Xuyên Việt Chi Thần Húc

Chương 5

EDIT + BETA: Jeong

————————————-

Ôn Thần Dật tìm Liên phu nhân bàn chuyện một lúc lâu, Liên phu nhân đối với việc làm của tiểu nhi tử nhà mình rất bất đắc dĩ. Nhưng nàng cũng biết vì ngày thường chính mình cùng cô mẫu chiều hắn sinh hư, cho nên hắn thích làm việc mà không suy nghĩ gì cả.

Hiện giờ biết hắn gặp rắc rối, Liên phu nhân cũng chỉ chọc chọc cái trán hắn trách móc hai câu, sau đó liền lặng lẽ phân phó thêm người đi tìm.

Thấy mẫu thân không sinh khí, Ôn Thần Lễ yên tâm bổ nhào vào người Liên phu nhân làm nũng:

– Con biết nương đối với con là tốt nhất!

– Ta đối với đệ không tốt?

Ôn Thần Dật một bên liếc mắt nói.

Có mẫu thân làm chỗ dựa, Ôn Thần Lễ nhìn đại ca nói:

– Ca vừa nãy còn mắng ta!

– Được rồi, huynh đệ hai con đừng cãi nhau.

Liên phu nhân giận nói một câu nhưng không nhịn được cao hứng nghĩ tình cảm của hai huynh đệ thật tốt. Chỉ là lúc này nên đem sự tình giải quyết cho thỏa đáng, vì thế nàng nhìn Ôn Thần Dật nói:

– Dật nhi, đêm nay con mệt nhọc một chút liền đem theo người tận lực tìm hắn về đi.

Thấy trưởng tử gật đầu đồng ý, nàng cúi đầu nhìn nhi tử trong ngực.

– Còn con cùng ta đi gặp tổ mẫu con đi.

Trong kinh thành không có thứ gọi là bí mật, tuy rằng bọn họ không nói, nhưng tin đích tử Ôn gia bị phế chân đã sớm lan truyền khắp kinh thành.

Trưởng tử đang tốt lại bị phế đi đôi chân đã gây sự chú ý. Hiện giờ nếu để mọi người biết đương đệ đệ đem đích huynh bị tàn phế ném ở bên ngoài không tìm thấy người, còn không biết bọn người đó sẽ đồn đi thế nào.

Biết chuyện này nếu không xử lí tốt thì sẽ không lường trước được hậu quả, nghĩ nghĩ Liên phu nhân vẫn mang Ôn Thần Lễ đi tới sân viện Ôn lão phu nhân. Nếu lão phu nhân đồng ý giúp đỡ, chẳng sợ có tìm thấy được Ôn Thần Húc hay không, bọn họ cũng không có gì để lo.

Lúc thân nương của Ôn Thần Húc được gả vào Ôn gia, Ôn lão phu nhân không có lúc nào thích nàng, chỉ là đó là hôn sự do Ôn lão gia lúc trước định ra, bà trước đó thực sự không thích cũng không có biện pháp nào để từ chối. Ôn phu nhân gả đến đây nhiều năm cũng không sinh được tôn tử, bà càng xem Ôn phu nhân không vừa mắt, vì thế bà liền đem chất nữ ( cháu gái) của mình gả cho con trai. Vốn bà rất yêu thích chất nữ nhưng vừa đem chất nữ gả vào Ôn gia không bao lâu, Ôn phu nhân liền sinh Ôn Thần Húc, Ôn lão phu nhân càng khinh thường nàng, đối với chất nữ của mình càng thêm thân thiết.

Bởi vì trước đó chỉ dưỡng đại tôn tử bên người, chờ đến khi cháu đích tôn sinh ra vì không thích nương của cậu liền đối với cậu rất lãnh đạm.

Chờ đến khi nương cậu qua đời, Ôn lão phu nhân nghĩ dù gì cũng là tôn tử của mình, thấy cậu không có nương chăm sóc liền muốn mang tới bên người, chỉ là lúc đó tôn tử đã 6 tuổi muốn thân cận cũng sẽ không nhanh như vậy, hơn nữa lúc đó tiểu tôn tử Thần Lễ mới vừa sinh ra nên vì thế không đem cậu đến bên người.

Chờ đến lúc Ôn Thần Húc lớn lên, cả ngày mang tùy tùng ra phủ, lên kinh thành ăn chơi trác táng, gây sự khắp nơi, Ôn lão phu nhân nhìn đại tôn tử ôn tồn, hiểu lễ nghĩa, nhìn tiểu tôn tử ngoan ngoãn, càng thêm chán ghét loại tôn tử ăn chơi như cậu.

Nghe được chất nữ nói tiểu tôn tử đem Ôn Thần Húc ra ngoài một chuyến, kết quả không tìm thấy người. Lão phu nhân nhíu nhíu mày, nhìn đến bộ dáng tiểu tôn tử đáng thương vô cùng liền mềm lòng, vì thế nói:

– Thần Húc ngày xưa chính là cái loại không đàng hoàng, không chừng là cùng bằng hữu đi quậy ở đâu rồi, các ngươi không cần lo lắng.

– Chính là trời đã tối rồi nhưng hắn vẫn chưa trở về, hơn nữa phái người đi tìm cũng không thấy. Nếu thật sự xảy ra chuyện, người không biết còn tưởng Lễ nhi hại đích huynh của mình. Chẳng biết mọi người sẽ nghị luận Lễ nhi như thế nào!

Liên phu nhân nói.

– Hắn còn có thể xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, nếu hắn xảy ra chuyện thật thì tính làm sao? Tất cả cũng vì hắn cố ý để người mang đi. Ta xem ai dám nói sau lưng cháu ngoan của ta.

Nhớ đến thanh danh của Ôn Thần Húc trong kinh thành, Ôn lão phu nhân liền thấy trong lòng nổi lửa. Thanh danh Ôn gia bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn tốt, như thế nào lại sinh ra một tên ăn chơi trác táng làm xấu mặt Ôn gia như vậy?

– Đều do tôn nhi sai, sớm biết như vậy liền không nghe theo Nhị ca ca mang y ra ngoài, tổ mẫu người đừng nóng giận.

Thấy lão phu nhân phát hỏa, Ôn Thần Lễ dựa tới bên người nàng nói.

– Ngươi sai cái gì?

Nhìn hắn quan tâm chính mình, Ôn lão phu nhân vỗ vỗ tay rồi, nhìn Liên phu nhân

– Phân phó thêm người tiếp tục đi tìm, nếu tìm không được thì đừng tìm nữa!

Nghe lão phu nhân nói vậy, Liên phu nhân yên tâm, liếc mắt nhìn nhi tử, ám chỉ hắn ở lại đây tiếp tục dỗ dành lão thái thái sau đó liền rời đi.

Chờ Ôn Tín sau khi biết việc, chỉ cảm thấy Ôn Thần Húc đứa con trai này như thế nào lại không hiểu chuyện như huynh trưởng và đệ đệ của mình như vậy (=))))), suốt ngày chỉ biết mang phiền toái về nhà, sau khi phái người tiếp tục tìm, liền đem chuyện này ném ra sau đầu.

Buổi sáng ngày mai, Liên phu nhân sau khi dùng xong bữa sáng liền kêu người hỏi sự tình, biết được còn chưa tìm thấy Ôn Thần Húc, không khỏi lo lắng nhìn người bên cạnh nói:

– Lão gia, Ôn Thần Húc cả đêm chưa về, hay là…. Như vậy có tốt hay không?

– Nàng không cần lo cho nghiệt tử kia!

Quở trách một câu, Ôn Tín không vui nhưng cũng không hoàn toàn mặc kệ, vì thế nói

– Ta đợi lát nữa….

– Phu nhân, tìm được nhị thiếu gia rồi!

Hắn đang nói một nửa, một tỳ nữ liền vội vàng đi vào báo tin.

Liên phu nhân còn chưa phản ứng, Ôn Tín đã đứng dậy, sắc mặt không vui nói:

– Ở đâu tìm được hắn?

– Hồi lão gia, là một hạ nhân vô tình thấy nhị thiếu gia trong viện.

– Quả nhiên là tiểu súc sinh vô tâm vô phế, trở về cũng không nói một tiếng!

Nghĩ đến nghiệt tử kia chọc mẫu thân lo lắng một hồi, đại nhi tử mệt mỏi cả đêm đi tìm người. Ôn Tín liền giận hận không thể nhai sống tiểu súc sinh kia, nhấc chân đi ra ngoài chuẩn bị giáo huấn cậu một phen.

Nghe người khác nói cậu đã về phủ, Liên phu nhân liền yên tâm. Nhìn đến lão gia nổi giận muốn tìm Ôn Thần Húc, Liên phu nhân không cản. Nghĩ đến nhi tử vất vả một đêm, rất thích ý khi nhìn lão gia giáo huấn tên đầu sỏ khiến con nàng mệt mỏi một phen.

———0———–

– Lão gia!

Nhìn lão gia đột nhiên tiến vào, Thanh Nhất, Thanh Nhị hô lên một tiếng, nhưng Ôn Tín nhìn cũng không nhìn đến hai người, trực tiếp đẩy cửa phòng đi vào.

– Ngươi…..

Hắn vừa bước vào, há mồm muốn mắng. Nhưng mắt đang nhìn cậu nỗ lực chống tay muốn ngồi lên xe lăn bên cạnh, những lời định nói liền mắc kẹt ở yết hầu.

Nghe được âm thanh, Ôn Thần Húc nghiêng đầu, chờ thấy rõ người đang đứng trong phòng liền nghi hoặc, mới sáng sớm, hắn tới đây làm gì?

Tuy rằng nghi hoặc nhưng động tác của cậu vẫn không dừng, dùng tay chống lên giường gỗ cuối cùng cũng đem mình ngồi lên xe lăn. Thở ra một hơi, Ôn Thần Húc dùng tay lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, nhìn người trước mặt không mở miệng.

Dù hắn không thích cậu nhưng rốt cuộc cũng là nhi tử của mình, thấy cậu cố sức ngồi vào xe lăn lại giương mắt lẳng lặng nhìn chính mình, lửa giận Ôn Tín liền tăng lên, chỉ là lửa giận này

là đối với hạ nhân trong viện.

– Các ngươi đều chết hết rồi phải không?! Nhìn thiếu gia như vậy còn không hầu hạ hắn ngồi lên!?

Hắn xoay người hướng hai gã sai vặt quát.

Thanh Nhất cùng Thanh Nhị cũng không dám cãi, yên lặng cúi đầu.

– Là chính ta bảo họ không cần giúp ta.

Nhìn hai người đang quỳ ở cửa, Ôn Thần Húc nói.

Cậu không lên tiếng còn tốt, vừa nói xong lửa giận Ôn Tín liền bùng lên.

– Đêm qua ngươi đi đâu?

Ôn Thần Húc có chút không hiểu nhưng cũng nói:

– Ở trong sân.

– Ở trong sân!? Ngươi trở về sao không tìm trưởng bối vấn an? Làm huynh trưởng ngươi bôn ba khắp nơi tìm ngươi, làm tổ mẫu và nương ngươi lo lắng, ngươi còn chưa thấy xấu hổ sao!?

– Vì cái gì cảm thấy xấu hổ?

Mình với hắn quan hệ tốt lắm sao? Ôn Thần Húc suy nghĩ một lát liền thuận miệng hỏi lại.

Xem vẻ mặt của cậu liền hiểu được tiểu tử này vẫn chưa nhận sai, Ôn Tín mắng:

– Gàn bướng hồ đồ!

Sau đó liền nổi giận đùng đùng, hướng ra ngoài hét:

– Người đâu, mau tới đem tiểu súc sinh này ra ngoài!

Chờ

ngoài viện có tiến người bước vào, Ôn Tín trừng Ôn Thần Húc:

– Hôm nay, ta liền phải hảo hảo giáo huấn nghiệt tử nhà ngươi!!

Ôn Thần Húc tới giờ vẫn không hiểu Ôn Tín sao lại giận đến vậy.

–0–

Sau khi lâm triều xong, Sở Thịnh Thần trở lại Ngự Thư Phòng xem xong tấu chương, nâng ly trà chậm rãi nghỉ ngơi. Đối với những người trên triều hôm nay, tâm tình hắn liền thâm trầm nhưng khi nhớ đến bộ dáng thiếu niên nói nói cười cười, hắn liền cảm thấy cả người thư thái.

Bất quá, nhớ tới cảnh chính mình bắt gặp thân ảnh ngồi trên xe lăn lẻ loi bên góc đường, Sở Thịnh Thần thần sắc lạnh lùng, nói với người đang đứng bên cạnh:

– Chuyện của Ôn gia là thế nào?

Hôm qua hồi cung, hắn liền phân phó Phúc An cho người đi tra xét, lúc này thấy hắn hỏi, Phúc An liền nói thẳng:

– Hôm qua Ôn tam thiếu gia cường ngạnh mang Ôn nhị thiếu gia đẩy ra ngoài, khi đang đi trên phố, Ôn tam thiếu gia hình như

nhìn thấy người quen, vì thế liền trực tiếp dẫn người chạy theo, bỏ Ôn nhị thiếu gia một mình trên phố.

Nói xong, hắn đem cuốn sổ điều tra Ôn gia đưa cho Sở Thịnh Thần xem.

Sở Thịnh Thần tiếp nhận sổ con, nhìn trên giấy viết Ôn Thần Húc từ nhỏ đã mất mẫu thân, phụ thân cùng tổ mẫu lại cưng chiều thứ huynh, thứ đệ đối với cậu cũng không thân cận. Mà cậu lần này bị trọng thương được mang về phủ cũng không ai quan tâm, Ôn phủ thậm chí việc điều tra nguyên nhân khiến cậu bị thương cũng lười làm.

Nếu đổi người khác bị đối đãi như thế, Sở Thịnh Thần sẽ cảm thấy người mà mình vô tình cứu được chính là nguyên nhân của mọi chuyện.

Nhưng hôm qua, khi tiếp xúc với thiếu niên đó, Sở Thịnh Thần liền cảm thấy cậu thực tốt. Như vậy nếu vấn đề không nằm trên người thiếu niên hôm qua, thì nhất định người Ôn gia có vấn đề.

Nghĩ đến khi cậu biết được chân mình bị phế đi, tâm tình chắc chắn không ổn còn không được một ai quan tâm đến, có thể có những lúc một mình cậu chỉ có thể chui vào chăn khóc. Nếu từ sớm biết Ôn gia phủng thứ áp đích (1) thì hắn đã mang thiếu niên bị thương trực tiếp vào cung chăm sóc, quan tâm cậu.

(1): Cưng chiều con thứ, không quan tâm đến đích tử.

Nhìn trên sổ còn viết việc thiếu niên ăn chơi quậy phá khắp nơi, Sở Thịnh Thần quét mắt nhìn chuyện của cậu. Mỗi ngày đem tùy tùng lên kinh thành đi dạo, trừ bỏ ngứa mắt cùng người khác đánh nhau, cưỡi ngựa ở trên phố dạo cũng không làm việc ác gì.

Thiếu niên tính cách thẳng thắn lại lộ ra chút thiện lương trong tâm, căn bản không thể làm việc ác, nghĩ đến bị đồn là ăn chơi trác táng, không thể không nghĩ đến là người quạt gió thêm củi(2).

(2): Đồng nghĩa với câu thêm mắm dặm muối.

Đem cuốn sổ ném qua một bên, cầm bút viết thánh chỉ rồi đưa cho Phúc An bên cạnh bảo:

– Tới Ôn gia truyền chỉ.

END CHAPTER 5