Tổng Tài Là Hài Tử Của Ta

Chương 63

Ny Ny: dạo này bận sấp mặt luôn nên ra truyện trễ sr mọi người. Love all 💓💓

Nếu cưng nào cần góp ý kiến về truyện hay phàn nàn gì thì inb cho Ny nhé (facebook.com/nyny.phan.56)

*******************

Sau khi giải quyết xong vấn đề dạ dày, phần còn lại là vấn đề chỗ ngủ ở đâu.

Hướng Khải thì không sao hết thế nhưng với Nghiêm Hạo thì hắn không thể để cậu bạ đâu ngủ đó được.

Bạn bè của hắn cũng không nhiều, chỉ có Tống Bảo là thân cận nhưng cậu ta đã giúp nhiều lần rồi. Thêm nữa Tống Bảo là tài xế cũ của Nghiêm Hạo dù bây giờ cậu là phó phòng kinh doanh thế nhưng để một người từng dưới mình giúp đỡ thì hắn nghĩ Nghiêm Hạo sẽ không thích.

Lại càng không thể liên lạc với mẹ hay chị họ của cậu hẳn là cậu không muốn họ lo lắng.

Kiểu nào cũng là đường cùng rồi.

"Hạo....à hừm....Nghiêm Hạo, về chỗ ở....tối nay cậu có muốn ở khách sạn không? Tôi còn một ít tiền."

"Chẳng phải ngươi chịu trách nhiệm sao? Nếu ta ở khách sạn vậy còn ngươi?"

"Tôi ở với Tú."

"Cái gì? Nói lại,.....nói cho đúng vào." Cậu nắm cánh tay hắn.

"...ở...ở với cậu, ở với cậu."

Không hiểu sao hắn không muốn cậu hiểu lầm hay giận. Có lẻ bây giờ mọi hanh động lời nói của cậu đều làm hắn để ý đến.

Bây giờ cậu không muốn ai giúp hắn có thể hiểu, thế nhưng hai người không thể ngủ ngoài đường được.

Lần này dù cậu không thích hắn vẫn sẽ phải làm. Dù gì hắn cũng là nam nhân hơn 35 tuổi rồi chẳng lẽ không thể tự quyết định hay sao? Không thể lúc nào cũng chịu sự điều khiển của thanh niên này được.

*****

Nghiêm Hạo nhướn mày không cảm xúc, hai tay koanh trước ngực, ánh mắt không rời hai con người đang cười nói phía trước.

Hướng Khải cảm động nắm tay Ngọc Tú không rời.

"Thật cảm ơn em, may là còn có em."

"Đừng khách sáo như vậy, em làm là vì anh mà."

"Nhưng Tú.....anh có chuyện..."

"Anh không cần nói. Đừng tự gây khó xử cho mình. Em hiểu.."

"Xin lỗi." Hắn cúi đầu ủ rủ.

"Em không muốn nghe anh nói thế. Vui lên đi." Ngọc Tú đưa mắt nhìn ra phía sau Hướng Khải, nhìn vẻ mặt đắt ý kia của Nghiêm Hạo làm cậu không chịu được.

Quả thật từ bỏ Hướng Khải cậu không can tâm, thế nhưng sự thật là cậu không thể mang lại cái Hướng Khải cần. Và cậu lo cho hắn gặp phải chuyện khó khăn mà thôi, dù sao tình cảm của hắn và cậu ta....là trái với đạo lý

"Khải à, không phải em không nhắc anh, anh và cậu ta dù gì cũng chung dòng máu ...anh hiểu ý em không?"

Hắn gật đầu.

"Đã tối rồi anh mau vào nhà đi."

"Còn em?"

"Anh không cần lo cho em, em tự lo được." Cậu cười.

Lần đầu tiên Hướng Khải thấy Tú cười thoải mái như vậy. Giống như cậu đã buông bỏ gánh nặng vậ. Có lẻ cậu đã thay đổi rồi.

Không còn là người kiêu ngạo nữa, cậu đã có thể bắt đầu điều gì đó mới mẻ rồi.

Mãi nhìn theo bóng lưng cậu đến khi cậu đi khuất, Hướng Khải vừa mừng vừa suy nghĩ cho bản thân mình.

Hắn quay lại nhìn Nghiêm Hạo rồi cùng cậu đi vào.

Bên trong căn nhà có đầy đủ mọi thứ cần thiết, đây chỉ nhà căn nhà nhỏ, chỗ này là chỗ ở cũ, lúc mà Ngọc Tú còn khổ sở chưa dấn thân làm nghề MB.

Chỗ này bị bỏ lâu không ai quét dọn nên Hướng Khải phải lau dọn mọi thứ. Cũng may chăn gối được cất cẩn thận nên không bám bụi.

Hướng Khải cứ đi qua đi lại dọn dẹp, dù hắn đã bảo Nghiêm Hạo đi ngủ trước thế nhưng cậu vẫn ngồi chờ, chờ đế khi mất kiên nhẫn.

Nghiêm Hạo canh lúc hắn đi trước mặt một phen kéo tay hắn xuống, hắn không té mà ngồi vào lòng cậu.

Cậu ôm lấy eo hắn, không cho hắn thoát khỏi, đầu vùi vào cổ hắn. Giọng nói dầy rầu rỉ.

"Bỏ đó đi."

Cậu thanh niên lần đầu tỏ vẻ bày ra vẻ đúng với tuổi của mìn. Nếu không phải hai người có quan hệ bất chính thì hắn đã lầm tưởng cậu thanh niên là đang thật sự làm nũng.

Hắn không muốn hai người trong tư thế này nữa, muốn dứng dậy.

Nghiêm Hạo ngoan ngoãn buông ra, hai ngươi vỗ nhẹ tấm nện sau đó cùng nằm xuống.

Hướng Khải thoải mái nằm trong vòng tay của thanh niên nhưng khi thanh niên kề mặt gần hắn liền nhẹ nhích người xoay lưng lại.

******

Sáng hôm sau, Hướng Khải ra khỏi nhà sớm nhất. Định đi dạo mát rồi chuẩn bị đồ ăn sáng.

Vừa ra cửa đã thấy một chiếc xe đậu ở bên kia đường, nhìn một chút liền biết là xe của ai.

Hắn có chút bối rối, liền nhìn xung quanh xem có ai không rồi đi về phía kia đường.

Nhanh chóng mở cửa ngồi vào xe.

"Xem ra hai người vẫn rất tốt."

"Rất tốt? Cậu lợi dụng tôi để hạ bệ cậu ấy."

"Đừng tức giận, tôi là đang giúp em trai mình mà thôi. Nó sẽ không đi đến bước này nếu nó đồng ý giao ra công ty mà nó đứng tên."

"Cậu ấy không phải đã kí tên rồi sao? Hơn nữa đó chỉ là công ty con mà...."

"Lạ nhỉ, bình thường không phải rất rụt rè hay sao? Hôm nay lại mạnh dạng như vậy? Vì con trai yêu quý à hay là gọi là tình nhân"

".....cậu biết rõ như vậy,....cũng không phải ruột thịt sao lại chèn ép cậu ấy."

Hướng Khải rất khó hiểu, người thanh niên này có trong tay bằng chứng hữu hiệu để lấy số tài sản của Nghiêm Hạo kia mà, tại sao lại bày ra thêm nhiều trò? Còn âm mưu khác sao?

Đối mặt với vẻ khó hiểu của hắn Nghiêm Tuấn chỉ giữ nụ cười.

"Vậy chú muốn tôi nói ra sao? Chú cũng biết gia đình đó sẽ làm gì nếu biết sự thật mà. Nó có thể đang trong trạng thái bị đuổi đi thế nhưng quyền thừa kế vẫn còn. Bà Mộc cùng San San đều đang bị giám sát chặt, còn ai có thể giúp nó đây?"

"Nhưng giúp cậu chẳng khác nào phản bội cậu ấy...."

"Đừng nghĩ như vậy, là chú đang giúp nó thôi."

"Tôi sẽ không giúp cậu đâu." Nói xong hắn giận dữ đi xuống xe.

Nghiêm Tuấn không ngăn cản hắn, khi hắn xuống xe thì cậu cũng cho xe đi.

Hướng Khải còn chưa kịp đi vào nhà thì đột ngột lúc nay có thêm một chiếc xe chạy tới.

Cửa xe vừa mở ra hai người trên xe nhanh chóng dùng khăn đã tẩm thuốc mê từ phía sau bịch miệng hắn mang lên xe.

Sự việc xảy ra quá nhanh chóng, chỉ 5 phút chóp nhoáng sau đó con đường lại im lặng như chưa từng có chuyện xảy ra.

*****

Một làn nước lạnh bị hất mạnh vào mặt, Hướng Khải mới tỉnh táo được đôi chút.

Nheo nheo đôi mắt còn lờ mờ, bắt đầu lấy lại cảm xúc của cơ thể.

Hai tay bị trói chặt phía sau cái ghế đang ngồi, hai chân cũng không tốt gì hơn, miệng cũng bị nhét đầy.

Thấy bản thân đang ở trong một nhà khu nhà hoàng hay một cái kho bỏ hoang. Hướng Khải liền hoảng sợ và càng lo sợ hơn khi thấy người bước vào.

Âm thanh tiếng cửa sắt vang lên cùng thêm vai người đi vào. Một người đàn ông ăn mặc bảnh bao sang trọng hoàn toàn trái ngược với hoàng cảnh nơi đây.

Hai tên bảo vệ lấy thêm một cái ghế để chong ông ta ngồi. Phía sau hắn cũng còn thêm hai tên nữa, một trong hai tên kéo tấm vải đang nhồi trong miệng hắn ra.

"Ngươi có biết tại sao mình ở đây không?" Nghiêm Tuấn Hạo dùng ánh mắt khinh bỉ nhất nhìn hắn.

"...tôi không biế.....xin thả tôi ra....hự...a.."

Một tên phía sau đấm thẳng vào bụng hắn.

Cơn đau như thể cả nội tạn của hắn như quặn lại vỡ vụng. Đau đến miệng hắn vươn một dòng nước dải.