Lúc này, ở một khu chung cư cao cấp. Căn phòng ở tầng 5, bên trong đen tối không ánh sáng. Ngọc Tú đưa tay mở công tắc ở góc tường lên. Đèn thắp sáng, hiện rõ căn phòng đã được trang trí những dãy chữ, những cái bong bóng sặc sỡ. Kiểu trang trí dành cho sinh nhật. Trên bàn còn có cái bánh kem nhỏ bên cạnh là chai champagne cùng hai cái ly. Trong dự định đây sẽ là bữa tiệc nhỏ ấm cúng của hai người.......
Nhưng vẫn là không phải.
Người đã chuẩn bị tất cả bây giờ đang đứng như trời trồng nơi công tắc và vẫn chưa có ý định nhúc nhích. Thì ra là vậy......
Chính là cảm giác này sao?
Ngọc Tú thất thần ngồi khụy xuống sàn, như một người bất lực, dáng vẻ kiêu ngạo bình thường đã biến mất không còn lại gì.
Lần đầu tiên.....
Lần đầu tiên bị từ chối.
Dù rằng trước kia cũng không ít lần cậu gặp phải chuyện này nhưng những lần đó khác hoàn toàn. Vì khi đó cậu chẳng quan tâm ai cả, họ không cần cậu thì cậu tìm người khác.
Luôn là như vậy, nhưng lần này....
Còn lần này quả thật là cậu rất quan tâm Hướng Khải, bên cạnh hắn cậu mới biết cái gì đáng trân quý, bên cạnh hắn cậu mới hiểu được yêu thương chăm sóc đúng nghĩa là như thế nào. Cậu vẫn luôn tự tin, chắc chắn rằng Hướng Khải cũng sẽ không thay đổi, trong hắn in sâu hình bóng cậu nhất.....
Chỉ là.....sai rồi,.......cậu sai rồi...
Ngọc Tú cười khổ nhìn về phía bánh kem đang nguội lạnh kia, giống như tâm trạng của cậu bây giờ.
Chợt cậu nhớ về hơn nữa năm trước, giống y như giờ phút này
Ngày đó là sinh nhật cậu, hắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ và chờ cậu về.
Nhưng còn cậu? Lúc đó đã tàn nhẫn cỡ nào? Đã lạnh lùng cỡ nào?
Cậu đạp đổ tình yêu của hắn để chạy theo thứ phù phiếm chớp mắt kia. Cậu đã xé rách tinh thần của một người đặc biệt như hắn.
Chính cậu, chính cậu là nguyên nhân.
Và giờ đây, nỗi đau khi đó của hắn cậu cũng đang phải nếm trải nó.
Bây giờ hối hận kịp sao?
Có không giữ, mất rồi đừng đi tìm.
Người bị vứt bỏ lần này là cậu mà.
Một trái tim vụn vỡ trong khi hai người đang xoa dịu nhau....trên gường.
Lúc này Hướng Khải không chịu được nữa mới ngập ngừng nói với Nghiêm Hạo, kẻ phía trên đang không biết đang tỉnh hay say nhưng vẫn không ngừng ra vào bên trong hắn.
"Nghiêm... Nghiêm Hạo, dừng..." Hắn đưa tay lên đẩy khuôn ngực cậu ra.
"Sao? Không thoải mái?" Cậu cười hừ. Hướng Khải bên dưới cắn răng chịu đựng, không nói tiếng nào và chỉ vẻ mặt đó cũng biết là cậu nói đúng.
Từ lúc hắn vừa bảo sẽ không về với Tú cậu đã như hổ báo mà lao vào người hắn, mang hắn lên phòng dùng tốc độ ánh sáng cởi đồ gây sức ép cho hắn. Có chỗ nào là người đang say chứ? Chỗ nào giống người đau khổ chứ?
Hướng Khải oán thầm. Thêm nữa từ nãy giờ chỉ có mỗi một tư thế....
Hai chân hắn bị cậu vắt lên đến muốn rụn rời luôn rồi. Không vắt ở khủy tay thì sẽ là trên vai, nhất là vắt ở khủy tay vì lúc đó chân hắn bị mở ra theo độ giang tay của cậu, vô cùng mệt. Thêm nữa cậu luôn kéo hắn khá cao, nhấc chân hắn lên cao đến mông hắn không chạm xuống gường, bởi vậy hai cái mông bị tần suất va chạm mãnh liệt tạo âm thanh rõ to. Bị nâng cao như vậy, thân thể già cùng xương cốt của hắn muốn bãi công rồi. Nhưng biết làm thế nào được, vì chân hắn không tiện để chịu những tư thế khó khác mà.
"Muốn thay đổi tư thế?" Cậu biết hắn nghĩ gì liền hào phóng nói.
"Hay là dừng...đi, tôi..."
"Xem nó này, ngươi thật muốn dừng?" Cậu cầm thứ đang dựng đứng kia của hắn trong tay và trêu chọc nói. Da mặt mỏng của Hướng Khải liền khắc chữ muốn đi trốn hiện lên.
"Được rồi." Di chuyển hai chân hắn từ vai mình đưa xuống khủy ta, cậu cúi người xuống, khuôn ngực hai người gần nhau nói: "Ôm cổ ta."
Hướng Khải có chút nghi ngờ, nhưng vẫn là hợp tác. Hắn đưa tay lên vòng qua cổ cậu. Nghiêm Hạo điều chỉnh một chút, sau đó liền không nói tiếng nào nâng toàn bộ người hắn lên. Từ nằm mà bị bế như em bé lên làm Hướng Khải hoang mang. Bên dưới không tự chủ được mà càng thêm siết chặt cự long bên trong. Bao phủ chặt đến khiến cậu hừ dài một cái, hai tay nhanh chóng bóp lấy cánh mông công có bao nhiêu lượng thịt kia. Cậu không vội di chuyển mà để hắn thích ứng.
"Thật là,.....vào sâu quá.....quá sâu rồi." Hắn ôm chặt lấy cổ cậu, tư thế này giống như trẻ em đu mẹ vậy đó. Đôi khi hắn khẽ nhích vài cái để bên dưới bớt vào sâu một chút.
Không dừng lại, cậu bắt đầu di chuyển đầu gối. Di chuyển đến đầu gường, có một cái thành nhỏ cậu để hắn ngồi hờ lên đưa lưng dựa tường.
Khi khoảng cách được kéo ra, Hướng Khải kêu nhẹ một tiếng, mặt không tự chủ cúi xuống nhìn chỗ hai người đang giao hợp. Đúng là xấu hổ không thôi.
"Là ngươi chọn." Bị người nói vào tai lời như vậy quả là chỉ muốn đập đầu chết cho xong. Ý cậu chẳng phải nói chuyện này xảy ra là do chính hắn chọn, nên không được có ý kiến. Hướng Khải oán thầm, lúc nào mà hắn chính miệng bảo hắn muốn thế này chứ?
"Cho nên phải làm ta thoả mãn, biết rõ chứ lão nam nhân." Cậu đẩy mạnh hông.
"Ah....biết....biết...nhẹ một chút, ưmm ta chết mất.."
"Không chết được, nhìn xem..." Cậu nhẹ giọng bảo hắn.
Hướng Khải lại lần nữa cúi xuống xem chỗ phía dưới. Nghiêm Hạo lúc này cố ý làm cho hắn xem, cậu nhẹ nhàng kéo cự vật nóng của mình ra rồi lại nhẹ nhàng đẩy vào lại.
Miệng huyệt cũng vì thế là di chuyển, khi cậu kéo ra vòng miệng huyệt sẽ đi ra theo như luyến tiếc muốn mυ'ŧ đến không cho cậu rời đi. Thêm nữa hắn có thể thấy lỗ nhỏ trên đỉnh qυყ đầυ của mình đang rỉ nước mà chảy dọc xuống.
Da^ʍ mỹ vô cùng
"Hoạt động còn tốt lắm." Cậu gật gù đánh giá.
"Biếи ŧɦái, cậu...cậu không biết xấu hổ."
"Phải đấy, vì bị ngươi mυ'ŧ đến thoãi mái rồi, lão nam nhân." Câu cuối cậu nói vô cùng nhẹ nhàng.
Mũi cậu khẽ chạm vào mũi hắn, rồi nhẹ nhàng nghiên đầu đem môi mình chạm vào môi hắn. Hướng Khải cũng tự động hơi mở miệng đón chào.
Phút chốc hai cái lưỡi của họ giao hoà nhau, một cái hôn dài nồng cháy nóng bỏng nhưng lại cũng rất nhẹ nhàng của hai người.