Gen Di Truyền

Chương 64: Con gái bị nuốt mất

Edit: Gà

Beta: Tiểu Tuyền

Cesar đã sớm quen với tính cách đột nhiên thích làm nũng này của cô,

nhưng phải đến gần đây mới hiểu được cô như vậy không phải là đang quyến rũ mình mà chỉ đơn thuần là làm nũng thôi.

Nghĩ lại ngày trước chỉ cần bất ngờ bị cô ôm một cái là nghĩ ngay đến loại chuyện kia, giờ đã tự nhiên hơn rất nhiều rồi. Anh đưa tay vuốt

tóc cô, trong không khí tràn đầy cảm giác ấm áp.

Nhưng thời điểm hiện tại không thích hợp cho loại không khí ấm áp

này. Phía ngoài vẫn còn rất nhiều khách khứa. Cesar đành phải để Hân Hân và con gái đi nghỉ trước, còn mình thì đi xử lý công việc.

Hân Hân ru con gái ngủ xong thì đặt bé vào trong nôi, sau đó cho

người máy đưa về phòng bé. Ngáp một cái, hôm nay thực sự là một ngày mệt mỏi. Thay áo ngủ xong cô leo lên giường luôn, mặc áσ ɭóŧ nguyên một

ngày khiến ngực cô trướng phát sợ.

Bởi vì Trái Đất không có cái gọi là sữa mẹ, cho nên sau khi con gái

ra đời không được đem đến chỗ cô cho bú. Vì không cho con bú nên nơi đó

của cô rất trướng, thời điểm khó chịu nhất sẽ có Cesar hỗ trợ, cái này

có thể nhìn ra từ làn da ngày càng đẹp hơn của mình.

Nhưng bây giờ anh không có ở đây, cô vì quá căng tức ngực mà không

ngủ được. Chiếc giường lớn này trở thành chỗ vận động của cô, không

ngừng lăn qua lộn lại.

Đột nhiên nghe cô nghe được tiếng động không phải rõ ràng lắm nhưng

rất kỳ lạ. Tiếng động này dường như là phát ra từ phòng con gái cô. Cô

vội vàng ngồi dậy, mở cửa đến phòng con gái xem một chút.

Kết quả lại nhìn thấy một con thú khổng lồ đang đưa mặt mò mẫm vào

trong nôi con gái. Hân Hân bị dọa sợ đến mồ hôi lạnh đều túa ra, cô lớn

tiếng nói: “Người tinh cầu Doha kia, không được đυ.ng vào con gái tôi.”

Thế nhưng tên người tinh cầu Doha kia lại không nghe lời cô, một ngụm đã nuốt trọn Lily vào miệng. Mà Lily lại hoàn toàn không biết anh ta

đang định ăn mình, còn khanh khách cười thành tiếng, giống như có người

đang chơi với bé vậy.

“Lily......” Hân Hân thiếu chút nữa bị dọa đến ngất xỉu, sốt

ruột đuổi theo anh ta. May là lúc đến đây cô robot chiến đấu, nên có thể nhảy từ trên lầu xuống.

Vừa nhảy vừa liên lạc với mọi người: “Có tên người tinh cầu Doha đã

nuốt mất con gái của tôi, mau ngăn anh ta lại.” Nhất định phải đánh bại

anh ta trong thời gian ngắn nhất, nếu không con gái chỉ sợ sẽ không còn

đường sống.

Hân Hân cố nén nước mắt đuổi theo tên kia, nhưng ai ngờ anh ta lại

chạy nhanh như vậy, nháy mắt đã tránh được bảo vệ rồi chui vào một căn

phòng.

Khi Hân Hân cùng các bảo vệ đuổi đến nơi lại có một đám người ở đâu

xông lên, bọn họ không cần mặc trang bị robot đã rất lợi hại rồi. Hơn

nữa, trên đầu bọn họ còn đeo một thứ, nếu không nhầm thì là trang bị

chống tinh thần lực.

Lúc này Cesar cũng chạy tới. Bọn họ nhanh chóng đẩy lui đám người

đang ngăn trở kia, nhưng đối phương đã lên một chiếc phi thuyền không

biết từ đâu ra rồi chạy mất.

Phủ Thống soái đương nhiên muốn đuổi theo, nhưng Cesar lại nói: “Không được dùng hỏa lực tấn công.”

Hân Hân lập tức nói chen vào: “Có thể Lily đã bị anh ta nuốt, nếu

không cứu sẽ bị tiêu hóa mất.” Tại sao lại muốn ăn con gái của bọn họ,

nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, tinh thần lực của cô lập tức rối loạn.

Cesar liền vội vàng giữ cô lại, an ủi: “Đừng quá lo lắng, Hân Hân.

Người tinh cầu Doha sao lại muốn ăn con gái của chúng ta chứ, bọn họ

không ăn thịt loài người. Chẳng qua là anh ta muốn dùng túi thức ăn của

mình để đem con bé ra ngoài. Không cần lo lắng, chúng ta nhất định có

thể cứu được con bé.”

Rất nhanh có người báo lại, đại khái là người tinh cầu Doha đã chạy

ra khỏi hệ tinh cầu Gila, bởi vì không dám công kích nên gần như là để

mặc cho bọn họ chạy trốn.

Không còn cách nào khác, đây là tiểu công chúa duy nhất của loài

người, cho nên khi các tướng sĩ nghe nói có cô bé ở bên trong, đừng nói

là động thủ, thậm chí còn nín thở, không dám động đậy nhìn bọn họ rời

đi. Bọn họ đều không muốn trở thành kẻ tội nhân dám tổn thương hoặc làm

tiểu công chúa sợ hãi.

Cesar không nghĩ ngợi nhiều, giao toàn bộ công việc lại cho Ben Sur

rồi lên phi thuyền đuổi theo. Hân Hân bởi vì quá lo lắng nên muốn đi

theo, bất chấp việc Cesar đã hạ lệnh cho cô phải ở lại, vẫn cứ chạy theo lên.

Cesar đành bó tay, lớn tiếng nói: “Đuổi theo.”

Hân Hân đang vô cùng lo lắng cho con gái nên chẳng buồn để ý đến đám

binh sĩ đang hăng hái muốn cứu tiểu công chúa. Cesar coi như vẫn còn

bình tĩnh, nói: “Hân Hân, em nghỉ chút đi. Chúng ta nhất định phải chờ

bọn họ xuống phi thuyền hoặc có động tĩnh gì đã rồi mới có thể hành

động. Nếu không trong lúc phi thuyền đang bay chúng ta không thể ra tay, em không cần lo lắng quá, hiểu chứ?”

Hân Hân có thể không lo lắng sao, nhưng vừa nghe Cesar nói liền nghĩ

bọn họ không phải vô duyên vô cớ mà bắt con gái đi, nhất định là có mục

đích nào đó, vậy con gái tạm thời sẽ không có chuyện gì.

“Có thể bọn họ sẽ không làm hại Lily, nhưng bọn họ có biết chăm sóc

trẻ con của nhân loại không, có sữa bột không, nhỡ đâu......” Cô

càng nói càng lo lắng, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

Cesar thấy cô nói cũng có lý, nhìn xung quanh rồi nói: “Mọi người

cũng nghe rồi đấy, cho nên mong mọi người có thể dốc hết sức mình, nhất

định không được làm mất dấu con tàu kia.”

Đây chính là công chúa nhỏ duy nhất của loài người, nguyện vọng duy nhất của bọn họ là cô bé có thể bình an vô sự.

Trong vũ trụ mênh mông, muốn đuổi theo một chiếc phi thuyền là vô

cùng khó khăn. Chiếc phi thuyền phía trước đang sử dụng mọi biện pháp để trốn chạy, nhưng bởi vì là phi thuyền vừa ăn cắp được nên bọn chúng

không mang đủ nhiên liệu. Không còn cách nào khác, chúng đành phải lái

phi thuyền đến tinh cầu Tam Giác.

Tinh cầu Tam Giác là một tinh cầu trung lập, rất nhiều người vũ trụ

giao dịch tại đây, đương nhiên cũng tiếp nhận các loại phi thuyền vũ trụ tiến vào.

Cesar nói: “Hân Hân, sau khi phi thuyền hạ cánh, em phải luôn đi sát

bên cạnh anh, nơi này rất nguy hiểm. Nhưng em có tinh thần lực nên không cần sợ bọn họ, khi có nguy hiểm chỉ cần trực tiếp phóng tinh thần lực

ra là được.”

Hân Hân gật đầu. Đã qua gần một ngày rồi, tiểu Lily nhất định đã phải chịu không ít mệt, hoặc đã đói lả đi rồi?

Cesar lúc này mới được thể nghiệm cái gọi là tình thương của mẹ. Mặc

dù bình thường tiểu Lily không cần Hân Hân chăm sóc, nhưng nhìn dáng vẻ

lo lắng của cô lúc này, mới sâu sắc cảm thấy con gái mình hạnh phúc biết bao nhiêu.

Ở trên thế giới này, liệu có người đàn ông nào được hưởng thụ loại tình thương của mẹ này chứ?

Bọn họ chuẩn bị hạ cánh. Bởi vì nơi này là tam giác giao dịch nên cấm mọi người mang vũ khí tiến vào. Thật ra loài người là vị khách không

được hoan nghênh nhất ở nơi này, mặc dù rất giàu có nhưng bởi vì tinh

thần lực quá mạnh nên dù không mang theo vũ khí cũng vẫn có tính công

kích.

Đương nhiên, những người vũ trụ khác cũng không khiến người ta bớt lo.

Trước khi hạ cánh Cesar mới nghĩ tới một điểm không đúng, liên lạc về phủ Thống soái, bảo bọn họ giữ người biến chủng lại. Nhưng bên kia lại

nói, ngày hôm đó Quốc vương người biến chủng gặp bọn xong thì rời đi

luôn. Sau khi tiểu công chúa mất tích đã khống chế phủ Thống soái không

cho người nào rời đi.

Cesar dường như đã đoán ra được mối liên hệ trong đó. Người biến

chủng muốn lấy được con gái mình, nhưng loài người lại phòng bị bọn họ

rất chặt chẽ, lúc tiến vào hệ tinh cầu Gila chỉ cho phép bọn họ mang

theo năm người. Số lượng năm người chẳng làm được cái gì, nhưng trộm một chiếc phi thuyền lại chẳng nhằm nhò gì.

Mà người tinh cầu Doha trước giờ nổi tiếng thích ăn ngon, cho nên bọn họ mang theo tới hơn mười người cũng không có gì là lạ. Hơn nữa người

tinh cầu Doha rất tham lam, cho nên rất có thể đã phát sinh giao dịch gì đó với người biến chủng.

Hiện tại khó chịu chắc chắn là con gái của mình rồi, hi vọng con bé không có chuyện gì.

Cesar chọn năm người đi cùng với Hân Hân xuống phi thuyền. Bởi vì một đêm không ngủ, mắt Hân Hân đã hơi đỏ, nhưng khi phi thuyền hạ cánh vẫn

quan sát xung quanh thật kĩ.

Người vũ trụ tại tinh cầu Tam Giác nhiều hơn rất nhiều so với phủ Đại Thống soái, trong đó cũng có người tinh cầu Doha. Hân Hân không phân

biệt được ngoại hình của bọn họ có gì khác nhau, gặp được người nào là

lập tức đuổi theo.

“Không phải là anh ta.” Cesar kéo cô lại.

Hân Hân nhíu mày, những người này giống như lúc trước mình xem phim

Mỹ nhìn thấy người da đen, cảm thấy bọn họ giống nhau như đúc, hoàn toàn không phân biệt được ai với ai!

Cesar nói: “Em đi theo anh, đi lên phía trước hỏi, thời điểm bọn họ hạ cánh là lúc nào.”

Ở chỗ này mọi thứ đều phải cẩn thận một chút, Cesar trước tiên đi tới một quán bar, không ngờ ông chủ nơi đó cũng thuộc loài người.

Đó là một người đàn ông có tướng mạo trung niên hiếm thấy. Người này

vừa nhìn thấy Cesar thì ngớ ra một chút, sau đó đặt chiếc ly xuống,

trong tiếng nhạc mà Hân Hân hoàn toàn nghe không hiểu, dùng thanh âm

không quá lớn nói: “Không biết ngài tới nơi này có chuyện gì?”

Hân Hân đứng phía sau Cesar, thấy người đàn ông trung niên nhìn về

phía mình gật đầu, cũng rót cho cô một ly rượu. Bởi vì có chút phiền

lòng, cô trực tiếp uống một hơi hết ly rượu.

Mà Cesar nghe vậy bèn hỏi ông một nơi khác mà phi thuyền hạ cánh, chỉ chốc lát sau đã có được tọa độ. Trong lúc ấy Hân Hân đột nhiên ngã gục

người xuống, anh không khỏi cau mày nói: “Cô ấy sao vậy?”

Người đàn ông trung niên kia nói: “Cô ấy lo lắng như vậy sẽ không tốt cho cơ thể, ly rượu kia có thể giúp cô ấy nghỉ ngơi một chút.”

“Ừm.” Cesar gật đầu. Anh bế Hân Hân lên, nhưng không đưa người quay

lại phi thuyền, trong đó không có người, nếu bị phá hủy thì cô sẽ gặp

nguy hiểm.

Người đàn ông trung niên dẫn anh ra phía sau quầy bar, ở đó có một

căn phòng nhỏ. Cesar đặt cô xuống, sau đó hạ lệnh cho một người ở lại

chăm sóc, còn bản thân mang theo những người khác đi tìm con gái Lily.

Hân Hân ngủ một giấc rất ngon, sau khi tỉnh dậy thì ngẩn ra, sao bản thân lại ngủ say sưa ở nơi này, Cesar đâu, con gái đâu?

Vệ sĩ bên ngoài giải thích bởi vì cô mệt quá nên ngủ thϊếp đi, bọn họ đã đuổi theo mấy người tinh cầu Doha rồi.

Hân Hân cam lòng ngồi yên một chỗ. Sau khi ăn cơm tối xong, cô rời

khỏi quầy bar, đi lòng vòng xung quanh đấy. Vừa dùng bộ đàm liên lạc với Cesar nhưng anh đã trực tiếp ngắt máy, xem tình huống rất căng thẳng.

Phụ nữ loài người mặc dù rất hiếm gặp, nhưng lúc Hân Hân ra ngoài có choàng một chiếc áo choàng để tránh gây chú ý.

Cô không nghĩ mình có thể tìm được cái gì, chỉ là không thể ngồi yên một chỗ được.

Tinh cầu Tam giác mặc dù phức tạp nhưng sẽ không có một người vũ trụ

túm lấy một loài người để gây chuyện, huống chi còn có một người đàn ông cường tráng theo phía sau. Mặc dù anh ta không nói chuyện và luôn cách

Hân Hân ngoài khoảng cách ba bước, nhưng đều khiến cho mấy người vũ trũ

kia cảm thấy nguy hiểm mà tự động cách xa Hân Hân ngoài năm bước.

Làm như vậy thực sự không có ích gì đối với việc tìm con gái. Một cảm giác bất lực nhen lên khiến cô thiếu chút nữa là bị đánh bãi. Thế

nhưng, cô chú ý tới trong đám người có một người, chính xác là một người biến chủng.

Nhìn trước ngực cô cảm thấy đó hẳn là một nữ người biến chủng, dáng

vẻ cô ta che che lấp lấp, nhất định là có chuyện bí mật gì đó phải làm.

Hân Hân cảm thấy bản thân hiện giờ cái gì cũng không làm được, không

bằng đi theo cô ta? Nghĩ như vậy người đã hành động, cô cách người phụ

nữ kia rất xa, thấy cô ta đi vào một cửa tiệm rất có hơi thở loài người.

Hân Hân không đi vào trong mà giả làm người qua đường đi ngang qua

lướt nhìn vào trong. Kiến trúc nơi này có hơi hướng kiểu Trung Quốc nên

cũng có cửa sổ các kiểu, có thể thấy cô ta đang đem một thùng sữa bột

đặt ở trên quầy, giống như là đi trả hàng.

Trong lòng khẽ động, người phụ nữ này mặc dù là người biến chủng,

nhưng rõ ràng cô ta trông không giống người mới sinh con. Giống như cô

đây, cho dù mặc áo choàng vẫn có thể nhìn thấy bộ ngực nhô lên, loại

căng trướng này hoàn toàn khác với người khác.