*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Jeong
(^ω^)
Đọc truyện vui vẻ nhé (○’ω’○)
———–
Sau khi cửa viện Ôn Thần Húc đóng lại, có người tham đầu tham não(1) đánh giá một hồi, sau đó xoay người chạy đến Đông viện.
(1): chỉ những người rình mò.
Lúc trước đã có người chạy về báo Ôn Thần Húc vừa vớt lên đã hôn mê bất tỉnh, lại vừa mới nghe người ta nói bên đó phái người thỉnh đại phu thì liền đóng viện môn. Rốt cuộc Ôn Thần Lễ vẫn còn trẻ có chút lo lắng nhìn về phía Liên phu nhân.
– Nương, hắn sẽ không chết đi?
Từ lần Ôn Thần Lễ bị con nhện dọa sợ, lúc về thì nôn một hồi rồi lại bị bệnh hai ngày Liên phu nhân muốn ăn miếng trả miếng cho nhi tử hết giận. Nhưng lại cố kỵ hai vũ vệ bên người Ôn Thần Húc mới luôn không tìm thấy cơ hội xuống tay, lần này đi ngang qua hoa viên vừa lúc nhìn thấy cậu một mình ngồi trên cầu, trong lòng vừa động liền lập tức làm tất cả hạ nhân trong hoa viên đều ly khai, phân phó vài người đi làm vài chuyện.
Ý định của Liên phu nhân cũng chỉ đẩy cậu xuống nước làm cho cậu chịu chút kinh hách, đến lúc đó tùy tiện đẩy một hạ nhân ra làm bia đỡ đạn là được.
Bởi vì người bên dưới không nắm chắc thời gian tốt làm cho kết quả có chút lố, Liên phu nhân cảm thấy thống khoái một lúc thì liền bất an, chỉ là không muốn lộ ra trước mặt nhi tử.
– Nếu đã chết người trong viện kia đã sớm rối loạn, làm sao còn đóng cửa viện.
Lúc này Liên phu nhân thật ra có chút hối hận tại sao lúc trước không cắm vài người vào viện của cậu, bằng không hiện tại đã có người truyền tin cho ả rồi.
– Vậy vì sao lúc này hắn lại đóng viện môn?
Ôn Thần Lễ không nghĩ ra được nguyên do nói.
– Không có việc gì, chờ nương sai người đem đại phu khám cho hắn lại đây hỏi một chút rồi sẽ biết.
Liên phu nhân đột nhiên nhớ đến, liền phân phó người mang vị đại phu đó tới đây.
Đại phu nói xong tình huống lúc đó, Liên phu nhân thiếu chút nữa quăng bể chung trà trong tay.
Miễn cưỡng duy trì trấn định, Liên phu nhân phất tay ý nói tỳ nữ mang bạc đưa cho đại phu rồi tiễn đi, biểu tình ôn nhu trên mặt có chút nứt ra.
– Nương, ý của đại phu có phải Ôn Thần Húc sẽ chết hay không?
Đại phu vừa đi, Ôn Thần Lễ vội vàng hỏi. Mặc dù gã ghét Ôn Thần Húc đến mức ước gì cậu chết đi, nhưng cũng biết nếu cái chết của Ôn Thần Húc liên quan đến nương gã, kia bọn họ cũng không chiếm thứ gì tốt, ngay cả tổ mẫu yêu thương gã sau khi biết cũng không nhất định sẽ giúp gã.
Lúc này Liên phu nhân mới nhớ tới người bình thường khi rơi xuống nước khả năng cũng sẽ sặc mấy ngụm nước, chịu chút kinh hách, nhưng nếu là Ôn Thần Húc bị phế đi đôi chân, nghiêm trọng như vậy cũng không kỳ quái.
Tuy đã suy nghĩ cẩn thận, nhưng sự tình đã phát sinh đến thế này cũng không còn biện pháp nào khác. Liên phu nhân thả chậm hô hấp làm mình bình tĩnh lại, sau đó phân phó tỳ nữ bên người lấy tư khố và người bên cửa hàng của mình đến đây.
Nếu chỉ là rơi xuống nước thì chẳng có gì, nhưng nếu cậu đã chết, cô mẫu dù không để ý nhưng cũng vì thân phận cháu đích tôn Ôn gia của cậu mà nghiêm tra. Vốn là nhất thời trong lòng nảy lòng tham, tự nhiên cũng sẽ chịu không nổi tra khảo, cho nên vô luận thế nào, tiểu tử kia cũng không thể chết vào lúc này. Sau khi đám người trong cửa hàng lại đây, Liên phu nhân liền mang Ôn Thần Lễ đến trước sân của Ôn Thần Húc.
Đương nhiên, bọn họ bị nhốt bên ngoài viện môn, sau đó còn bị Bàng Trí đang tâm tình chẳng ra gì cách viện môn châm chọc mỉa mai một trận.
Bọn họ vốn có chút chột dạ, hơn nữa cố kỵ thân phận của Nhậm Giai Lâm và Lục Diệc nên càng không dám xông vào.
Sắc mặt không tốt trở lại viện của mình, Liên phu nhân kêu người tìm đại nhi tử của mình lại đây.
Ôn Thần Dật sau khi biết được việc này cũng cả kinh, một lát sau lại nhắc đến lời đồn đãi không liên quan đến chuyện này.
Nếu bình thường lúc Liên phu nhân nghe được lời đồn đãi gây bất lợi cho Ôn Thần Húc thì sẽ vô tay vui mừng một phen, nhưng bây giờ ả không có tâm tình vui sướиɠ khi người gặp họa, chỉ mang theo chút khó hiểu nhìn về phía Ôn Thần Dật.
Không biết Ôn Thần Dật thấp giọng nói cái gì, Liên phu nhân gật gật đầu, sau đó lại lộ ra chút tươi cười, thấy nương và đại ca có biện pháp, Ôn Thần Lễ cũng yên tâm.
————0————-
Trong thiên điện Tử Thần cung, Ôn Thần Húc nằm trên giường tỉnh lại, khi đang trợn mắt nhìn màn một mảnh hoàng sắc xa lạ, thì nghe một trận tiếng bước chân truyền đến.
– Ngươi tỉnh!
Quay đầu nhìn tiểu hài tử bên mép giường, Ôn Thần Húc lúc này mới nhớ mình đã tiến cung rồi.
Mới vừa tỉnh lại đầu óc có chút mê mang, Ôn Thần Húc duỗi tay chống giường ngồi dậy liền nhìn thấy Sở Thịnh Thần đã đến.
– Không thoải mái sao?
Sở Thịnh Thần hỏi.
– Đầu có chút choáng.
Đem đầu dựa vào trụ giường, Ôn Thần Húc thấp thấp nói.
Rõ ràng chính mình tới đây trước, cậu lại cùng Sở Thịnh Thần nói chuyện, Sở Duệ xê dịch đến trước mặt cậu, giơ tay đặt trên đầu cậu nói:
– Ta xoa xoa cho ngươi, xoa xoa sẽ hết choáng.
Tay bé vừa vặn đυ.ng tới trán Ôn Thần Húc, nói là xoa thì như là nhẹ nhàng sờ thì đúng hơn.
Cảm giác được bàn tay nho nhỏ mềm mại cọ mình, Ôn Thần Húc nhịn không được mỉm cười.
– Cảm ơn.
– Không cần khách khí.
Sở Duệ đáp trở về một câu, càng thêm ra sức huy cách tay nhỏ.
Ngón tay bé ngẫu nhiên sẽ cọ đến mặt cậu, kỳ thực có chút ngứa, Ôn Thần Húc muốn kêu bé dừng lại, bất quá nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của bé, nghĩ thôi thì chờ một chút nữa.
– Sở Duệ, trở về tẩm cung của mình nghỉ ngơi đi.
Sở Thịnh Thần mở miệng nói.
Sở Duệ có điểm không muốn buông tay, nhìn hắn một cái rồi cọ thêm một cái nữa mới rời đi, lúc đi còn nhìn Ôn Thần Húc tỏ vẻ ngày mai bé sẽ tới tiếp.
Khi Ôn Thần Húc vừa mới tỉnh lại, Phúc An liền phân phó người vào bếp làm một chén cháo lại đây, tự hắn bưng tới.
Sau khi Sở Duệ rời đi, Sở Thịnh Thần phất tay, Phúc An liền đưa khay đến trước mặt hắn.
Sở Thịnh Thần bưng cháo lên, dùng cái muốn đảo đảo sau đó hướng người trên giường đưa tới.
Không cảm thấy đói, Ôn Thần Húc vẫn như cũ dựa đầu lên trụ giường, nhẹ nhàng lắc đầu nói.
– Không muốn ăn.
– Dùng một chút đi.
Sở Thịnh Thần đưa đến trước mặt cậu.
Mắt nhìn vào chén cháo, Ôn Thần Húc thật sự không muốn ăn tiếp tục lắc đầu.
Lúc Sở Duệ không muốn ăn, chỉ cần đưa một ánh mắt qua bé liền ngoan ngoan cầm lấy chén đũa, nhưng thấy người trước mặt không muốn ăn, Sở Thịnh Thần nhất thời cũng không biết làm sao.
Thấy hắn bưng chén nhìn qua, Phúc An tiến lên nói:
– Không bằng để nô tài giúp uy Ôn thiếu gia dùng cháo.
Không đem chén cháo đưa cho Phúc An, Sở Thịnh Thần trực tiếp múc một muỗng cháo đưa đến trước miệng Ôn Thần Húc.
Rũ mắt nhìn cái muỗng bên môi, Ôn Thần Húc há miệng ăn cháo, bất quá vị vẫn nhạt nhẽo không hợp khẩu vị của cậu.
Cậu vừa niệm trong lòng câu không thể ăn, liền nghe Sở Thịnh Thần nói:
– Ngự Thiện Phòng có mấy người tay nghệ không tệ lắm, chờ ngươi khỏe lại liền kêu họ làm món ngươi thích.
Bị người ta vừa đút vừa dỗ, Ôn Thần Húc có chút ngượng ngùng muốn tiếp nhận chén trong tay hắn.
– Ta tự mình ăn đi!
Đưa chén cho cậu, nhìn cậu nghiêm túc ăn từng ngụm từng ngụm, Sở Thịnh Thần đáy mắt mang theo chút nhu hòa mà mình không biết. Chỉ là, khi quét đến khuôn mặt trắng bệch của cậu, trong mắt lại lướt qua tia lạnh băng.
Đem cháo ăn xong, Ôn Thần Húc nhấp môi dưới đưa chén không cho hắn, Phúc An đứng một bên chạy nhanh đến cúi người nhận cái chén, lại đưa chung trà và khăn qua.
Dùng nước trà súc miệng rồi tiếp nhận khăn lau lau miệng, Ôn Thần Húc lên tinh thần không ít hỏi:
– Nơi này là nơi nào?
– Thiên điện Tử Thần cung.
– Hiện tại là giờ nào?
– Giờ Tuất.
(7 giờ đến 9 giờ tối)
– Ngươi dùng qua cơm chiều rồi sao?
– Dùng qua.
Lười biếng dựa vào trụ giường, Ôn Thần Húc nghĩ đến cái gì liền hỏi cái đó.
Thấy cậu hỏi đều là mấy vấn đề vô nghĩa, nhưng Hoàng thượng lại kiên nhẫn nhất nhất trả lời, không có một chút không kiên nhẫn, Phúc An cảm thấy có chút hiếm lạ.
– Ta muốn rửa…. tắm.
Vừa mới ăn cháo xong trên lưng liền ra mồ hôi, hiện tại cảm thấy không thoải mái, Ôn Thần Húc nói.
– Hôm nay không thể tắm.
Nghĩ đến lời dặn của ngự y, Sở Thịnh Thần nói.
– Không thoải mái.
Ôn Thần Húc nhấp môi nói:
– Quần áo trên lưng có chút ướt.
Duỗi tay sờ sờ sau lưng cậu, Sở Thịnh Thần nhăn mi lại, ngay sau đó nói:
– Vậy thì đổi kiện quần áo khác.
Lời vừa này nói còn chưa hết, Ôn Thần Húc cảm thấy nếu không tắm rửa thì cả người đều không thoải mái, thấy hắn không cho, không khỏi lôi kéo tay áo hắn nói:
– Ta muốn tắm.
Thấy cậu mở to đôi mắt vẻ mặt chờ đợi nhìn mình, Sở Thịnh Thần muốn đáp ứng lại sợ cậu bởi vì tắm lại bị cảm lạnh.
Nhìn ra Hoàng thượng rối rắm, Phúc An tri kỉ mở miệng nói:
– Nếu ngự y đã nói không thể tắm gội, không bằng Ôn thiếu gia tạm chấp nhận lau mình.
Nhìn ra hắn sẽ không dễ dàng đáp ứng, lại nghĩ lau mình so với đổi kiện quần áo thì tốt hơn, Ôn Thần Húc gật gật đầu về phía Sở Thịnh Thần.
– Kêu người đi noãn các(1) đặt hai cái chậu than, chuẩn bị tất cả đồ vật mang vào.
(1): (hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)Sở Thịnh Thần nói.
Chờ đến khi Phúc An chuẩn bị tốt, Sở Thịnh Thần mới ôm người vào noãn các.
Cửa sổ ở noãn các đều đóng lại, hơn nữa lại có thêm hai chậu than ban đêm đầu thu có vẻ rất ấm áp.
Thấy Ôn Thần Húc được đặt trên nệm giường, Phúc An tiến lên chuẩn bị hầu hạ, nhưng lại bị Sở Thịnh Thần ngăn cản.
– Đi ra ngoài.
Noãn các trừ bỏ Phúc An cũng không có người hầu nào, thấy Hoàng thượng kêu mình đi ra ngoài Phúc An có chút khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời thối lui đến cửa sau đó nói:
– Có cần nô tài tìm hai cung nữ tiến vào?
– Không cần.
Nghe hắn tăng ngữ khí, tuy không biết nguyên nhân nhưng Phúc An vẫn nhanh chóng lui ra ngoài đóng cửa lại.
Bởi vì nguyên nhân ở chân, Ôn Thần Húc khi tắm gội đều phải có người chăm sóc, cho nên thấy hắn ở bên cạnh mình cũng không có gì ngượng ngùng, trực tiếp bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Quần áo rất đơn giản, nhưng quần cởi đến mắt cá chân lại không thể cởi ra được.
Nhìn thân hình trắng nõn của cậu, đáy lòng Sở Thịnh Thần không hiểu sao lại truyền đến một cỗ nóng hổi, chờ thấy cậu xoay người rồi cởϊ qυầи xuống mắt cá chân, tầm mắt không tự chủ nhìn theo xương hồ điệp(2) xinh đẹp của cậu quét xuống dưới.
(2): Là phần xương gần cuối lưng, khi thẳng lưng lên thì gần cuối lưng có một đường hõm xuống, đó là xương hồ điệp
Cảm giác được mình thế nhưng khi nhìn cậu như vậy lại phát lên du͙© vọиɠ, Sở Thịnh Thần ngước mắt đem tầm mắt dừng lại trên mặt cậu lâm vào suy nghĩ sâu xa.
– Huyên Nghiêu.
Nghe được âm thanh, Sở Thịnh Thần phục hồi tinh thần, sau đó dưới ánh mắt cầu xin giúp đỡ của cậu đem quần đang vướng lại ở mắt cá chân hoàn toàn cởi ra đặt qua một bên, lại thuận tay kéo một tấm vải mỏng che đùi cậu.
Ôn Thần Húc mắt nhìn tấm vải trên đùi, cho rằng hắn lo lắng mình bị cảm lạnh, cũng không nói gì, duỗi tay cầm khăn vải treo bên giường nhúng nhúng vào chậu nước, vắt khô sau đó lau lau mặt.
Thấy cậu lau mặt mấy lần, liền cúi đầu bắt đầu lau từ cổ xuống dưới, Sở Thịnh Thần hít sâu một hơi lại không muốn dời mắt đi chỗ khác.
Chờ thấy cậu có chút gian nan lau lưng, Sở Thịnh Thần bình định xao động trong lòng, bước lên hai bước tiếp nhận khăn vải từ tay cậu.
END CHAPTER 31