nàng hiện tại đã lên tàu, hoàn toàn biến mất khỏi chính mình nhân sinh.
***
Ngây ngốc đứng trước cửa phòng, Ngô Cẩn Ngôn chăm chú nhìn nàng mở vali, sau đó sắp xếp đồ đạc.
"Còn ngây ra làm gì? Lại đây." Tần Lam ngẩng đầu hướng cô ngoắc ngoắc tay.
Nàng đã trở về, sau ba năm ròng rã, bằng xương bằng thịt, và đứng trước mặt cô.
Ngô Cẩn Ngôn vài giây đầu còn bước đi thật chậm. Vài giây sau liền trực tiếp sải từng bước dài, rồi gắt gao vươn tay ôm chặt lấy nàng.
Ba năm bỏ lỡ, trong sáu năm rung động.
Cả hai đều không hẹn mà im lặng. Bởi lẽ có rất nhiều chuyện chẳng cần phải nói, trong lòng cũng sẽ tự biết cách sáng tỏ.
Quyến luyến rời khỏi cái ôm, cũng là lúc đôi môi vô thức tìm đến rồi cuốn chặt lấy nhau.
"Đừng..." Nàng đẩy nhẹ vai cô rồi nghiêng đầu điều chỉnh lại nhịp thở.
"Tại sao?" Ngô Cẩn Ngôn ngờ nghệch hỏi.
"Ngươi thậm chí còn không đóng cửa a." Tần Lam trắng mắt trừng cô. "Mặc dù ta sống ở ngoại quốc ba năm, nhưng cũng chưa cả gan tới mức bạch nhật tuyên da^ʍ*."
*Bạch nhật tuyên da^ʍ: Khụ... ban ngày ban mặt làm việc í í í...
Ngô Cẩn Ngôn gãi gãi đầu cười: "Thực xin lỗi, là ta sơ sót."
Đoạn, cô ngồi xổm xuống trước mặt nàng, ngẩng mặt hỏi: "Thời gian qua ngươi sống thế nào?"
"Rất tốt, mỗi ngày đều ăn ngủ đúng giờ."
"Không còn gì khác sao?"
"Không còn."
Đồng chí quân nhân bĩu môi.
"Thực ra là mỗi ngày đều chăm sóc cây, và nhớ tới người đã tặng nó." Nâng tay sờ sờ má cô, Tần Lam oán giận than thở. "Người tặng nó là kẻ ngốc nhất trên đời."
Ngô Cẩn Ngôn tiếp tục bĩu môi: "Ta thừa nhận bản thân có chút ngu đần. Nhưng chẳng phải ta vẫn luôn làm theo lời ngươi dặn sao? Ba năm qua mặc dù ta tham gia rất nhiều trận chiến, song ngoại trừ bị thương, thì coi như luôn an toàn giữ được mạng sống."
Nàng bỗng cao giọng chất vấn: "Vậy trận đánh ở Ưng Châu, ngươi giải thích thế nào?"
"..."
Ngô Cẩn Ngôn nhất thời cứng họng, chỉ biết kinh ngạc nhìn nàng.
Tần Lam cười khẩy: "Ưng Châu, đêm ngày hai mươi tư tháng chạp. Ngươi vô tình rơi vào phục kích của địch, bị bắn bốn phát đạn tới mức cha mẹ cũng không nhận ra. Cuối cùng cấp cứu tại bệnh viện quân y trong trạng thái còn nửa cái hơi thở."
"Được được, là ta sai. Ta thừa nhận đêm hôm đó do ta sơ suất."
"Cởϊ áσ ra."
"Hả?"
"Ta nói ngươi đứng lên đóng cửa rồi lại đây cởϊ áσ cho ta nhìn." Đại tiểu thư khinh khỉnh nạt nộ.
Ngô Cẩn Ngôn nuốt khan, rốt cuộc cũng đóng cửa rồi ngoan ngoãn nằm sấp xuống giường. Tự giác giải khai quân phục.
Tần Lam nhìn chằm chằm vào sau lưng cô. Bởi vì trên tấm lưng ấy, là chi chít những vết thương cả mới lẫn cũ...
Thật lâu không thấy nàng lên tiếng. Thẳng tới khi cảm thấy da thịt mình lạnh buốt, Ngô Cẩn Ngôn mới xoay người lại.
Nàng chăm chú nhìn cô, lệ quang như trân châu ồ ạt tuôn xuống.
"Xin lỗi..." Hệt như hài tử mắc sai lầm. Ngô Cẩn Ngôn nhanh chóng ngồi dậy rồi vòng tay ôm lấy nàng, nhỏ giọng thì thầm.
"Lúc nào cũng chỉ biết xin lỗi, tên khốn khϊếp này." Tần Lam oán hận lên án.
"Ta đã để lỡ mất ba mùa hoa nở rồi. Cho nên Lam Lam, từ nay về sau coi như ta sẽ thành tâm bù đắp cho ngươi. Ta nhất định sẽ không bị thương nữa, đừng khóc được không? Ta nhất định sẽ không bị thương nữa."
"Ngươi hứa rồi nhé."
"Nhất định."
***
Hoa trà my lại nở rộ...
"Ngươi chăm sóc kiểu gì mà nó có thể nở thành hai đóa như vậy?" Kinh ngạc cảm thán một câu, Ngô Cẩn Ngôn chạm chạm ngón trỏ vào cánh hoa trơn mềm.
"Một người bạn tại Pháp của ta nghiên cứu Sinh học." Nàng chống tay xuống đầu gối, khom lưng nhìn thành quả mà vị bằng hữu đó tạo nên. "Trước khi trở về một năm, ta đã giao nó cho nàng cấy ghép."
"Thật đẹp."
"Ta sẽ ngắt một đóa rồi mang đi ép khô."
"Tại sao?"
"Tại vì ngươi tốt nhất nên găm theo nó bên mình. Dù ngươi đang ở đâu, cũng tuyệt đối phải nhớ rằng nhân sinh ngươi còn ta và đóa hoa này chờ ngươi trở về."
***
Tình hình chiến sự mỗi lúc một cam go.
Đem cánh hoa đã ép khô đặt vào túi áo trước ngực. Ngô Cẩn Ngôn nhoẻn miệng cười hỏi: "Như vậy đã an tâm rồi chứ?"
Sở dĩ phải gấp gáp rời đi, là bởi vì Tần Long - đại ca của Tần Lam yêu cầu cô nhanh chóng có mặt tại doanh trướng để chuẩn bị họp bàn chiến lược cho cuộc đọ sức sắp tới.
"Bảo trọng..." Nàng ôm chặt lấy cô, tim gan như thắt lại.
Xa nhau ngần ấy năm, đoàn tụ lại chưa nổi ba ngày.
Nàng hận Nhật Bản, hận chiến tranh...
Nếu như không vì sự xuất hiện của chúng, thì Ngô Cẩn Ngôn đã không ôm oán hận mà kiên quyết nhập ngũ.
Cẩn Ngôn của nàng... vốn dĩ cũng chỉ là một nữ nhân.
"Ta đi nhé." Cô vừa nói, vừa đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Trông theo bóng lưng đang dần khuất xa. Tần Lam siết chặt hai tay, sau đó lớn tiếng nghẹn ngào.
"Ngô Cẩn Ngôn, mùa hoa nở năm sau ngươi nhất định phải trở về. Ta đợi ngươi."
Người lính mạnh mẽ vẫy tay chào nàng. Cũng không hề quay đầu lại.
(Tác giả: Viết đến đây, đột nhiên mị nhớ đến hai câu thơ trong tác phẩm "Đất Nước" của Nguyễn Đình Thi:
"Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy."
Mị thực sự rất thích thơ ca giai đoạn kháng chiến. Mong rằng năm sau đề Văn sẽ vào thơ =)))) Chứ lái đò mãi với tìm người đặt tên dòng sông mãi cũng mệt lắm =)))) )
***
Tần Lam thực sự đã chờ Ngô Cẩn Ngôn.
Và trong một khoảng thời gian dài, nàng đã điên cuồng tìm ba người huynh trưởng để chất vấn. Nàng gào khóc hỏi hắn rằng đã giấu Cẩn Ngôn của nàng ở đâu?
Nhưng chẳng ai trả lời.
Mùa hoa nở thứ nhất trôi qua... ái nhân của nàng thất hứa.
Mùa hoa nở thứ hai trôi qua... có người nói với nàng rằng ái nhân của nàng khi ngã xuống, máu ở nơi ngực trái đã nhuốm đỏ đóa hoa trà my màu trắng do chính tay nàng ép khô.
Tần Lam đã đợi cô rất lâu.
Thẳng đến một ngày, khi khăn voan đã phủ lên đầu, nàng mới vô lực thủ thỉ.
"Cẩn Ngôn, ngươi đã để ta phải đợi ngươi quá lâu rồi. Hiện tại ta sẽ không đợi ngươi nữa."
Ngày đại hỉ diễn ra thật náo nhiệt.
Chỉ là thời điểm như ý động phòng. Tân lang hoảng sợ ngồi bệt xuống đất.
Bởi vì tân nương của hắn bình ổn nằm trên giường, khăn voan vẫn chưa vén. Giá y đỏ rực bao lấy cơ thể tiều tụy bé nhỏ.
Trong lòng nàng thủy chung ôm chặt chậu hoa trà my trắng. Khóm hoa một mình cô độc rủ xuống, một vài cánh hoa nhuốm đầy huyết dịch.
Nàng không đợi nàng nữa.
Nàng sẽ đi cùng nàng.
- Toàn Văn Hoàn -
Lời cuối truyện:
"Hồng hoa tựa như máu
Bạch hoa tựa như tình..."
Lấy bối cảnh người lính và kháng chiến, để viết về tình yêu và sự ly biệt.
Chỉ xoay quanh những mùa hoa trà my nở rộ. Từ những ngày tình yêu mới chớm nở, cho tới ngày tình yêu trở nên vẹn tròn đong đầy.
Như đã nói bên trên, Nãi thực sự rất thích văn học Cách mạng. Mỗi lần đọc rồi phân tích thơ, là một lần cảm nhận được thật nhiều giá trị về nhân sinh quan.
Yêu những người lính, yêu thêm cả hậu phương vững chắc của họ. Cách đây không lâu, Nãi từng đọc bức thư mà một người chiến sĩ gửi về cho gia đình, gửi về cho người vợ gặp nhau vỏn vẹn đúng một tuần của anh.
Áp vào tác phẩm này. Xin mọi người đừng trách Tần Lam vì nàng đã đồng ý xuất giá. Hãy đọc thật kỹ rồi cảm nhận sự thống khổ, tàn nhẫn, và tuyệt vọng trong câu nói: "Hiện tại ta sẽ không đợi ngươi nữa". Và hình ảnh đóa hoa trà my chết rũ trong lòng nàng.
Hình ảnh "đóa hoa" Nãi xây dựng, cũng là hình ảnh ẩn dụ về tuổi xuân của người con gái.
"Những năm tháng ấy, đóa hoa đẹp nhất vẫn nở vì ai?"
Tần Lam đã hy sinh tuổi trẻ của mình để chờ Ngô Cẩn Ngôn rất lâu. Nhưng ở giai đoạn nàng đẹp nhất, thì cô lại vĩnh viễn gửi mình nơi chiến trường và không thể trở về.
"Nở vì ai?" - Nở cho ai ngắm? Cũng như phải tiếp tục sống vì ai?
Đóa hoa trà my cuối cùng gục ngã với nàng. Cũng là hình tượng đại diện cho việc kết thúc những năm tháng hoa nở. Kết thúc cả sự chờ đợi trong tuyệt vọng.
"Ta không đợi ngươi nữa" - Ta không thể tiếp tục chôn mình trong nấm mồ của sự tưởng niệm. Bởi vậy thà rằng quyên sinh để làm lại một đời mới. Ai biết đâu, không đợi được nhau kiếp này, nhưng chờ sang kiếp khác, cả hai sẽ hạnh phúc hơn.
Muốn viết thêm thật nhiều câu chuyện về giai thoại hào hùng, không chỉ riêng Việt Nam, mà còn ở rất nhiều nơi trên thế giới này.
Có chiến tranh, ắt có phân li.
Ngày đăng: 04.07.2019